Đa số diễn viên đều là từng bước đạp chông gai bò lên, rất ít người nổi như cồn ngay khi vừa ra mắt, ít nhất Cung Tuấn và Trương Triết Hạn không tốt số như vậy.
Mà địa vị trong giới giải trí sẽ quyết định thái độ của người khác với bạn.
Nhưng đó là trước đây, hiện tại Trương Triết Hạn chỉ quan tâm thái độ của Cung Tuấn.
Gần đây Trương Triết Hạn có thói quen đi phía sau Cung Tuấn, cho dù là hẹn hò lén lút hay cùng nhau ghi hình chương trình, Cung Tuấn luôn đi phía trước.
Người 30 tuổi như anh nói ra cũng thật xấu hỏi, kỳ thực anh thích nhìn dáng vẻ Cung Tuấn dừng lại quay đầu chờ anh, những lúc như vậy anh thực sự rất thoải mái, tràn đầy năng lượng làm việc.
"Sao anh đi chậm thế?" Cung Tuấn có đôi khi nhịn không được quay lại kéo anh đi: "Aiyo gấp chết em."
"Chậc, " mỗi lần như thế Trương Triết Hạn đều vỗ vào tay Cung Tuấn, cũng không nói nguyên nhân cho cậu, chỉ bảo: " Em tự đi đi."
Sau đó sẽ vui vẻ nhìn cậu thở phì phì buồn bực cắm đầu đi về trước, đi được vài bước lại không nhịn được dừng lại quay đầu nhìn anh.
Có đợt trời mưa dầm, vết thương ở chân của anh lại tái phát, bước đi rất khó chịu, lúc đi thảm đỏ, Cung Tuấn nhất quyết đưa anh đến cạnh thảm đỏ, có nhϊếp ảnh gia nhắc nhở mới luống cuống ngoan ngoãn đứng bên cạnh đợi.
"Nghe lời, trở về cho em cơ hội chăm sóc anh, trước ống kính đừng lỗ mãng." Cuối cùng Trương Triết Hạn còn móc móc tay Cung Tuấn, an ủi xong liền bước lên thảm đỏ.
Chờ chụp ảnh, ký tên xong trở về, Cung Tuấn vẫn giữ tư thế kia, vội vàng xông lên che chở cho anh: "Những người đó chen chúc gì vậy, không biết chân anh bị thương à, thật là..."
Không biết sao, Trương Triết Hạn lại nhớ đến trải nghiệm chống gậy đi thảm đỏ, khi đó còn nghiêm trọng hơn hiện tại.
Anh chống gậy bước lên xuống bậc thềm, không tiện cầm bút ký tên, khi đó nhìn anh có vẻ bình tĩnh, kỳ thực chỉ có bản thân anh mới biết mình lo lắng cỡ nào, sợ không chú ý sẽ ngã sấp.
Không ai giúp anh.
Lúc ấy anh cũng không nghĩ tới sau này sẽ có một tên ngốc lo lắng cho anh hơn chính bản thân mình.
Một tên ngốc đi một bước quay đầu lại ba lần.
"Được rồi được rồi, " Trương Triết Hạn nhẹ nhàng dựa vào vai Cung Tuấn, tay chọc chọc eo cậu: "Anh không sao, đừng làm như chân anh gãy được không, tối về em xoa cho anh."
Dần dần, Trương Triết Hạn phát hiện ra mình càng ngày càng xấu tính, anh không chỉ đi chậm, còn thích rớt đồ, anh vẫn thích nhìn dáng vẻ Cung Tuấn khom lưng nhặt đồ cho anh khi anh vừa rơi đồ.
Ở nhà, Trương Triết Hạn làm rơi đũa, rơi điều khiển, thậm chí khi ngủ rơi gối đạp chăn, anh chỉ cần đợi hai giây là những thứ đó sẽ trở lại tay anh.
Nhưng có quay về cũng không dùng được nữa.
Trong show nọ, Trương Triết Hạn đuổi theo Cung Tuấn bảo cậu đưa quạt cho anh tự xoay, Cung Tuấn kiên nhẫn giảng giải cho anh vài lần, rốt cuộc khi Trương Triết Hạn làm rách cánh quạt và kêu lên "Đau quá", cậu nhặt cây quạt dưới đất lên và nói: "Đừng chơi nữa."
Trương Triết Hạn lúc thì bĩu môi tránh ống kính, lúc thì đυ.ng đυ.ng cánh tay Cung Tuấn, làm thế nào cũng không nhận lại được cái quạt từ tay Cung Tuấn.
Trương Triết Hạn không phục, anh giống như giận dỗi, khi Cung Tuấn đang nói chuyện, anh bất chấp ống kính nhanh chóng đập vào không khí bên cạnh đầu Cung Tuấn.
Cung Tuấn liếc mắt: "Em thấy rồi."
Trương Triết Hạn: Không đưa cho anh, anh liền không phản ứng em.
Quả nhiên, mấy phút sau khi Trương Triết Hạn đứng cách Cung Tuấn 4-5m, Cung Tuấn tựa như chịu thua chủ động cầm quạt đến bên cạnh Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn cười bỏ đi.
Cung Tuấn liền đuổi theo.
Cậu ở trong góc tối cầm lấy đầu ngón tay bị thương của Trương Triết Hạn, cho vào miệng mυ"ŧ mυ"ŧ: "Đừng giận, trở về em từ từ dạy anh."
Trương Triết Hạn nở nụ cười, ai nói đàn ông 30 tuổi không thể có chút ý xấu với người yêu.