Nếu nói Cung Tuấn bị Trương Triết Hạn hệ câu dẫn câu tới tay thì cũng chẳng có gì bất ngờ, Cung Tuấn vốn tính hướng nội, vừa tới đoàn phim cực kỳ trầm lặng ít nói, Mã Văn Viễn, Châu Dã cũng không phải người làm sôi nổi.
Trương Triết Hạn cũng không gánh nổi trách nhiệm làm nóng không khí này.
Cung Tuấn và anh ở riêng thì cậu còn có thể nói đôi ba câu với anh, ở đoàn phim đông người, cậu ta liền ôm điện thoại giả chết, lúc không cần thiết phải nói thì một chữ cũng không thốt ra.
Nhiều nhất thì người khác nói, cậu ta ở bên cạnh cười.
Trương Triết Hạn ý xấu rất nhiều, Cung Tuấn càng hướng nội ngượng ngùng, Trương Triết Hạn càng muốn trêu cậu, muốn chọc người ta đỏ mặt tía tai mới xả được cơn tức ăn đồ ăn ngoài bị đau bụng lần trước.
"Cung lão sư ca khúc kết thúc Thiên Nhai Khách chuẩn bị xong chưa?" Trương Triết Hạn mặc áσ ɭóŧ trắng và quần đùi nghiêng người tựa vào bên cạnh Cung Tuấn, cầm quạt mini chặn điện thoại trên tay Cung Tuấn.
"..." Cung Tuấn ngẩng đầu liếc nhìn cái áσ ɭóŧ trắng đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, ngẩn người, dường như không nghe thấy lời Trương Triết Hạn, mà nhấc cái quạt máy lớn vừa mới mượn của Mã Văn Viễn đưa đến trước mặt Trương Triết Hạn.
Gió quả nhiên lớn hơn rất nhiều, thổi bay sợi tóc rũ xuống hai bên của Trương Triết Hạn.
"Hỏi cậu đó, ca khúc kết phim chuẩn bị xong chưa?" Trương Triết Hạn hưởng thụ từng cơn gió mát, tiếp tục trêu Cung Tuấn: "Mỗi ngày nghe cậu ở phòng hóa trang hát..."
"Chuẩn bị rồi." Cung Tuấn gật đầu.
"Nhưng mà nói thật là..." Trương Triết Hạn đột nhiên cười hướng đầu về phía Cung Tuấn, dán sát vào chiếc quạt to kia: "Cậu mỗi ngày ở phòng hóa trang hát bài gì, tôi thật sự nghe không ra."
Quả nhiên, thấy Cung Tuấn xấu hổ, tựa như vất hết mặt mũi cười nói, "Tôi, tôi hát《 Thiên Nhai Khách 》."
"Được!" Trương Triết Hạn lớn tiếng vỗ tay, âm thanh lớn vang lên trong lúc cả đoàn phim đang nghỉ ngơi khiến mọi người đặc biệt chú ý.
Trương Triết Hạn nhân cơ hội làm nóng bầu không khí, anh nói lớn: "Lần trước ăn mời Cung lão sư hát một bài, bị thoái thác có cơ hội sẽ hát, lúc này rảnh cũng rảnh rồi, Cung lão sư nói Thiên Nhai Khách đã chuẩn bị xong, đến hát cho mọi người một bài?"
Nói xong còn dùng khuỷu tay đυ.ng đυ.ng Cung Tuấn, điển hình cho nhiệt tình thái quá, cười trên nỗi đau của người khác.
Cung Tuấn đâu ngờ tới Trương Triết Hạn lại bày trò này, luống cuống đưa tay kéo vạt áo của Trương Triết Hạn đứng phía sau, cả khuôn mặt đỏ bừng.
"Aizz ~" Trương Triết Hạn tránh sang bên, "Không hát thì uống nước vậy."
10 phút sau, Cung Tuấn bực tức thở hổn hển ngồi bên cạnh im lặng không lên tiếng, đỏ bừng từ cổ đến đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Hát còn mệt hơn diễn.
Trương Triết Hạn tựa như không xương, từ phía sau chạy đến ngồi nghiêng trước mặt Cung Tuấn, dùng cái quạt to lúc ca hát Cung Tuấn đã lấy ra, thổi mặt cậu, nói: "Tức giận?"
Cung Tuấn quay đầu đi, không nói chuyện.
"Sao lại hẹp hòi vậy?" Trương Triết Hạn bỏ quạt điện xuống, cầm lấy cọ trang điểm ở bên cạnh, quét quét tóc lòa xòa hai bên của Cung Tuấn: "Này? Không thích giỡn?"
Cung Tuấn giơ tay lên nắm lấy bàn tay quét tới quét lui của Trương Triết Hạn, nhỏ giọng ngăn cản: "Đừng quét nữa."
"Đừng tức giận, mời cậu ăn mì!" Trương Triết Hạn giãy khỏi tay Cung Tuấn, cầm cọ trang điểm chỉ ngón tay: "Chuyện này cho qua nhé!"
Cung Tuấn quật cường không nhìn Trương Triết Hạn, khóe miệng lại nhịn không được hơi cong lên để Trương Triết Hạn nhìn thấy rõ ràng.