Chương 4: Cùng sư tôn nghiên cứu thư tịch.

Bên trong ôn tuyền bao phủ sương mù mờ mịt.

Lâm Phong Ý dùng tay vẩy nước rửa sạch vết bẩn trên người y.

Vân Châu khoan khoái bủn rủn tứ chi không thôi, thoải mái nằm ở trong lòng ngực của Lâm Phong Ý.

Trong tay bắt lấy tóc dưới nước đang quẩn quanh hai người ở dưới nước thưởng thức ở trong tay.

Đột nhiên chợt nghĩ ra, nhớ tới khi trong cơn kɧoáı ©ảʍ như thủy triều vô thức đã nhìn thấy ngón tay có dính cái gì màu đỏ. Y không khỏi xòe bàn tay ra nhìn đi nhìn lại mấy lần, có thể là đã bị nước làm tan đi rồi. Giữa ngón trỏ và ngón cái chỉ có màu hồng phấn màu nhàn nhạt mà thôi.

Là mình nhìn lầm rồi sao. Vân Châu có chút nghi hoặc, đang suy nghĩ đến nhập thần.

“Mở hai chân ra.” Giọng nói lành lạnh chợt nổ tung ở bên tai.

Vân Châu bị dọa đến thân mình run lên, theo phản xạ nhích đến gần Lâm Phong Ý hơn.

“Suy nghĩ chuyện gì thế?” Lâm Phong Ý ôm lấy tấm lưng bóng loáng trấn an nói.

Vân Châu lắc lắc đầu không hé răng, phối hợp mở hai chân thon dài ra.

Ngón tay thon dài của Lâm Phong Ý chạm đến miệng huyệt vẫn chưa khép lại, cứ vậy thận trọng dò xét mà đưa ngón tay vào bên trong, theo sự trêu chọc của ngón tay, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào từ sâu ở bên trong hậu huyệt chảy ra bên ngoài.

Vân Châu đầy mặt ửng hồng, cúi đầu thò tay chọc chọc cái bụng dần dần bằng phẳng lại.

Trong lòng lại muốn sư tôn lấp đầy mình.

Hai người đơn giản rửa mặt một phen, Lâm Phong Ý thoa lên một chút thuốc mỡ tiêu sưng cho y.

Hôm sau.

Lâm Phong Ý bắt đầu điều chỉnh thử nội tức, vuốt lại kinh mạch hỗn loạn, Vân Châu ngồi xếp bằng ở trên giường trúc sắp xếp lại thuốc cho hắn, phía dưới tay nãi còn có mấy quyển thư tịch tiện tay ném vào. Dù sao cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, Vân Châu liền rút một quyển ra xem một chút.

Vừa mở thư tịch ra đã bị hình ảnh nóng bỏng đập ngay vào mắt, khuôn mặt Vân Châu trong nháy mắt liền đỏ hoàn toàn, sau đó y nhanh chóng khép thư tịch lại, liếc mắt nhìn thấy Lâm Phong Ý còn đang nhắm mắt điều tức thì lén nhẹ nhàng thở ra.

Vân Châu trừng mắt nhìn thư tịch trên tay, không rõ tại sao trên kệ sách của hắn lại có loại sách đông cung này.

Một canh giờ sau.

Lâm Phong Ý rốt cuộc cũng điều tức xong, sau khi mở hai mắt ra thì lại không thấy người ở trước mắt.

Hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy Vân Châu ngồi xếp bằng đưa lưng về phía hắn. Y cúi lưng xem một quyển sách, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng lật sách.

Thấy y xem đến nhập thần, Lâm Phong Ý lo lắng lại làm y sợ nên không lên tiếng, nghiêng thân mình ngồi ở phía sau y thưởng thức.

Sau khi ngắm một lúc lâu, đột nhiên vươn tay chỉ chỉ một tư thế trong đó, nhẹ giọng nói: “Cái này không tồi này.”

Vân Châu lén xem sách đông cung vốn là đã có tật giật mình, Lâm Phong Ý vừa lên tiếng đã khiến y sợ tới mức chết khϊếp, tóc đều như muốn dựng lên, theo bản năng vứt thư tịch trong tay đi thật xa.

“Sư tôn, người làm con sợ muốn chết.” Vân Châu vẻ mặt đau khổ, liên tục vỗ ngực oán trách nói.

“Vi sư sai.” Lâm Phong Ý ôm ôm y, đứng dậy nhặt lại đông cung trở về.

Lâm Phong Ý mở trang mới vừa rồi hỏi Vân Châu: “Thử cái này không?”

Là một tư thế ngồi độ khó không cao, Vân Châu ngắm liếc mắt nhìn quyển sách một cái, ánh mắt né tránh không dám nhìn sư tôn của mình.

Lâm Phong Ý còn tưởng rằng y không muốn, lật quyển sách dự định nhìn xem tư thế khác, ai ngờ giây tiếp theo đầu của người ta liền dựa vào trong ngực của hắn.

Một dáng vẻ tùy hắn muốn làm gì cũng được.

Bởi vì mị độc trong cơ thể Lâm Phong Ý còn cần tiêu trừ, hai người liền ở thạch thất thêm mấy ngày.

Ở bên thạch thất nhàm chán, sách đông cung ngược lại là dùng hết tác dụng của nó, hai sư đồ phải nói là nghiên cứu đầy đủ đến triệt để.

Mị độc đã tiêu tán tám phần, đối với Lâm Phong Ý mà nói đã không còn nguy hại gì nữa, vả lại song tu đối với Vân Châu mà nói cũng có lợi rất nhiều.

Trên chính điện Lăng Thiên Phong.

Tông chủ đứng ngồi không yên, ánh mắt luôn nhìn về phía Lâm Phong Ý trước mắt, có chút xấu hổ mà móc móc ngón tay.

Thật lâu sau vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi: “Sư đệ chính là có chuyện quan trọng gì sao?”

“Sư huynh thật không biết sư đệ vì chuyện gì mà đến?” Lâm Phong Ý bưng chung trà thị nữ vừa mới vừa dâng lên, chậm rì rì uống một ngụm, không nhanh không chậm hỏi.

“Ha ha, sao mà biết được, sư huynh lại không phải con giun ở trong bụng của ngươi……” Tông chủ lúng ta lúng túng cười nói.

Nói giỡn sao, làm sao mà hắn không biết Lâm Phong Ý tìm hắn là tính sổ chuyện gì, nếu không phải Lâm Phong Ý đột nhiên xuất quan, hắn đã sớm tìm đường chạy mất đất rồi, làm sao mà mới vừa nhận được tin tức, chân còn chưa bước ra khỏi Lăng Thiên Phong thì đã bị bắt lại rồi.

Thật là mẹ nó xấu hổ đến nơi đến chốn luôn chứ.

Thật lâu sau, khi thấy Tông chủ sắp mài cái ghế đang ngồi ra thành gỗ vụn, lúc này Lâm Phong Ý mới buông chén trà, đưa vật trong tay áo cho hắn.

Đây mới là mục đích hắn tới đây, còn chuyện tính sổ chẳng qua chỉ là thuận tiện dọa sư huynh của hắn một chút mà thôi.

Miễn cho về sau hắn lại muốn lừa đồ đệ bảo bối của mình.

Hiện giờ quan hệ giữa hắn và Vân Châu đã thành như vậy, nói không có chuyện gì phát sinh là không thể nào.

“A, đây là……” Tông chủ nhìn quyển trục màu đỏ có hơi quen mắt, mở ra liền thấy hóa ra là hôn thư.

Vừa thấy phía trên viết mấy chữ ‘Lâm Phong Ý, Vân Châu ’ thật to, bên dưới góc phải còn có chữ ký tên cùng vân tay của hai người thì tức khắc vui vẻ ra mặt, xem ra hắn hố không có sai mà.

Cảm thán nhiều năm như vậy Tiểu Nguyệt Lượng xem như cũng đã chờ được đến mây tan thấy trăng sáng rồi.

Trong lòng một vui vẻ, nụ cười trên mặt không giấu đi đâu được.

Tông chủ rốt cuộc cũng lấy lại được chút dáng vẻ của sư huynh ở trước mặt của Lâm Phong Ý, vui tươi hớn hở hỏi: “Các ngươi định khi nào mở hôn yến? Mở tiệc chiêu đãi có bao nhiêu người? Huyền Thiên Tông khó có được làm hỉ sự một lần, cho nên phải làm lớn một chút, huống chi đây còn là hôn sự của ngươi. Nếu không cứ mời Bắc Cương lão nhân đến đi, ngươi mới vừa đi Bắc Cương giúp hắn trừ ma, không mời sẽ bị lão đầu tìm đến gây phiền phức cho xem. Còn có tỷ muội của Tiêu sư muội, Bắc cương lão nhân mà đến, không mời mấy vị ở kinh thành kia là không được. Võ lâm môn phái cũng có thể mời mấy môn phái, à, bằng không giải trừ kết giới bên ngoài tông môn trước, đến lúc đó tới tức là khách. Dù sao Côi Tiêu Phong cũng đủ lớn mà, nếu ngươi ngại ồn. Ta sẽ mở tiệc chiêu đãi ở sân luyện võ, dù có mấy ngàn người cũng không thành vấn đề gì cả.”

Lâm Phong Ý tự như lão tăng nhập định không dao động chút nào, tùy ý Tông chủ lải nhải nói không ngừng.

“Tuy rằng cha mẹ Tiểu Nguyệt Lượng đều không còn nữa, nhưng là thân thích cũng phải mời vài vị tới để đại diện cho bên nhà mẹ đẻ, ngươi còn nhớ nơi mà năm đó ngươi nhặt nó không. Đúng rồi, bụng mấy tháng rồi, nam hài hay là nữ hài, nếu không cứ để đệ tử của Hội Tiên Phong may tạm mấy bộ hài nhi đi. Sau đó cứ Văn Hiên Các học tập trước, chờ nó biết nói nhiều một chút ta sẽ dạy kiếm pháp cho nó, rồi bảo Tiêu sư muội dạy dược lý cho nó nữa. Ngươi xem thế nào, tốt nhất vẫn là ngươi đừng mang nó. Ngươi xem Tiểu Nguyệt Lượng khi còn nhỏ rõ ràng hoạt bát đáng yêu như thế, ở cùng với ngươi riết rồi cũng muốn thành hòa thượng……”

Lâm Phong Ý nghe hắn càng nói càng thái quá thì “cạch” một tiếng buông chén trà trong tay.

Tông chủ bị hắn làm cho hoảng sợ, bất mãn nói: “Ngươi xem, ta vừa nói ngươi lại không vui, lúc trước Tiêu sư muội đã nói Tiểu Nguyệt Lượng không nên……”

Dưới ánh mắt như tử thần của Lâm Phong Ý, giọng nói của Tông chủ càng ngày càng nhỏ đến cuối cùng rốt cuộc cũng ngậm miệng.

“Hôn yến tạm thời không làm.”

“Vì sao, sư đệ, ngươi cũng không thể làm chuyện bỏ vợ bỏ con như thế, sư tôn lão nhân gia ở trên trời mà biết đều sẽ bị người làm cho tức đến mức sống lại đấy.”

“Y không muốn.” Lâm Phong Ý không để ý tới lời chêm chọc của hắn.

“Ai? Ngươi nói Tiểu Nguyệt Lượng không muốn. Sao có thể? Ngươi xác định người ngươi hỏi chính là Tiểu Nguyệt Lượng ư?” Tông chủ hoài nghi người mà hắn nói không phải là cùng một người, cầm lấy hôn thư trên bàn xem lại, mặt trên viết chính xác năm chữ “Lâm Phong Ý Vân Châu” rất to.

Lâm Phong Ý có chút bất đắc dĩ nói: “Chính miệng y nói, sao lại là giả được.”

Nếu là Vân Châu nguyện ý, hắn cần gì phải nhân lúc y ngủ say mà lén ấn dấu vân tay. Không thấy chữ ký tên đều là một người viết sao, cái hay không nói, nói cái dở, Lâm Phong Ý hiếm thấy chút oán giận Tông chủ ở trong lòng.

Cơ mà, Huyền Thiên Tông ngoại trừ Lâm Phong Ý ra, ai mà không biết Vân Châu có du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh đối với sư tôn của y, khi Doãn Mặc cùng Tô Tiêu Tiêu mới vừa bái sư, còn từng bị nhóc Vân Châu cảnh cáo không được tới gần sư tôn y.

Khi nghe đến hôn sự của Thánh Nữ Bắc Cương và Lâm Phong Ý cũng làm ầm lên một trận. Chẳng lẽ cho tới nay hắn hiểu sai sao? Kỳ thật Vân Châu có hận ý với sư tôn của y, làm nhiều động tác nhỏ như vậy chính là vì muốn sư tôn của mình sống cô độc hết quãng đời còn lại.

Nếu là như thế này, y còn còn thạch thất làm cái gì.

Tông chủ gãi đầu nghĩ trăm lần cũng không ra.

“Vậy phải chờ đến khi nào?”

“Chờ khi nào y đồng ý thì nói sau.” Lâm Phong Ý lạnh nhạt nói.

Chẳng lẽ muốn hắn cột lấy Vân Châu để làm hôn yến sao, vậy thì cũng không cần một canh giờ, khắp thiên hạ đều sẽ biết hắn đường đường là tam đại phong chủ của Huyền Thiên Tông, người lập khế ước đạo lữ lại là một oán lữ. Hắn chẳng phải sẽ thành trò cười của người trong thiên hạ hay sao.

“Nếu không hay để sư huynh giúp ngươi hỏi một chút?” Tông chủ thử hỏi.

Đương sự lại cho hắn một cái ánh mắt ý vị thâm trường, sau đó nhẹ nhàng mà đi.

Lâm Phong Ý trở về Côi Tiêu Phong thấy Vân Châu còn chưa ngủ tỉnh, sau khi chỉnh chăn lại cho y rồi đi xem đồ đệ luyện công.

Vân Châu mãi cho đến sau giờ ngọ mới tỉnh, một giấc này ngủ đến đặc biệt thoải mái.

Giường đệm dưới thân cũng đủ mềm, không giống giường cứng ở trong thạch thất kia.

Sau khi tỉnh lại vẫn còn trong buồn ngủ nhìn căn phòng vừa xa lạ lại quen thuộc. Hình như là nội thất của sư tôn, trên bệ cửa sổ cách đó không xa còn vươn mấy cánh hoa hải đường.

Vân Châu nhìn chằm chằm hoa kia thì sửng sốt hai giây, nhớ không nổi là mình ra khỏi thạch thất khi nào.

Thôi kệ, kỳ thật y ở trong thạch thất cũng không tỉnh táo nhiều lắm. Ngoại trừ ngủ ra, đại đa số thời gian đều ý loạn tình mê ở dưới thân của sư tôn.

Vân Châu bụm mặt nằm ngã vào giữa đệm chăn, không khỏi tự kiểm điểm mình có phải đã phóng đãng quá rồi hay không.

Y hít một hơi thật sâu, nghe hương vị đệm chăn, cảm thán nói: “… Tốt thật”

Trước kia khi cùng ăn với sư tôn, nội thất này cũng là địa bàn của y. Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua y lại về rồi.

Tiếng bước chân từ bên ngoài từ xa tới gần, Vân Châu che đầu thờ ơ. Chăn trên người bị người ta nhẹ nhàng vén lên, khuôn mặt của Lâm Phong Ý xuất hiện ở trước mắt.

“Sư tôn.” Vân Châu mở đôi tay ra, người kia đến ôm y vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tỉnh rồi sao không dậy.”

“Chờ sư tôn, sư tôn vừa mới đi đâu vậy.” Vân Châu lẩm bẩm lầm bầm làm nũng.

“Đi kiểm tra bài.” Lâm Phong Ý lấy quần áo bên mép giường rồi mặc vào cho y.

“Vâng.” Vân Châu vòng qua cổ hắn, ngửa đầu hôn lên đôi môi lành lạnh kia.

Hai người hôn sâu trong căn phòng yên tĩnh, lặp đi lặp lại cho đến khi khuôn mặt trắng nõn của Vân Châu phiếm hồng đến say lòng người.

Gió thu phất quá, từng cơn lạnh lẽo bay vào trong nhà, hoa hải đường vừa đong vừa đưa tựa như múa ở bên ngoài cửa sổ.

Đến ban đêm, Vân Châu đứng ngồi không yên ở trong phòng ngủ, do dự có nên mặt dày bò lên trên giường của sư tôn hay không.

Dù sao ở bên trong thạch thất là không còn lựa chọn nào khác, hơn nữa hiện tại mị độc trên người sư tôn cũng tan đi gần hết, giống như không còn cần đến y nữa. Có phải giấc mộng đẹp của y sắp kết thúc rồi hay không.

Khi đang ủ rũ cụp mi, Doãn Mặc đến tìm y, nói sư tôn có việc tìm y.

Vân Châu vui sướиɠ chạy đi, sau một chén trà lại trở về lấy gối của mình.