Chương 41: Đàn Nghiện Ngũ Tà Môn...

Lưu Tử Tinh nằm trên giường gác tay lên đầu suy nghĩ: “Không biết Phệ Thiên cai nghiện tới đâu rồi a?”

Phệ Thiên: “Hít hít hít! Phê quá, cảm giác thần tiên gì thế này!”

“Chắc hiện tại nó đang đau khổ quằn quại trong đau đớn vì mất đi điếu cày a…”

“Gâu gâu! Vui quá! Vυ"i quá! Thử cái khác thuốc tiên xem hương vị nó có khác hay không!!”

“Ai! Hi vọng Phệ Thiên hắn sẽ biết tai hại của thuốc lào mà ngừng lại!”

“Ta sẽ không bao giờ ngừng lại! Ta sẽ không bao giờ ngừng lại!!”

Lưu Tử Tinh thờ dài, bắt đầu nghỉ ngơi: ‘Thứ thuốc quỷ quái đó chắc chắn sẽ không bao giờ làm hại được ai nữa!’

Phệ Thiên: “Ta sẽ cho các ngươi thử thuốc tiên! Thuốc tiên!!”

Đêm hôm khuya khoắt, trước của phòng mỗi người xuất hiện một cây…Điếu cày!

“Đây là vật gì a?”

“Hình như phía dưới còn có giấy hướng dẫn.”

“Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu…”

“…”

“Đừng nhìn chữ, coi hình ấy.”

“Đốt lên rồi hút thật mạnh?”



3 tháng sau.

Hồng Nguyết Đế Quốc Đế Đô bên trên đang cử hành đại lễ tiếp đón các Ma Môn tham gia Thiên Kiêu Đại Hội, Phi Thuyền tấp nập, cảnh tượng đầy náo nhiệt vô cùng…

Hồng Nguyệt Đế Đô cực kỳ rộng lớn, chỉ sợ từ xa nhìn vào cũng không thấy cuối! Trong đây đủ loại GIa Tộc san sát nhau, ngày ngày đều có tranh đấu, không giống như bề ngoài yên bình hưng vui của nó!

Hoa rải khắp đường, tiếng trống reo hò, bộ dáng náo nhiệt làm nhiệt huyết trong người rực cháy!

Liên tiếp tiếng kêu rò vang lên: “Kinh Lý Tông tới!!”

“Sát Tinh Điện tới!!”

“Tuyệt Sát Độc Môn tới!!”

“Hàn Ma Tông tới!!”



“Ngũ Tà Môn tới!!”

Ngũ Tà Môn, cái tên này thực sự quá quen thuộc! Một cái tông môn năm nào cũng đi ra cực phẩm!

Cái kia kêu rò người khóe miệng run run, nhớ 10 năm trước có một tiểu tử Ngũ Tà Môn không biết có hay không chơi thuốc thế nhưng lại bỏ độc vào giếng nước, suýt chút nữa làm ngộ độc cả hoàng cung!!

Hơi nghĩ tới cảnh tượng năm đó, người này lại nhịn không được run rẩy.

Nếu không phải tiểu tử kia may mắn có người ra cứu giúp bằng không đầu cùng thân liền cách biệt một quãng…



Phi Thuyền đậu xuống đất, những cái khác Ma Môn đều riêng phần mình đi xuống.

Người của Sát Tinh Điện thấy Ngũ Tà Môn Phi Thuyền thì cười nói: “Ngũ Tà Môn sao còn không xuống gặp mặt mọi người a?”



Hàn Ma Tông một vị Trưởng Lão lắc lắc đầu: “Mỗi lần đều như vậy, đều thích cắn nhau a!”

“Hừ! Lý Tư Đồ! Khụ khụ! Ngũ Tà Môn ta muốn xuống hay không còn do ngươi nhắc nhở? Khụ khụ!” TỊnh Ninh đi lên trước, tay cầm điếu cày, hai mắt đỏ tươi, khói vụ che kín mặt…

“…”

“Ngươi đây là…”

“Hừ! Khụ khụ! Ngươi làm sao biết thuốc tiên là vật gì! Khụ khụ khụ!”

“Toàn thể Đệ Tử đi xuống cho bọn người thấy các ngươi uy dũng bộ dáng!!”

“Vâng! Khụ khụ khụ!” Uy dũng….

Lưu Tử Tinh hai mắt quầng thâm đen nhánh được bên cạnh Triệu Vũ kéo đi, cả hai mắt của hắn cũng không kém, đều muốn thành gấu trúc trình độ…

Trong lòng Lưu Tử Tinh gào thét: ‘Tại sao!!’

Chúng Đệ Tử Ngũ Tà Môn bước lên, bộ dáng làm đám người trợn mắt kinh ngạc!

Hai mắt cả lũ đỏ tươi như máu, ‘khát máu’ hào quang chớp lóe bên trong! So với 3 tháng trước cả lũ gầy đều 1 lớp! Khói mù vi vu từ ngũ khiếu thổi ra! Bộ dáng rất chi là ‘hung thần ác sát’!

Hơn trăm người cầm lên bản thân cây điếu cày, làm một hơi thật mạnh: “Hít! Hương vị thần tiên a! Khụ khụ khụ!!”

Đến bây giờ đi còn không vững, Ngũ Tà Môn! Sa Đọa!! Đàn Nghiện Huyền Huyễn, Ngũ Tà Môn!

Phệ Thiên bước lên trên đỉnh Phi Thuyền, chứng danh Phê Thiên Cẩu mà giờ lên điếu cày: “Hỡi những tín đồ của thuốc tiên! Giơ lên các ngươi bảo bối!! Khụ khụ khụ!!”

“Hây da! Thuốc tiên! Thuốc tiên! Khụ khụ khụ!” Ngũ Tà Môn Đệ Tử giơ cao điếu cày trong tay, ánh mắt điên cuồng đồng loạt hét! Thậm chí có kẻ còn nhịn không được ngất đi…

Lưu Tử Tinh: Tông môn đã nghiện ngập, nó không còn là lúc trước Ngũ Tà Môn!!

Trong tay Lưu Tử Tinh bất giác nâng lên cái điếu cày nhưng bị Triệu Vũ cho thấy được, tức giận hất ra: “Lưu Tử Tinh ngươi cũng muốn đi theo họ sa đọa sao!”

“Huynh đệ a…Ta chỉ sợ mình…nhịn không được…” Máu nghiện lại nổi, nhìn người khác hút lại có chút nhịn không được…

“Ngươi tại sao lại như vậy! Tại sao!! Rõ ràng đều có hơn 3 tháng cùng nhau tranh đấu!! Hít!!” Vừa nói hắn cầm lên điếu cày hít một hơi thật sâu…

Lưu Tử Tinh: “…”

Tốt cho một tên lươn lẹo!

Triệu Vũ trực tiếp bỏ rơi Lưu Tử Tinh, giơ lên điếu cày: “Thuốc tiên! Thuốc tiên!! Khụ khụ khụ!”

Triệu Vũ --- Sa Đọa!

Nhìn Ngũ Tà Môn đám người tình trạng, những cái khác Ma Môn nghẹn họng trăn trối không biết nói gì…

Tống Tuyền Vi đi tới nâng Lưu Tử Tinh đi lên, nàng là số ít không có bị sa đọa người.

Lưu Tử Tinh sắc mặt sống không còn gì tiếc.

Đột nhiên phía bên một Sát Tinh Điện một cái tiểu tử mặt trắng mắt sáng lên, chạy qua nói: “Tiểu thư, xin hỏi ngươi tính danh?”

Lưu Tử Tinh: “…”

Tốt ngu ngốc tiểu tử!

Ké hắn hỏi thăm không ai khác là Lưu Minh!! Là cái kia nương Cương Thi!!

Tịnh Ninh trong lòng khó chịu, Ngũ Tà Môn Đệ Tử làm sao có thể để Sát Thi Điện rác rưởi làm quen a!

Hút miếng điếu cày, phê pha đều nói không được gì, có chút ra ngoài kế hoạch, đáng lẽ ra phải chửi cho tên đó biết khó mà lui a!



Lưu Tử Tinh hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên nói với Tịnh Ninh: “Trưởng Lão ta muốn ra trận!”

Tịnh Ninh nói không được, bèn rất đầu cho phép.

Lưu Tử Tinh tích tụ 3 tháng uất ức rốt cuộc cũng có cơ hội bạo phát! Đây là ý trời a!

“Ê! Tiểu tử kia! Đúng vậy, ta nói chính là ngươi!”

Cái kia mắt trắng tiểu tử khó hiểu nhìn lại, chỉ nghe thấy Lưu Tử Tinh chửi: “Con mẹ nó ngươi là ngu sao? Ngũ Tà Môn đệ tử cũng là ngươi thứ này rác rưởi có thể làm quen? Suy nghĩ đi!! Suy nghĩ! Dùng bộ não hạt nho của ngươi mà suy nghĩ!”

“À mà giống như ngươi cái này hoạt động bằng chi dưới nam nhân làm sao suy nghĩ được! Haha! Suy nghĩ bằng chi dưới nam nhân tức là đang thoái hóa! Thoái hóa về thanh súc vật! Ngươi đơn giản chính là súc sinh!!”

“Súc sinh thì làm sao có thể đứng chứ! Ngươi còn không nhanh quỳ xuống! Còn có theo như trong sách nói những loài súc sinh không thể tu luyện càng về sau sẽ tụ thành bầy loại! Vậy chứng tỏ các ngươi Sát Tinh Điện đều là súc sinh!! Cả lũ chỉ là đống lông lá biết đi chỉ suy nghĩ bằng chi dưới không nên đứng thẳng như vậy là đang sỉ nhục người khác đấy biết không……Mẹ ngươi, cha ngươi, em gái ngươi chắc chắn cũng có vấn đề! Cái gì? Ngươi nói cha ngươi rất thông minh? Vậy thì nhanh đi nhận quanh nhà một cái đần độn người làm cha đi! Hắn chắc chắn không phải cha ruột ngươi!!!”

Cái kia mặt trắng tiểu tử tâm lý có chút yếu, chửi vài cái liền thổ huyết ngất xỉu…

Ai! Không có tiền đồ a!

Nói đều có thể viết thành một bài văn, Lưu Tử Tinh trình độ chửi người đã thăng hoa đến thiên hoa loạn trụy trình độ…

Tịnh Ninh: Tốt tàn nhãn, tốt hung ác!

Ngũ Tà Môn Đệ Tử: Không thể trêu vào! Không thể trêu vào!

Tống Tuyền Vi bên cạnh ánh mắt kì quái nhìn Lưu Tử Tinh, cái này công phu miệng lưỡi là luyện như thế nào a!

Sát Tinh Điện bên kia im phăng phắt, xem ra là bị chửi đến choáng…

Đột nhiên một tiếng cười vang lên như hồng thủy vỡ đê: “Hahahaha!”

“Phốc! Hahaha! Cái này công phu miệng lưỡi ghê gớm a!”

“Hahaha! Sát Tinh Điện lần này xấu mặt lớn rồi!”

Lưu Tử Tinh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cúi người chào: “Cảm tạ đã lắng nghe! Cảm tạ đã lắng nghe!!”

“…”

Sát Tinh Điện vị kia Trưởng Lão mặt đỏ lên, hét to: “Muốn chết!!”

Tay hắn lực lượng chấn động đánh về phía Lưu Tử Tinh, do khoảng cách không quá xa nên phản ứng kịp cũng có chút trễ…

Lưu Tử Tinh trợn tròn mắt, tê ra Phá Hư Đỉnh bảo hộ.

“Oanh!!” Phá Hư Đỉnh tiếp lấy công kích, lực lượng chặn phần lớn nhưng Lưu Tử Tinh vẫn chịu lấy một hai.

Khóe miệng chảy xuống máu tươi, Lưu Tử Tinh trợn tròn mắt: “Con mẹ nó! Ngươi đây là ép ta a!”

“Thôn Hồn Bình!” Tế ra Tinh Thần Khí, Lưu Tử Tinh không nói một lời tấn công lên Sát Tinh Điện Đệ Tử!

Thôn Hồn Bình đen nhánh như mực, thả ra lực hút làm người sợ hãi.

Chúng Đệ Tử Sát Tinh Điện rất nhiều người mắt trợn trắng, trên đầu như xuất hiện một bóng trắng sau đó bị Thôn Hồn Bình thôn phệ!

Rất nhiều người ngất xỉu ngay sau đó, cả người lạnh run liện tục, miệng sùi bọt mép, so với chơi thuốc càng giống chơi thuốc!

Chỉ có một ít thông minh nhanh chóng tránh đi, bằng không đã giống như những người khác hưởng thụ mới lạ cảm giác…

Vị kia Trưởng Lão biến sắc, định giành lại những linh hồn kia thì bị Tịnh Ninh cho ngăn cản: “Đây là ngươi tự tìm! Khụ khụ khụ! Tự chịu đi! Khụ khụ khụ!”

Cả người Bất Diệt Chi Thể vận dụng, rất nhanh Lưu Tử TInh khỏe như chưa có việc gì, nhận ra bản thân làm thành đại sự, hắn ho khan xấu hổ nói: “Khụ khụ! Ta vừa rồi không cố ý, không cố ý…”

“Ngươi!!”

Những cái khác Ma Môn người thần sắc nghiêm túc, lần này ra một cái nguy hiểm Tinh Thần GIả! Ân! Còn là một cái rất tiện Tinh Thần GIả!