Quân Thiên Tú dưới da^ʍ uy của Lưu Tử Tinh rốt cuộc nhịn không được gia nhập...
Ngũ Tà Môn: +1 người điên.
Lưu Tử Tinh vừa ngất xong thì tỉnh lại, chỉ vào Quân Thiên Tú nói: “Rất biết điều...”
Tống Tuyền Vi lông mày hơi nhướng định đánh thêm một cái nhưng đã bị Lưu Tử Tinh đoán trước cho tránh đi.
Hắn rất quen thuộc ôm lấy cổ của Quân Thiên Tú, ‘phúc hậu’ cười một cái làm cho người sau đều nổi cả da gà.
Quân Thiên Tú cảm thấy Lưu Tử Tinh cái này đồng hương có chút hố, bộ dáng ẩn ẩn so với hắn còn tiện...
“Lão ca...Xem như ta và ngươi là đồng hương tình nghĩa...Nhẹ...Nhẹ tay thôi...”
Lưu Tử Tinh mỉm cười, ném hắn cho Phệ Thiên.
Quân Thiên Tú nghi hoặc nhìn trước mặt chó mực, đây là muốn ta làm thịt cày sao?
Từ từ? Trên tay nó là thứ gì? Sao ta thấy hơi quen quen....
Phệ Thiên thất khiếu đổ khói cười giơ ra điếu cày: “Hít miếng không bạn ơi~~”
Quân Thiên Tú: “???”
Má nó! Thuốc Lào!
Bất quá hắn cũng không sợ! Mẹ nó kiếp trước thứ này hắn đã hít qua, sợ cái beep! Chân nam nhân! Làm nó!
Khóe miệng nở nụ cười khinh thường, tưởng mấy thứ này mà làm khó được ta sao?
“...”
Một lúc sau...
“Hôm nay trời nhiều sao...Nấc!” Quân Thiên Tú sắc mặt đê mê, cơn phê đã ăn mòn tâm trí hắn...
Lưu Tử Tinh thở dài, quả nhiên thứ này không phải Thuốc Lào thường, phiên bản Huyền Huyễn Thuốc Lào đã làm cho biết bao nhiêu Khí Vận Giả sa đọa...
“Tốt! Giúp Sư Đệ của các ngươi trải nghiệm thêm bản sắc Ngũ Tà Môn đi!”
“Hắc hắc!” Đám người Ngũ Tà Môn cười quỷ dị, dưới ánh mắt sợ hãi của người chung quanh khiêng Quân Thiên Tú vào rừng sâu...
Quân Thiên Tú: “Nhanh lên! Nhanh lên! Ta là vua của nơi này! Khụ khụ khụ!”
“...”
Vua con mẹ ngươi, ngươi không thấy bọn chúng ý định không tốt sao?
Tống Tuyền Vi nhíu mày nói: “Ngươi làm như vậy thật sự tốt sao?”
Lưu Tử Tinh chắp tay sau mông, nói một cách cao thâm vô cùng: “Ma cũ ăn hϊếp ma mới, niềm vui này, ngươi làm sao hiểu...”
“Đúng rồi, các ngươi đang tranh thứ gì?”
Lưu Tử Tinh một câu hỏi lập tức làm đám người nhớ ra việc chính, thần sắc trở nên sát khí lẫm liệt, hiểu ý nhau mà đồng lòng tấn công Lưu Tử Tinh.
Tống Tuyền Vi sau lưng Võ Hồn hiện ra: “Thiên Niên Độc Thể! Linh Độc Phá Thể!”
Nhóm người tấn công bỗng dưng dừng lại, té ngã xuống đất ôm lấy ngực đau đớn gào thét.
Tu Vi hơi thấp một xíu thì cả người bị nứt ra, độc khí nổi lềnh bềnh chung quanh sau đó bị kẻ khác hấp thu vào người.
Lưu Tử Tinh xem đều líu lưỡi, không hổ là thiếu nữ chơi độc!
Nhưng những cái Khí Vận Giả cũng không ăn chay, có biện pháp tránh đi độc của Tống Tuyền Vi.
Bọn họ liếc nhau một cái sau đó bản thân dùng ra thủ đoạn.
Khí Vận Giả chứa đựng một phần thiên địa này khí vận, thủ đoạn có thể yếu sao?
Lưu Tử Tinh nhìn đủ loại hoa lệ chiêu thức bay tới thì mặt biến đen, thực cho lão tử không có cách sao?
Cảm nhận trong người Chân Khí dị động, hắn nở một cái ác thú vị nụ cười, hôm nay ta cho các ngươi biết thế nào là giáp gai!
Đi lên trước chắn ở Tống Tuyền Vi, người sau không những không lo lắng còn vỗ vỗ vai của hắn như thế muốn nói ta tin ở ngươi...
Lưu Tử Tinh: “...”
Khí Vận Giả toàn không theo sáo lộ, đáng lẽ ra phải thét lên thất thanh kêu ta tránh ra để tự mình đón đỡ chứ?
Tống Tuyền Vi nhìn sắc mặt hắn biến hóa khôn lường liền hiểu suy nghĩ của hắn, nàng mắt đẹp hơi khinh thường liếc hắn một cái, ngươi nghĩ ta ngu sao?
Lưu Tử Tinh ho khan, vẫn là nên về chuyện chính.
Công kích ngày càng tới gần, khí tức cường hoành làm cho tóc của Lưu Tử Tinh tung bay giữa không trung.
Nhìn lại còn có vài phần tiên khí, nếu như ở đằng sau Ngũ Tà Môn nhóm người không có bày trò...
“Lão đại uy vũ! Lão đại uy vũ!”
“Lão đại ta yêu nhất ngươi!!”
Lưu Tử Tinh: Thiếu niên, ngươi hãy dừng lại suy nghĩ lệch lạc đó của mình, Lưu Gia 3 đời không chơi gay, ngươi ta là không có khả năng!
Mặt hắn biến đen nhánh, lũ sa điêu đáng chết phá hủy hết tâm trạng của ta!
Đám Khí Vận Giả bên kia cười điên cuồng: “Haha! Chết đi!!”
Lưu Tử Tinh: Chư vị, bộ dáng của các ngươi thực sự so với phản diện còn giống phản diện, các ngươi làm vậy cha mẹ sẽ rất buồn đấy biết không?
Sau lưng Phàm Ăn Chi Ấn nóng lên, bọn người bên tai vang lên tiếng nhai nuốt ghê gợn.
“Các..Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”
“Có, ngươi cũng nghe thấy?”
Lưu Tử Tinh mỉm cười, cả người phát ra lẫm liệt hắc khí tạo thành một cái mặt quỷ.
Mặt quỷ miệng rộng mở ra, không nói một lời liền thôn phệ toàn bộ công kích.
Cảm giác này...Thật sảng~~
Trong người như có một nguồn năng lượng vô hạn, Lưu Tử Tinh biết đây là vừa rồi thôn phệ công kích chuyển đổi thành!
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối thủ, Lưu Tử Tinh cả người phát sáng...
Hắn cũng nhận ra điều này, chẳng lẽ muốn dùng năng lượng này liền phải bạo thể? Bom người?
Lưu Tử Tinh: “...”
Lão ca, gan ta thật nhỏ, đùa như vậy không vui đâu!!
Nhưng cảm nhận trong người hỗn loạn năng lượng cùng với nhục thân đau đớn, Lưu Tử Tinh sợ nha! Mặt đều biến tái.
Hắn thật không muốn làm bom man! Thật không muốn!!
“Ting! Ký Chủ có thể chuyển năng lượng này sang Võ Hồn Vạn Khí Binh!”
Lưu Tử Tinh: “Như vậy cũng được?”
“Ting! Vạn Khí Binh không có hình dáng thực, cho dù nổ tung cũng có thể tạo thành hình dáng cũ!”
Lưu Tử Tinh ánh mắt sáng lên, nghe có vẻ hay phết!
Vạn Khí Binh có thể thay đổi theo suy nghĩ của hắn, chỉ là chất lượng như phẩm cấp thì phải chạm vào để sao chép!
Lưu Tử Tinh gọi ra Vạn Khí Binh, nhóm người thấy bất thường thì từ lâu đã rút ra xa...
Ngay sau đó bắt đầu trầm tư nên chơi bộ dáng gì...
“Hắn đang làm gì?”
“Không rõ, chỉ là cả người hắn ta phát sáng làm ta có chút cảm giác không tốt...”
“Ta cảm thấy hắn rất nguy hiểm.”
“Im lặng! Hắn ta động!”
“Từ từ! Các ngươi xem đồ vật trong tay hắn ta!”
Lưu Tử Tinh hai tay tung hứng một ‘trái cây’ hơi tròn, đầu có chuôi, màu hơi thiên hướng tối một chút.
Trên người hắn vầng sáng của đảng cũng biến mất, tay hắn rút chuôi của ‘trái cây’ ném thẳng về phía đám người.
Bộ dáng rất vô hại chỉ được cái bay hơi hơi nhanh, nhóm người đằng kia cũng không quá sợ hãi mà bu lại thành một đống kiểm tra dị vật.
Nào thì lấy que chọc chọc, nào thì cầm lên tung hứng...
Một người gan tương đối to, cầm lên ‘trái cây’ cắn một ngụm thật lớn...
“Vô vị, thứ này chỉ là cục sắt thôi!” Người kia phán định một câu, hai mắt hiện vẻ tức giận, hắn thế nhưng bị đối phương dọa sợ!
Lựu Đạn: Are you sure about that?
“Oanh!!!” Lựu Đạn phát sáng, dưới ánh mắt kinh hãi của đám người...Nổ Tung!
Khói bụi bay mù tứ phương, Lưu Tử Tinh nhìn đều líu lưỡi, trong lòng khó hiểu có chút hưng phấn.
Nhưng nhìn đám người tuy trọng thương nhưng vẫn chưa chết, đồng thời trong người năng lượng còn sót một ít, Lưu Tử Tinh lại hóa thêm một trái Lựu Đạn.
Bất quá lần này hắn không chơi mà hỏi ở đằng sau đám người Ngũ Tà Môn: “Hắc hắc! Các ngươi tên nào muốn thử?”
Vốn dĩ đã hai mắt phát ra tinh tinh nghe Lưu Tử Tinh nói thì liền kích động, nam nhân đều là thích những gì nổ nổ tráng lệ....
Đám người xô đẩy lẫn nhau: “Ta! Ta!”
“Cút! Cái này là của ta!”
Quân Thiên Tú ở đằng xa không nói một lời hất tung toàn bộ ‘chướng ngại vật’, sắc mặt liếʍ cẩu nói: “Lão đại, xem ở tình nghĩa của hai ta, cho ta thử một chút!”
Tống Tuyền Vi ánh mắt quái dị nhìn cả hai, chân lùi về sau non nửa bước...
Lưu Tử Tinh: “...”
Thật sự không phải giống ngươi nghĩ đâu!
“A!! Ngươi thực sự làm ta tức giận rồi! Ngươi tưởng bọn ta là cá trên thớt sao?!!” Một người lao lên hét to.
Ngay sau đó kéo theo một đám người lao lên, tinh thần thấy chết không sờn làm người kính phục!
Lưu Tử Tinh ném cho Quân Thiên Tú trái Lựu Đạn.
Cảm nhận trong tay hàng nóng, Quân Thiên Tú cảm giác như mình trở về với kiếp trước đồng dạng.
Miệng rút ra chuôi Lựu Đạn, Quân Thiên Tú ném mạnh hung vật về phía trước.
Vốn dĩ đám người đang hăng máu tiến bước không lùi, thấy Lựu Đạn trên không thì không nói một lời Quay Xe...
Lưu Tử Tinh: Tiết tháo của chư vị đâu hả?
Bất quá trong lòng có chút vui vẻ, hắn rốt cuộc hiểu tại sao kiếp trước nhiều người lại thích hàng nóng như vậy...
Cảm giác kẻ địch bị đuổi như vịt này thật là làm người mê muội a!