Chương 13: 16 Tuổi Bẻ Gãy Sừng Trâu...

Lưu Tử Tinh một đường đi thẳng, thậm chí bản thân hắn cũng không biết đi bao lâu.

Đột nhiên hắn dừng lại, không do dự rút ra Trảm Hổ Đao liền chém ra Liệt Lôi Đao.

Đao khí như lội điện phát ra tách tách âm thanh, sắc bén hướng về một gốc đại thụ.

Đại thụ bị chém làm đôi, không chỉ đó còn có tiên huyết bắn lên.

Lưu Tử Tinh nhìn bị chẻ làm đôi giống như thằn lằn Yêu Thú.

“Không ngờ lại còn có khả năng ngụy trang.”

Không do dự dùng ra Hấp Huyết Thể Thuật, Lưu Tử Tinh tiếp tục bước đi.

Lần này không phải chạy mà là chậm chạp bước đi, nơi này đi tới đây cũng đủ sâu hắn liền chậm rãi quan sát xem có hay không cái Yêu Thú đi lạc.

Trên đường còn không quên hái một ít Linh Thảo, không hề có tí cảm giác đang trong nguy hiểm mà là đang đi dạo sân nhà vậy.

Càng đi thì hắn càng thấy dị thường, nơi này có rất nhiều dấu vết Yêu Thú đi qua mà đi lâu như vậy vẫn chưa thấy con Yêu Thú nào!

Nhận thấy kỳ lạ, Lưu Tử Tinh cũng không có mạo hiểm tiếp tục đi mà đổi một hướng khác.

Nội Vụ Các lão già kia có nói vào thời gian này Ma Vụ Sơn Mạch có biến, nhiều Yêu Thú bắt đầu di cư vào, hắn cũng không muốn quá mạo hiểm.

Cũng nhờ quyết định này, không lâu sau Lưu Tử Tinh nhìn thấy một con Độc Giác Ngưu thực lực tầm Luyện Thể Cửu Trọng.

Đắn đo xem bản thân cùng Độc Giác Ngưu thực lực, Lưu Tử Tinh quyết định thử một trận.

Trong lòng vì bản thân cổ vũ: ‘Chỉ là con thú bị cắm sừng, ta không thể nào thua!’

Bất quá hắn bây giờ không muốn đánh cũng phải đánh, Độc Giác Ngưu đã lao lên...

Lưu Tử Tinh thi triển Lưu Sa Bộ, né tránh đi Độc Giác Ngưu công kích.

“Muu!!” Phát ra một tiếng bò rống, Độc Giác Ngưu chân đạp đạp đất lại tiếp tục dùng sắc bén sừng trâu đánh hướng Lưu Tử Tinh.

Lần này không có trốn chạy, Lưu Tử Tinh cười lớn, hai tay dang ra bắt đầu thực hiện nguyên thủy nhất chiến đấu.

“Oanh!” Sừng trâu va chạm vào hai bàn tay, Lưu Tử Tinh tuy đau đớn nhưng khuôn mặt vẫn che giấu không được hưng phấn.

Hắn muốn chơi lớn! Tuổi 16 bẻ gãy sừng trâu!

Lưu Tử Tinh gọi ra Bất Diệt Chi Thể Võ Hồn, hắn chỉ cảm thấy nhục thân như nhận cực lớn gia trì.

Hai tay cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, gân xanh như cuồng long ẩn hiện, Lưu Tử Tinh vặn lực tới mặt đều đỏ.

Hắn ‘Thâm tình’ nhìn Độc Giác Ngưu: “Sừng là tội lỗi là vết dơ! Hôm nay ta liền giúp ngươi độ hóa nó, không cần cảm ơn!”

Độc Giác Ngưu: Cút!— QUẢNG CÁO —

Nhận thấy Lưu Tử Tinh ý định bẻ gãy nó hãnh diện sừng trâu, Độc Giác Ngưu giãy giụa càng dữ dội.

Lưu Tử Tinh hét lên: “Giãy giụa làm gì! Ta đây là ý tốt!!”

“Răng rắc!” Đồng thời vào lúc này trên sừng trâu của Độc Giác Ngưu xuất hiện vết nứt, Độc Giác Ngưu càng điên cuồng lắc lắc đầu như muốn hất bay Lưu Tử Tinh.

Lưu Tử Tinh bay qua bay lại đầu cũng có chút choáng, tức giận rút ra Trảm Hổ Đao không nói một lời đâm xuyên sọ Độc Giác Ngưu: “Con mẹ nó! Đã bảo yên tĩnh rồi mà!”

Dần dần mất đi sinh cơ Độc Giác Ngưu chỉ có thể cằm hận mà nhìn ác nhân bẻ gãy kiêu hãnh sừng trâu...

Lưu Tử Tinh lấy sừng trâu bỏ vào Túi Trữ Vật, có gì về sau này còn khoe với con cháu bản thân sự tích 16 tuổi bẻ gãy sừng trâu...

Nhìn sắc trời đã dần tối, không hề hay biết bản thân với Độc Giảc Ngưu giằng co lâu như vậy.



Lưu Tử Tinh thuần thục lột lấy da, rút máu, lấy thịt cùng những cái khác vật liệu từ người Độc Giác Ngưu ra.

Nếu như ở kiếp trước hắn chắc chắn được cho là rất có thiên phú trong ngành săn trộm...

Dùng Hắc Ám Hỏa Diễm đốt lên củi lửa, Lưu Tử Tinh dùng Trảm Hổ Đao chặt phá vài cây đại thụ làm ghế ngồi cùng củi đốt.

Thuần thục ướp lấy đủ loại gia vị lên thịt của Độc Giác Ngưu, sau đó dùng một cây gỗ cố định nướng trên lửa đó.

Lưu TửTinh cứ một quãng thời gian liền lật thịt quét lên một lớp sốt vàng ươm.

Không bao lâu, thịt nướng chín vàng, hương thơm ngây ngất làm người say đắm.

Lưu Tử Tinh xé xuống một cái đùi trâu liền bắt đầu điên cuồng nhai nuốt.

Từ khi bắt đầu Tu Luyện lượng ăn của hắn tăng lên thần kì, mà lại bộ dáng càng ngày càng tăng!

Lưu Tử Tinh lúc đầu cũng cho đây là bình thường nhưng về sau khí phát hiện người khác không giống bản thân lượng ăn tăng đột biến thì hắn lại thấy kì quái.

Chỉ trong chớp mắt hắn đã gặm xong đùi trâu khổng lồ, còn tốc độ không giảm bắt đầu tấn công cái khác đùi trâu...

Bản thân lượng ăn tăng thần kì hắn cũng không quá lo, dẫu sao vui là được!

Giống như Lưu Tử Tinh sống vì trải nghiệm đủ thứ thì lượng ăn tăng lên cũng không quá tệ, đơn giản ăn không mập là ước mơ của nhiều người a!

Đột nhiên trong lùm cây đi ra một bóng người, Lưu Tử Tinh nhìn thấy cũng không quá quan tâm mà tiếp tục gặm ăn.

Thức ăn là chân ái, việc đời là vu vơ~

Tống Tuyền Vi lặng im nói: “Bán cho ta...”

Lưu Tử Tinh: “...”

— QUẢNG CÁO —

Khoan khoan...Sáo lộ có chút quen thuộc, không phải là giống Triệu Vũ tiểu tử kia a!

Lưu Tử Tinh biểu hiện bản thân không có ngu dốt đến nỗi giống như Triệu Vũ vì lí do củ chuối mà bị đánh cho một trận!

Nhưng mà khoan, ta bên ngoài để bản thân rất xấu xí, kẻ khác đều kinh tởm chả muốn đứng chung! Nếu hay không dùng này đuổi đi nàng?

Lưu Tử Tinh sờ sờ cằm, có vẻ hợp lí.

Thế là hắn bắt đầu diễn sâu...

“Tống...Tống Tiểu Thư, ta xấu xí như vậy...Không xứng ăn cùng với ngươi a!” Lưu Tử Tinh ‘hoảng loạn’ nói.

Tống Tuyền Vi trả lời trực tiếp liền làm Lưu Tử Tinh mộng bức: “Ta mua nguyên con, ai nói ăn cùng ngươi?”

Lưu Tử Tinh: Tuyệt tình a!

Thấy miếng ăn sắp bị đoạt, vốn dĩ hòa hòa ái ái Lưu Tử Tinh tâm lý xuất hiện dị biến.

Hắn cảm thấy sau lưng hình xăm dần nóng rực, trong lòng khó hiểu táo bạo tâm lý dần sinh ra.

Lưu Tử Tinh mồ hôi lạnh chảy xuống, đây là bị gì a!

“Không có khả năng! Ta đây chỉ có thể bán một ít đã là nhân nhượng rồi!” Hồi sau hắn mới lạnh lùng nói ra.

Bộ dáng so với trước khác một trời một vực làm Tống Tuyền Vi kinh ngạc, bất quá ngay sau đó liền nhíu mày có chút không vui nói: “Ngươi từ chối ta?”

Lưu Tử Tinh: Đại tỷ ngươi câu này có nhiều nghĩa lắm biết không? Nếu có người nhìn vào hiểu lầm thì sao?



Bề ngoài thì vẫn như cũ lạnh lùng: “Ngươi thật tưởng ta sợ ngươi?”

Quanh người Hắc Ám Hỏa Diễm bốc lên, cả người phát ra nguy hiểm khí tức.

Tống Tuyền Vi nhíu mày, âm thầm tay hóa trảo rồi lại thả lỏng.

Nàng vẫn là nhân nhượng, ném ra túi chứa Linh Thạch cho Lưu Tử Tinh: “Cho ta một phần tư!”

Lưu Tử Tinh xem trong túi Linh Thạch, cũng muốn hơn 30 viên a!

Tâm lý nở hoa, sau lưng nóng rực cũng biến mất, Lưu Tử Tinh hiện ra bản thân tiện tiện khí chất: “Thành giao! Thành giao!”

Lưu Tử Tinh đơn giản cầm Trảm Hổ Đao chém nhẹ một cái, một phần thịt bay lên.

Tống Tuyền Vi dễ dàng chộp lấy, không nói một lời liền rời đi.

Lưu Tử Tinh cười cười tiếp tục ăn tiếp thịt trâu của mình.

Ăn xong, không những không có no bụng mà còn đói hơn.— QUẢNG CÁO —

Lưu Tử Tinh xoa xoa bụng rồi đứng dậy, không bao lâu trở về sau lưng còn vác theo xác một con báo đen.

Thuần thục động tác, báo đen tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ...

Minh nguyệt giơ cao.

Thịt nướng lại chín, Lưu Tử Tinh tiếp tục gặm ăn.

Đang hạnh phúc viên mãn Lưu Tử Tinh bỗng dưng nhíu mày nhìn về một lùm cay.

Cái kia nữ lại tới! Con mẹ nó, sao ăn nhiều như vậy a!

Lưu Tử Tinh không nói một lời cầm lên thịt nướng leo lên đại thụ, bắt đầu ẩn mình.

Còn không quên cắn một miếng thịt...

Đột nhiên bên tai vang vọng tràn đầy lạnh lẽo âm thanh: “Bán cho ta...”

Lưu Tử Tinh xoay qua, thấy Tống Tuyền Vi sắc mặt bình tĩnh nhìn mình...

Khoàng cách quá gần, trời thì lại quá tối, Lưu Tử Tinh bị dọa cho mặt đều trắng.

Cho dù Tu Luyện đi nữa vẫn không thể khắc phục được nỗi sợ bị dọa ma của hắn...

Lưu Tử Tinh phục hồi thì tức giận nói: “Ngươi có vấn đề a! Ăn cũng không yên với ngươi!”

“Bán cho ta...”

Từ gắt gỏng, Lưu Tử Tinh chuyển sang mềm mại: “Nghe ta này, nữ nhân ăn khuya không tốt, sẽ mập!”

“Bán cho ta...”

Lưu Tử Tinh: “Đôi lúc có vài thứ không phải tiền có thể đo đạc được...”

“Bán cho ta...”

Lưu Tử Tinh mở miệng định can ngăn thì bị Tống Tuyền Vi một câu cho nghẹn họng.

“Bán cho ta hoặc đánh một trận...”

Lưu Tử Tinh: “...”

Lão Triệu, ta hiểu cảm giác của ngươi rồi...