Concert ngày 3/5 kết thúc viên mãn, Trương Triết Hạn sau khi rời khỏi sân khấu không nhịn được nữa phá lên cười, anh ở trong phòng nghỉ của Cung Tuấn cười cong cả lưng, đỡ tường cười đến run người.
Cung Tuấn đương nhiên biết anh đang cười cái gì, lúc đầu còn hùa theo cười cười, càng về sau thì cười không nổi nữa, cậu buồn bực trừng Trương Triết Hạn đang cười không ngậm được mồm.
Ở bên Cung Tuấn càng lâu, sự thành thục từng trải của Trương Triết Hạn càng bị ném đi xa, tính cách trẻ con ngày càng lộ rõ, bây giờ nhìn xem, hầu như hoàn toàn mất hết sự cẩn thận chững chạc khi ở đoàn phim trước kia.
"Tuấn Tuấn... sao em... thú vị như vậy chứ?" Trương Triết Hạn gục vào lòng Cung Tuấn, cuối cùng còn không quên bắt chước biểu hiện vừa rồi của Cung Tuấn trên sân khấu: "Đến cùng nhau hát... Ha ha ha ha, buồn cười quá."
Vừa rồi anh ở trên sân khấu không nhịn được cười, cũng may sau đó dừng kịp thời, bị Cung Tuấn chọc suýt nữa quên lời kết.
"Anh đừng cười, em tốt bụng giúp anh, này anh còn cười nhạo em như thế, em không cần sĩ diện sao?" Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn cười hồi lâu, giận mà không làm gì được, chỉ có thể trừng anh.
"Phải, phải, phải, vừa rồi không phải đã nói sao, đặc biệt cảm ơn Cung lão sư giúp tôi lấy lại tông... Ha ha ha ha." Nói đến phần sau Trương Triết Hạn lại không nhịn được cười, anh nằm trên ghế cười nghiêng ngả.
"Trương lão sư đừng vui mừng quá sớm, " Cung Tuấn đi thẳng đến trước mặt Trương Triết Hạn, khom lưng, chống tay lên hai bên tay ghế, từ trên cao nghiên đầu híp mắt nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn: "Em còn có chuyện hỏi anh đấy."
"Ha ha ha chuyện gì?" Trương Triết Hạn nâng mặt Cung Tuấn, cười hỏi, nhiều chuyện ở trên sân khấu không thể làm, lúc này không cần cố kỵ nữa.
" Trò kia, anh dám bỏ qua em đi tìm Hy Luân, ngăn cũng không ngăn được." Cung Tuấn áp gần hơn, nếu không phải Trương Triết Hạn đã sớm nhìn thấu tính nết ngốc nghếch của Cung Tuấn, e rằng thật sự bị vẻ mặt này của cậu hù.
"Trò nào?" Trương Triết Hạn giả ngu: "Lúc nào, sao anh không nhớ?"
"Anh cố ý làm vậy, " Cung Tuấn lớn tiếng chỉ trích ý xấu của Trương Triết Hạn: "Ôm Hy Luân còn ra oai với em, Trương Triết Hạn, anh mỗi ngày trừ bắt nạt em ra, không còn thú vui nào khác à?"
Cung Tuấn không biết mình đã nói những lời này bao nhiêu lần kể từ khi quen biết Trương Triết Hạn, mỗi lần đều là bị Trương Triết Hạn chọc tức đến câm nín, mới phát ra mấy câu cảm khái như thế.
" Em còn ghen với em trai à?" Trương Triết Hạn cảm thấy lúc này tiếp tục trêu Cung Tuấn sẽ càng thú vị hơn, anh trợn tròn mắt làm bộ ngạc nhiên: "Em chua quá đi!"
"Trương Triết Hạn anh còn chưa dừng." Cung Tuấn nói.
"Không muốn để anh bắt nạt à, " Trương Triết Hạn đẩy Cung Tuấn đứng lên, gật đầu thật mạnh rồi đi về phía cửa trong ánh mắt kinh ngạc của Cung Tuấn: "Ồ...vậy đi tìm người khác."
Anh còn đặc biệt tăng tốc độ.
Nhưng vẫn không có gì bất ngờ, một giây sau đã bị người đuổi theo từ phía sau ôm vào lòng, kéo về ấn ngồi trên ghế.
"Anh dám!" Cung Tuấn trừng mắt.
Uy hϊếp nói.
"Tuấn Tuấn anh phát hiện..." Trương Triết Hạn giơ ngón tay chỉ Cung Tuấn, nhíu mày, nói: "Em hiện tại nói chuyện với anh chẳng có chút khách sáo nào, em là người đạt tới tay thì không quý trọng nữa."
Anh vẫn đang trêu cậu, nhưng Cung Tuấn nghe xong không còn hùng hổ như vừa rồi.
"Em sai rồi vợ, " lập tức nhận sai: "Anh muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt, thích ra oai thế nào thì ra, em mặc cho anh xử trí được chưa."
Trương Triết Hạn hài lòng híp mắt.
"Chỉ cần anh đừng tìm người khác là được, " Cung Tuấn thận trọng nói: "Sau đó... Giúp em nói mấy lời tốt đẹp trước mặt mẹ anh? Để dì có ấn tượng tốt với em, đêm nay dì phải đi rồi."
Trương Triết Hạn ngẩn người, nhìn vẻ mặt lo lắng không yên của Cung Tuấn, trong lòng cũng rất khó chịu, thì ra từ khi mẹ mình xuất hiện, Cung Tuấn vẫn luôn ám ảnh chuyện này, bản thân em ấy cũng không thoải mái hơn mình là bao.
"Nếu họ không đồng ý thì sao?" Trương Triết Hạn hỏi.
Cung Tuấn trầm mặc, một lát sau mới mở miệng nói: "em chưa từng nghĩ đến khả năng này... Em không biết, không biết nên làm gì bây giờ."
"Anh nói nếu như." Trương Triết Hạn nói.
"Chúng ta từ từ đi, không vội, để cho họ chậm rãi tiếp nhận, có lẽ chờ chúng ta ổn định mọi thứ sẽ thẳng thắn với cha mẹ?" Cung Tuấn ngây ngốc nhìn Trương Triết Hạn.
Phù...Trương Triết Hạn thở dài, này có khác gì không nói đâu.
"Có nghĩ tới nếu cha mẹ anh không đồng ý, bọn họ muốn anh rời xa em thì em phải làm gì không?"
Không ngờ lời này lại không hù được Cung Tuấn, cậu bình tĩnh nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn, chỉ nói: "Anh đã nói sẽ bảo vệ em, sống lâu trăm tuổi..."
Trương Triết Hạn gõ một cái lên đầu Cung Tuấn, thật muốn cạy ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa loại gỗ gì, chuyện quan trọng như vậy, thế mà em ấy lại chỉ dùng lời mình từng nói để gạt đi.
Trương Triết Hạn ôm lấy Cung Tuấn, chủ động tựa ở vào lòng cậu: "Được rồi, được rồi, anh cũng muốn sống lâu trăm tuổi, em đến bảo vệ anh đi,."
Trương Triết Hạn nghĩ, cũng không cần thiết hỏi tiếp.
Tương lai được bổ khuyết bởi tên ngốc này, điều này vẫn luôn xuất hiện trong phương án của Trương Triết Hạn, tất cả tính toán của anh đều lấy người bên cạnh làm cơ sở.
Cẩn thận nghĩ, chẳng phải Trương Triết Hạn cũng từng có lỗi.
Bọn họ không cần người khác chứng kiến, tình yêu thẳng thắn nhất không gì hơn tất cả kế hoạch tương lai mỗi một tấc đều có tên của đối phương.
END
p/s: Kết thúc fic này rồi. Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này và ủng hộ mình trong suốt thời gian qua.
Mong rằng năm sau 2022 có thể tiếp tục được mọi người ủng hộ, tiếp tục được thấy Tuấn Triết, tiếp tục được làm Sơn Nhân vui vẻ.
Chúc mọi người trong cuộc sống, trong tình yêu có thật nhiều trải nghiệm tuyệt vời.