Thời gian thoáng chốc trôi nhanh, chưa gì 7 ngày liền đi qua.
Phi Thuyền không riêng chỉ tiếp nhân Lưu Tử Tinh đám người, trên đường còn không ít đi qua một số địa điểm tiếp lên người mới.
Bộ dáng bây giờ so với trước náo nhiệt rất nhiều lần.
Trong suốt quá trình này có không ít kẻ cảm thán Ma Môn hoạt động rộng rãi, âm thầm thu nhiều như vậy Đệ Tử.
Triệu Vũ tay nắm rào chắn, ánh mắt tràn đầy hưng phấn nhìn về nguy nga sơn mạch phía trước.
Kể từ bây giờ cuộc đời của hắn sẽ bắt đầu một chương mới! Không còn Triệu Gia! Không còn Triệu Thanh Sơn!
Nhưng rất nhanh hắn lại bất đắc dĩ nhìn bên cạnh Lưu Tử Tinh: “Tử Tinh, ngươi bộ dạng này là như nào a?”
Bên cạnh hắn một cái mặt vàng sọt xấu xí tiểu tử, nhất là nốt ruồi ở phần môi quá bự, hình dạng chả khác ve chó làm người kinh tởm.
“Ngươi biết gì! Đây là ngụy trang!” Lưu Tử Tinh dang tay nói.
Triệu Vũ khóe miệng run run, không biết nói gì hơn với bạn thân nối khổ của mình.
Lưu Tử Tinh thấy vậy thì lấn tới, đánh vào vai hắn một cái hận sắt không thành thép nói: “Ngươi a Triệu Vũ! Phải biết anh tuấn gương mặt là nữ nhân sát thủ!”
“Nữ nhân sẽ bị chúng ta hấp dẫn, hấp dẫn liền sinh phiền phức! Mà chúng ta muốn là gì!! La Tu Luyện, Tu Luyện hiểu không?!”
Lưu Tử Tinh như cái bán độc canh gà, ý định một lần liền độc chết Triệu Vũ: “Thế nên phải biết cải trang! Người không cải trang liền không thành đạo! Lấy mặt thật gặp người là không thông minh!”
“Với lại nữ nhân như sài lang hổ báo, đối mặt thì né tránh là phương án tốt nhất!”
Triệu Vũ mở miệng định phán bác thì trong nhẫn Lão Gia Gia lên tiếng truyền âm cho hắn: “Đồ Nhi, Tiểu Tử này nói không sai, nữ nhân như sài lang hổ báo, nhớ năm đó vì quá anh tuấn mà ta đã....”
Triệu Vũ: “......”
Sư Tôn...Ngươi cũng như thế không đúng đắn?
Triệu Vũ thở dài quay mặt lại định tiếp tục nói chuyện với Lưu Tử Tinh.
Nhưng nơi đó nào còn người a! Thế là hắn sắc mặt mộng bức không hiểu chuyện gì ngồi tại chỗ...
Bất quá rất nhanh hắn liền biết vì sao Lưu Tử Tinh chạy, đằng xa vang lên hưng phấn tiếng kêu: “Vũ ca ca~”
Triệu Vũ cả người lạnh run, cứng đờ quay đầu lại thấy một dàn nữ nhân mắt phạm đào hoa nhìn chằm chằm hắn.
Lần đầu tiên dân chơi hệ lửa Triệu Vũ cảm thấy bản thân như cừu non trước mặt sói đói...
Trong lòng mắng chết Lưu Tử Tinh cái này bán đồng đồi, bên ngoài gượng cười nói: “Chư vị cô nương các ngươi ngồi chơi, ta đi tìm ta bằng hữu!”
“Vũ ca ca đừng đi a!”
“Vũ ca ca đứng lại, đợi bọn ta với!”
“Vũ ca ca tìm ai, bọn ta tìm giúp cho!”
...
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh cười lạnh nhìn cảnh này, trong lòng vì Triệu Vũ bi ai: ‘Triệu Vũ a Triệu Vũ! Không nghe lời lão nhân chỉ có thể ăn quả đắng!’
Đột nhiên Lưu Tử Tinh cả người lạnh run, có sát khí!
Nhanh chóng lấy ra mấy ngày trước dùng tất cả nhân phẩm rút ra ẩn thân đại bảo bối.
Là một chiếc khăn đen, Lưu Tử Tinh không do dự đắp lên mình, cả người như hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc này Hồng Hi Nguyệt đi qua, nàng dừng lại nhíu mày nói: “Triệu Vũ tiểu tử kia nói Tử Tinh Sư Đệ ở nơi này, rốt cuộc là trốn đi đâu rồi a?”
Sau một hồi kiểm tra nàng liền rời đi.
Lưu Tử Tinh trốn ở một góc thóa mạ Triệu Vũ vô nhân tính: ‘Lão Tử xem ngươi là bạn, ngươi thế nhưng bán đứng ta! Vốn dĩ bán thông tin ngươi cho đám cuồng idol nữ ta còn day dứt lương tâm, bây giờ! Hừ!’
Vừa định đi ra thì đột nhiên Hồng Hi Nguyệt trờ lại, Lão Lưu run rẩy sợ hãi bất lực.
Nữ nhân quả nhiên là sài lang hổ báo, đánh hơi tốt như vậy!
“Thực sự không ở đây a...”
“Sư Tỷ! Ngươi làm gì ở đó, chúng ta nhanh tới tông môn đại môn rồi, cần người ra xác minh a!”
“Tốt tốt tốt! Ta đi đây!”
Lưu Tử Tinh thấy một hồi không có ai trở lại thì thở dài thoát ra chiếc khăn tàng hình.
Miệng hắn cong lên cái khinh miệt nụ cười: “Nữ nhân? Nữ nhân lại như nào! Không phải vẫn là không bắt được Lão Lưu ta!”
Sau đó hắn đi tới ngoài rìa thuyền bắt đầu quan sát.
Thấy trước đầu thuyển Hồng Hi Nguyệt bay ra, lấy ra một tấm lệnh bài miệng thì nói cái gì.
“Nữ nhân này thế nhưng thực lực cao như vậy! Bay cũng làm được!” Lưu Tử Tinh trợn mắt kinh ngạc, ẩn tàng đại lão a!
Bay! Nói khó thật ra cũng không khó mấy nhưng lại cần Tu Vi đủ cao, ít nhất đối với Lưu Tử Tinh bây giờ khoảng cách còn khá lâu nữa mới đạt được.
Tiếp theo cảnh tượng lại làm Lão Lưu tiếp tục chấn kinh trợn mắt.
Sơn mạch biến mất, thay vào đó là nguy nga chọc trời núi cao, cảnh tượng đồ sộ đủ loại kiến trúc san sát nhau.
Khí tức nguy nga trầm trọng làm Lưu Tử Tinh nín thở, trước mặt như là cái Hồng Hoang Mãnh Thú.
“Ma Môn thủ bút lớn a!”
Hồng Hi Nguyệt về thuyền, Phi Thuyền từ từ bay lại tiếp cận Ma Môn Chi Địa.
Không lâu sau, Lưu Tử Tinh thấy một cái Đại Môn hình thù dữ tợn, huyết tinh khí tức từ đó phát ra.
Hai bên Đại Môn treo đầy đầu lâu, xem bộ dáng là gϊếŧ không ít người.
Đặc biệt là treo trên Đại Môn đèn l*иg, hắn thấy bên trong như có đồ vật chuyển động.
— QUẢNG CÁO —
Lưu Tử Tinh nhíu mày, cố gắng nhìn kĩ.
“Người?”
“Không đúng! Là Hồn Phách trong truyền thuyết!”
Lưu Tử Tinh kinh ngạc, ở thế giới này lưu truyền việc Tu Luyện Giả chết đi Tam Hồn Thất Phách vẫn sẽ tồn tại, một số Tu Luyện Giả thủ đoạn thông thiên có thế khiến cho Hồn Phách của kẻ chết đi không tan...
Nhìn dáng vẻ này chắc là Chính Đạo Tu Luyện Giả Hồn Phách...
Lưu Tử Tinh trầm mặc, thắng làm vua thua làm giặc đạo lý này ở tàn khốc Ma Môn một cái Đại Môn đã thể hiện đủ.
Lắc lắc đầu, ném đi suy nghĩ tiêu cực ấy.
Lưu Tử Tinh mới chú ý tới Ma Môn tên.
Suốt ngày cứ Ma Môn, Ma Môn...Hắn đều sắp tưởng đây là tên tông môn...
“Ngũ Tà Môn? Ý nghĩa gì?” Lưu Tử Tinh nhíu mày, hắn là thật không hiểu ý nghĩa trong đây là gì.
Đương nhiên cũng không có thời gian cho hắn suy nghĩ, Phi Thuyền đã tiếp đất.
“Toàn bộ đi xuống, xếp thành hàng!”
Lưu Tử Tinh đi theo đám người, bắt đầu xuống Phi Thuyền.
Trên đường còn không quên hội hợp với Triệu Vũ: “Khóe không bạn tôi!”
Triệu Vũ chỉ gương mặt đầy vết son của mình, cười tủm tỉm nói: “Thấy ta khỏe không?”
Lưu Tử Tinh đi theo cười: “Đây là phúc diễm a! Chừng nào sinh? Nói đi để ta làm thúc thúc tăng quà cho chắt nhi~”
“Cút!”
Lưu Tử Tinh thở dài: “Giận cái gì giận? Ngươi không phải bán ta cho Hồng Hi Nguyệt cái kia Ma Nữ!”
Triệu Vũ: “....”
Lão Gia Gia trong nhẫn chân run bần bật đầy hứng thú xem hai người đối thoại, người trẻ tuổi bây giờ quả nhiên khác xưa a!
“Tất cả im lặng! Xếp thành một hàng hết cho ta!”
“Bước lên nói rõ họ tên bản thân!”
“Lý Sa!”
“Nhận lấy rồi đi qua một bên!” Thiết huyết trung niên nhân ném cho hắn một tấm lệnh bài.
Tiếp theo liền một lô mà làm tới Triệu Vũ.
“Triệu Vũ!”
— QUẢNG CÁO —
“Đi!” Thiết huyết trung niên nhân ném một cái, Triệu Vũ không nói gì lặng lẽ bước đi.
“Lưu Tử Tinh!” Lưu Tử Tinh tiếp sau lên đầy uy dũng nói.
Chung quanh đám người vì hắn nhan sắc bàn tán xôn xao, lúc này mới có người phát hiện hắn xấu kinh thiên.
“Đây là ai a! Xấu như vậy!”
“Thảo! Hắn ta còn không bằng con heo mụ mụ ta nuôi!”
“Không được! Không được, ta muốn nôn!”
...
Lưu Tử Tinh nghe những lời nói xấu không những không thấy buồn, ngược lại mặt tĩnh như giếng sâu, thấm chí còn hơi huênh hoang...
Đây là hắn muốn phản ứng! Chỉ như vậy mới thể hiện kĩ năng ngụy trang thần sầu của hắn!
Nhưng người tính không bằng trời tính, thiết huyết trung niên nhân liếc liếc hắn gương mặt rồi nói.
“Rửa mặt đi!”
Lưu Tử Tinh: “...”
Sáo lộ có chút sai, không phải là nên như bình thường đi vào sao?
“Thật rửa?”
“Ta giống giỡn mặt không?”
“....”
Tới giây phút này Lão Lưu tuyệt vọng, chỉ mong chờ Hồng Hi Nguyệt tới giải cứu.
Nhưng người hắn đang nghĩ đã vào Tông Môn báo cáo từ lâu, nào ra thì giờ giúp hắn bãi rắc rối!
Triệu Vũ bên cạnh cười như không cười, ngụy với chả trang a!
Lão Gia Gia hít drama vẫn tiếp tục run chân, càng ngày càng hay a!
Lưu Tử Tinh nói nhỏ với thiết huyết trung niên nhân: “Có thể hay không ở nơi vắng vắng?”
“Đoán xem?” Trả lời rất chi là tiết kiệm, Lưu Tử Tinh nghe đều tức muốn hộc máu.
“Thế thì có thể chặn mặt cho mình đại nhân ngươi xem?”
“Ta cần nhiều người làm bằng chứng, thế nên đừng nhiều lời! Hoặc là tự làm hoặc là ta tới!” Có chút không kiên nhẫn nói.
Lão Lưu đã tuyệt vọng, sáo lộ này sai rồi a!!