Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lặng Lẽ Rút Vòng Quay May Mắn Đợi Ngày Quẩy

Chương 39: Chân Lý Cuộc Sống?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tim nhói a! Lưu Tử Tinh bụm ngực lại, thể hiện bản thân đây là thương tâm...

“Được rồi! Toàn bộ lên Phi Thuyền đi!”

Theo Tinh Nịnh phất tay ra lệnh, đám người xôn xao chen lấn lao lên Phi Thuyền.

Lưu Tử Tinh cũng đi theo, hắn không còn cái gì vướng bận thứ gì ở nơi này! Tự do! Đã bị cướp mất!

Tất cả điều vì cái kia tao lão đầu!!

Dùng tràn đầy oán hận ánh mắt nhìn Tịnh Ninh, Lưu Tử Tinh mới cảm thấy tốt hơn...

Tịnh Ninh: “...”

Tiểu tử ngươi cho lão phu mù sao? Không nhìn ra trong mắt ngươi ý tứ?

Tìm một cái lan can để ngồi dựa vào, hắn bắt đầu tự mình hoài nghi nhân sinh...

“Rầm! Rầm!” Phi Thuyền bắt đầu khởi hành, tiếng động cơ điếc tai vang lên.

Phía dưới những cái tới xem trò vui Ngoại Môn Đệ Tử bỗng nhào ra vài đoàn cổ động viên...

Cái gì mà Tống Tiểu Thư đi tốt! Rồi Triệu ca ca khỏe mạnh bla bla...

Đặc biệt nhất phải kể là đông nhất nhóm người!

“Thần bí tiểu ca ca ngươi ở đâu a! Làm ơn ra cho bọn ta xem cái mặt!”

“Ô ô ô! Thần bí tiểu ca ca ngươi làm ơn đi ra! Tiểu muội đều mấy ngày không ngủ rồi!”

...

Lưu Tử Tinh: “...”

Không nhầm đâu, đó chính là hắn...

Triệu Vũ bỗng dưng đi tới, hắn cười ôm lấy vai Lưu Tử Tinh: “Sao thế bạn tốt? Nhiều như vậy tiểu muội muội muốn gặp ngươi, sao không thỏa mãn người khác?”

“Thế ta hỏi ngươi, nhiều như vậy người thèm thân thể ngươi, sao ngươi không cho bọn họ viên mãn đi?”

“...”

Triệu Vũ nhún vai, tự mình rời đi...

Phi Thuyền dần bay xa, vẫn không thấy cái kia thần bí tiểu ca ca, nhóm nữ nhân ở dưới hét đến càng điên cuồng!

“A!! Nếu ngươi không ra thì ta chết cho ngươi xem!!”

“Ô ô ô! Thần bí tiểu ca ca, ngươi chẳng lẽ lại bỏ rơi trong ta đồ vật của ngươi?”

...

Lưu Tử Tinh: “...”

Ôm chân trốn một góc, mắt điếc tay ngơ...

Tống Tuyền Vi nhìn hắn bình tĩnh nói: “Cặn bã...”

“???” Lưu Tử Tinh mặt người da đen, dấu chấm hỏi nổi lên, ta có làm gì sao?

Rốt cuộc Phi Thuyền đã bay đi, Lưu Tử Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, vượt qua an toàn rồi a!

Nhưng ở phía Ngũ Tà Môn lại vang lên thảm thiết âm thanh: “Chết người a!!”

“...”

Tốt hung tàn! Nữ nhân bây giờ đều như vậy sao?!

Phệ Thiên ở bên cạnh quái dị nhìn Lưu Tử Tinh, thế nhưng chỉ vì xem cái mặt mà sẵn sàng tự tử! Loài người thật khó hiểu a!

Lưu Tử Tinh không nói gì, lặng lẽ trốn đi...

Các ngươi muốn hỏi hắn tại sao lại lộ mặt sao?

Lưu Tử Tinh từ từ móc ra một cây...Thuốc Lào!

Đây! Chính là vì nó đây!

Trên má chảy dài giọt nước mắt, Lưu Tử Tinh đốt lên một điếu cày...

Gió mạnh thổi vi vu, cầm cây điếu cày! Thiên hạ vô địch!

Nhìn thành vòng thành vòng khói thuốc, Lưu Tử Tinh biểu thị: Xin hãy gọi tôi là...CON NGHIỆN!

“HÍt hà...” Bầu trời mông lung, phê pha khí tức đi đều không vững...



Lưu Tử Tinh như cái say rượu người, bỏ lại cây thuốc lào ở một bên vặn vẹo như con lăng quăng rời đi...

Phê pha đại đạo, chỉ có điếu cày làm bạn với ta!

“Rầm!” Đi đường là không thể đi, thành công nhân sĩ là phải đυ.c tường!

Một cái mới ‘đường đi’ được Lưu Tử Tinh khai phá...

Phệ Thiên: “...”

Nó vốn đã trốn đằng xa quan sát Lưu Tử Tinh làm việc, cây gậy kia lại mạnh như vậy!

Rón rén đi lại, Phệ Thiên hoài nghi cầm lên điếu cày, mũi chó ngửi ngửi, mùi hương có chút lạ a!

“Lưu Tử Tinh hồi nãy là đốt lên ở chỗ này! Sau đó hút thật mạnh! Đồ vật này là như vậy dùng a?”

Trong người Yêu Lực dị động, đơn giản tạo ra một ngọn lửa nhỏ, nhanh chóng để lên chỗ châm thuốc.

Mũi chó không phải người thường có thể so được, chưa gì Phệ Thiên đã ngửi thấy một mùi hương kì dị...

Đắn đo suy nghĩ một lúc, Phệ Thiên để miệng lên điếu cày, hút một hơi thật mạnh!

Mắt chó đỏ lên, khói từ miệng, mũi, tai bay ra...

“Lạch cạch!” Trong tay điếu cày cũng rơi xuống đất, Phệ Thiên cố gắng đứng dậy.

Đi được hai bước lại ngã sang trái rồi lại ngã sang phải, mũ cối trên đầu đều rơi xuống đất.

Phệ Thiên lúc này như CON NGHIỆN, bộ dáng rất chi là tàn tạ...

Trong lòng như có vô số âm thanh lạ: Ôi bạn ơi! Đừng nghiện nữa!

“Tr...Trên...Đ...ời...Lạ...i...có....Như...v...ậy....th...ần...kì...đồ...vật....Gâu gâu!”

Phệ Thiên --- Sa đọa!

Cố gắng cầm lên điếu cày, nó lại hít một hơi thật sâu...

Cơn phê làm đại não tê dại, làm cho một con chó sa đọa!

“Mắc...Ti...ểu...Quá....a...”

Đi tới lan can, Phệ Thiên cả người run rẩy đều suýt rớt xuống, không nói một lời cởi xuống quần hoa....

“Tí tách---!” Tiếng nước chảy như con suối thanh thoát.

Phệ Thiên kéo lên quần, đi được hai bước liền ngã lăn ra đất, miệng còn lảm nhảm: “T...ốt....Vu..i...Vẻ....Cả..m..giác....Gâu!”

...

Đêm hôm đó, ở một ngôi làng nọ một tiếng rầm vang làm người giật mình vang lên...

Trai tráng trong làng cùng những vị trưởng lão tập trung lại tìm kiếm thì thấy một tảng đá màu vàng!

“Thật đẹp một cái thạch đầu!”

Một người gan khá to trực tiếp lè lưỡi ra thử vị: “Mùi vị khá kì quái.”

“Đâu! Để ta thử!”

“Ta! Ta! Để ta thử nốt!”

...

Sau khi người dân trong làng ai nấy đều thử xong thì trưởng làng một mặt thánh quang nói: “Đây là thần ban xuống thạch đầu! Chắc chắn là điềm tốt! Sẽ đem lại hưng thịnh cho chúng ta!!”

“Đúng!!”

“Đúng!!”

Kể từ đó, một phong tục kì quái gọi liếʍ thần thạch ra đời....

...

Sáng hôm sau, Lưu Tử Tinh một mặt suy ngẫm nhìn tường phòng lỗ lớn...

Cảnh này có chút quen!

“Quả nhiên Thuốc Lào thứ này không nên hút a!” Thở dài một tiếng, Lưu Tử Tinh một mắt cay đắng!

Nếu không phải lúc đó hắn hút thứ này nên quên trang điểm thì làm sao lại bị người khác thấy được! Còn có cái kia Triệu Vũ thế nhưng một lời cũng không nhắc!!

Bằng không thì làm sao lại có án mạng cơ chứ!



Lưu Tử Tinh thở dài, bước ra khỏi phòng.

“...” Nhìn chung quanh tứ lung tung lỗ hổng, Lưu TửTinh có chút muốn móc mắt bản thân ra.

Tịnh Ninh mặt đen đi tới: “Lưu Tiểu Tử! Ngươi đây là muốn phá hư Phi Thuyền hay sao!”

Lưu Tử Tinh xấu hổ ho khan: “Cái này a! Chắc là do Phi Thuyền chất lượng không bền, ta kiểm tra tí ấy mà! Xem xem!”

“Bành!” Đập nhẹ một cái, cửa căn phòng trực tiếp gãy ra làm hai...

Lưu Tử Tinh: “...”

Tịnh Ninh: “...”

“Khụ khụ! Thái Thượng Trưởng Lão bớt giận, ta có cái này bảo bối tăng ngươi xem như xin lỗi!”

Dứt lời, Lưu Tử Tinh móc ra một thanh...điếu cày...

“Đây là gì?”

“Khụ khụ! Ngài cứ làm theo ta....”

...

Không lâu sau, Tịnh Ninh đi lên buồng tàu, không nói một lời đánh gãy Phi Thuyền cột buồm.

“Rầm!” Cột buồm đồ sộ gãy ngang như đồ chơi một dạng bị Tịnh Ninh nắm lên làm cái mái chèo...

“Thu...yền...Ơi...Bơ...i...Nhanh...Nào...” Lão quơ quơ như thể bản thân đang chèo thuyền.

Quả nhiên khi phê rồi con người sẽ mất đi nhận thức...

Lưu Tử Tinh chắp tay sau lưng, thở dài nhìn lên trời mà than vãn: “Lại thêm một CON NGHIỆN!”

Đám người theo tiếng động lớn lao ra thì nhìn thấy Tịnh Ninh diễn trò mèo: “...”

Tống Tuyền Vi xấu hổ đến mức luôn lạnh nhạt mặt đẹp đều đỏ như quả cà chua, tức giận đi lại nói: “Ông ngoại! Ngươi làm gì vậy a!!”

“Hô hô! Cháu...Gá..i..Ngo...an! Ôn...g...Ng...oại...đang...chèo...thu...yền!”

Tống Tuyền Vi: “...”

Gân xanh trên tay nổi dậy, không nói một lời cầm lấy đầu của Tịnh Ninh liền đi vào trong...

Quả nhiên là cái bất....Có hiếu cháu gái ngoan...

Nhìn ông cháu nhà này thao tác, đám người tỏa ra yên lặng.

Một vị Trưởng Lão phóng ra bản thân Phi Thuyền nói: “Cái này Phi Thuyền chỉ sợ đi không được, lên ta Phi Thuyền để còn tới nơi!”

Gật gật đầu, không có ai cãi lại.

Lưu Tử Tinh xoay qua xoay lại thì hỏi Lưu Minh: “Ngươi có thấy Phệ Thiên đâu không?”

Lưu Minh chớp chớp mắt, nghẹo đầu sang một bên cười nhẹ nhàng nói: “Hình như là ở đầu thuyền.”

Lưu Tử Tinh: Con mẹ nó! Nương a!

Đột nhiên một cái người đẩy ra Lưu Tử Tinh, sắc mặt hớn hở nhìn Lưu Minh: “Tiểu thư! Ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Ăn cơm chưa? Có thể hay không cho tiểu sinh kết bạn làm quen?”

Đằng sau lại tới thêm một cái: “Cút ra! Tiểu thư chỉ nên nói chuyện với ta!”

“Hừ! Ngươi cái này người cũng dám nói lớn tiếng! Tiểu thư không phải của ngươi! Cút ra ngoài!”

...

Lưu Tử Tinh: Đéo hiểu kiểu gì ạ!

Không hiểu sao, nhìn Lưu Minh nụ cười trên môi Lưu Tử Tinh ngược lại thấy đây là cái ác ma nụ cười! Như thể đang chào đón những con mồi đến với bẫy! Trap!

Lắc lắc đầu, vẫn là nên tìm tới Phệ Thiên a!

Đi một hồi, Lưu Tử Tinh rốt cuộc tới đầu thuyền.

Nhìn Phệ Thiên như thiền sư một dạng ngồi quay lưng về phía hắn, mũ cối quần hoa trên người không thể lầm vào đâu được!

Phệ Thiên: “Hit! Lưu..Tử...Tinh! Ngươi...Biết...Chân...Lý...Cuộc...Sống...Là...Gì...Không?”

Lưu Tử Tinh: “...”

Chưa kịp nói gì thì đột nhiên Phệ Thiên quay người lại! Mắt chó đỏ rực, khói từ miệng mũi tai 3 nơi điên cuồng bốc lên! Giơ lên trong tay điếu cày, sùng bái nói: “Đây! Chân Lý cuộc sống đây!! Chính là nó!! Thứ đem lại niềm vui cho mọi người!!”

“...”

Tốt cho một con chó nghiện ngập...
« Chương TrướcChương Tiếp »