Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm Cung Tuấn rất lâu, ngay cả snack trong miệng cũng quên nhai.
Một lúc sau Trương Triết Hạn híp mắt đưa tay đến gần màn hình chỉ vào Cung Tuấn: "Em xem xem em hiện tại miệng lưỡi trơn tru, biết bây giờ em trông giống gì không?"
Cung Tuấn cười vui vẻ, theo đó nói: "Giống một ông chồng nghe lời, chờ vợ khen ngợi."
Trương Triết Hạn không ngờ Cung Tuấn hiện tại dám nói như thế, mở miệng ra là chọc ghẹo anh, một câu nói đã khiến anh đỏ cả mặt.
"Em nói gì đấy? Giống cún ngốc, " Trương Triết Hạn kiêu ngạo sắp bay lên trời rồi: "Em xác định thuộc tính của mình cho anh."
Cung Tuấn nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Trương Triết Hạn, liền nổi tính trêu chọc, cậu chưa bao giờ thu được lợi từ chỗ Trương Triết Hạn, cảm khái hóa ra lão Trương thẹn thùng lại đáng yêu như vậy, cảm thấy bản thân sắp thăng hoa rồi.
Cung Tuấn được voi đòi tiên, gọi to vào điện thoại: "Vợ ơi! Vợ ơi~ Vợ à~ "
"Cung Tuấn!" Quả nhiên Trương Triết Hạn quẳng điện thoại, ngồi thẳng người thét lên: "Em đủ rồi đấy! Anh hiện tại không thể bắt em làm gì, em suy nghĩ tương lai cho anh đi!"
"Làm sao?" Cung Tuấn liền bày ra vẻ mặt tủi thân, làm Trương Triết Hạn không muốn nhìn cậu: "Fan anh hiện tại mỗi ngày đều gọi vợ, cũng không thấy anh nói gì, anh còn nói thích gọi thế nào thì gọi, sao em gọi không được, anh bất công..."
"Fan... Em còn so đi với fan, " Trương Triết Hạn hết chỗ nói, chàng trai này làm nũng còn khiến tim anh đập nhanh hơn tất cả những bạn gái trước: "Một chàng trai như em còn tị nạnh với một nhóm nữ sinh, em có muốn cúi đầu tìm lại mặt mũi của mình không?"
"Vợ à!" Cung Tuấn bướng bỉnh gọi, ánh mắt chờ mong giống như trên mạng nói, tựa như chú cún ngốc: "Vợ!"
Càng ngày càng quá trớn.
"Cung Tuấn, anh đã nói với em đây là vấn đề nguyên tắc, " Trương Triết Hạn nghiêm túc nói: "Đừng tưởng rằng em họ Cung, hơn nữa fan gọi em lão Cung thì tự cho mình một vị trí mù quáng."
"Fan gọi em là gì?" Cung Tuấn chớp chớp mắt
"Em không biết? Bọn họ gọi em là Lão Cung."
"Gọi là gì? Bên em có chút lag." Cung Tuấn ghé sát vào điện thoại, giống như thật sự không nghe rõ.
"Lão Cung!" Trương Triết Hạn căng họng gào to một tiếng.
"Ơi."
...
"Không phải, lão... Trương..." Cung Tuấn tay chân luống cuống nhìn video call bị cúp, chớp chớp mắt mới nhận ra mình đùa quá rồi.
Hiếm khi cậu để cho Trương Triết Hạn chịu thiệt như vậy, giờ còn chưa kịp làm gì đã bị đánh về nguyên hình
Cung Tuấn luống cuống tay chân gọi lại cho Trương Triết Hạn, trong lúc đó điện thoại đã bị rớt xuống một lần.
Đợi khoảng nửa phút, bên kia lại cúp máy.
Cung Tuấn vội nhắn lại một tin: Lão Trương, em sai rồi, anh đừng cúp điện thoại của em, tôi sai rồi không có lần sau.
Dáng vẻ lúng túng khi phạm lỗi giống hệt một chú cún bị tách khỏi chủ
Trương Triết Hạn vừa rồi thực sự bị chọc tức, Trương Triết Hạn là ai, lại có thể ngoan ngoãn vui vẻ bị một tên ngốc chọc tức, vậy anh nhất định cũng phải để cho Cung Tuấn ấm ức.
Anh hài lòng nhìn chằm chằm từng tin nhắn Cung Tuấn gửi tới, nhàn nhã đặt điện thoại trên tủ, ném trà sữa vào trong thùng rác, sau đó ung dung bước vào phòng vệ sinh đánh răng.
Trở về vừa nhìn điện thoại, quả nhiên tên ngốc kia vẫn đang gửi tin nhắn cho anh.
Lúc này nhìn không nổi nữa rồi.
—— Anh đừng tức giận, em thề sau này em không bao giờ gọi vậy nữa, anh không cho em gọi thì em sẽ không gọi, anh trả lời tin nhắn có được không?
Trương Triết Hạn nằm dài trên giường sau đó gọi video call cho Cung Tuấn.
Gần như là vừa gọi đã có người nhận.
Anh liếc mắt liền nhìn thấy Cung Tuấn chắp hai tay, để trước mũi: "Lão Trương, em thật sự biết sai rồi."