"Vậy tôi cầm đi."Trương Triết Hạn cài cửa lại.
"Này này này, chờ một chút, "Cung Tuấn thò nửa người ra khỏi cửa kéo lấy Trương Triết Hạn, "Anh chờ tôi một chút."
"Trước tiên..."Ánh mắt Trương Triết Hạn đảo qua một góc, giơ tay lên đỡ lấy ót, lắc lắc cánh tay trái, hất tay Cung Tuấn ra:" Trước tiên cậu mặc quần áo vào đi."
"Ừ." Cung Tuấn nhanh chóng rụt người lại, mặc quần áo vào.
Casting suôn sẻ bất ngờ cũng không làm Cung Tuấn quá thoải mái, người bên ngoài kia không biết là do ăn vặt hay ăn đồ giao ngoài dẫn đến tiêu chảy khiến Cung Tuấn có chút lo lắng.
Cậu đã bắt được vai Ôn Khách Hành,Trương Triết Hạn nhận được vai Chu Tử Thư trong phim.
Vừa rồi cậu không nhìn ra cảm xúc vui giận trên mặt Trương Triết Hạn.
Lúc này không hề báo trước lại chạy tới đưa khăn cho cậu.
Tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải gian trá thì cũng trộm cắp.
Sau khi mặt xong quần áo, cậu vẩy vẩy tóc vẫn còn ướt, cầm quần áo ướt sũng lên, mở cửa buồng WC.
Đập vào mắt là hình ảnh Trương Triết Hạn lười biếng tựa vào bồn rửa tay, nghiêng đầu, mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm phía trước, trong tay còn cầm cái khăn vừa rồi, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, Trương Triết Hạn đứng thẳng người, quay đầu nhìn cậu.
Không nói chuyện.
Cung Tuấn cũng giữ nguyên tư thế mở cửa, nhìn chằm chằm lại anh.
Lần thứ hai trong ngày cậu mắt to trừng mắt nhỏ với anh.
Có một hiện tượng rất kỳ quái.
Cậu dường như luôn quên đeo dáng vẻ tươi cười khuôn mẫu trước mặt người này.
Ngọn tóc lòa xòa trước trán dần dần tụ ra một giọt nước, quét qua lông mi Cung Tuấn, lăn trên gò má của cậu.
Cung Tuấn toét miệng, nở nụ cười tiêu chuẩn,vươn tay về phía Trương Triết Hạn: "Khăn lau."
"Không đưa, " Trương Triết Hạn tức giận, giấu khăn sau lưng như trẻ con: "Vừa đưa cậu không nhận, cơ hội chỉ một lần, không cần thì không có."
Không biết có phải vì biết được là đồng nghiệp hay không, Cung Tuấn lúc này làm gì cũng cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ biết cười ngốc.
Lúc đang định thu tay về, Trương Triết Hạn liền vắt khăn lên người cậu, trở lại dáng vẻ lười biếng: "Sao vậy, vừa rồi cậu kêu tôi đợi."
Cung Tuấn để quần áo ướt cạnh bồn rửa tay, soi gương lau tóc.
"Anh đợi có chuyện gì à?" Cung Tuấn hỏi.
Trương Triết Hạn không nói, anh đang chờ Cung Tuấn nói tiếp, rồi quyết định xem có chuyện gì không.
"Không phải anh bị tiêu chảy sao?" Cung Tuấn vắt khăn lên cổ: "Đi bệnh viện xem."
"Có chuyện, " Trương Triết Hạn xoay người muốn chạy: "Chuyện lớn rồi."
"Này..." Cung tuấn vội vội vàng vàng lấy điện thoại ra: "Thêm phương thức liên lạc đi... có thời gian tiện thảo luận kịch bản."
"Ừ." Trương Triết Hạn đọc một dãy số, cuối cùng trước khi đi còn nói với Cung Tuấn: "Trở lại báo với chủ của anh, nói cơm có vấn đề."
Cung Tuấn nhìn chằm chằm anh rời đi, sau đó quay lại gương tiếp tục chậm rãi lau tóc.
Không giống.
Người này nhìn thế nào cũng không giống người có ý đồ xấu.
Trương Triết Hạn về thẳng khách sản, lúc này trên mặt không giấu được mệt mỏi, môi không còn chút đỏ nào.
Vết thương cũ trên đùi đang âm ỷ đau.
Anh đi tắm trước, sau đó ngồi trên sô pha cẩn thận lau tóc.
Điện thoại vừa ném lên giường liên tục kêu vang.
Mở điện thoại ra thấy mười mấy tin wechat.
Là Cung Tuấn gửi tới.
Người này thật sự có chút ngây thơ, nói thẳng ra là ngốc.
Ngốc không giống người trong cái giới này.
Thực sự phần lớn thời gian trước đây anh ở Hoành Điếm, chưa từng nghe nói về Cung Tuấn.
Hình đại diện là một xấp tiền, ngay cả tên wechat cũng là Cung Hỉ Phát Tài.
Vuốt điện thoại, nhìn lướt qua.
— chuyển khoản 52
— trừ 5 đồng phí giao hàng.
— chuyển khoản 50
— tiền thuốc men, dư ra nhớ trả lại.
— uống chút nước nóng, đừng để bị lạnh.
— tiêu chảy ăn ít bánh quy thôi.
— cám ơn khăn của anh.