"Chậc." Trương Triết Hạn chép miệng, nhướng mày, trợn mắt, giơ túi chườm nước đá làm bộ muốn đập xuống, Cung Tuấn lập tức thu hồi vẻ tươi cười, thu tay về không dám lỗ mãng nữa.
"Cậu bị thương còn chưa đủ nặng!" Trương Triết Hạn nói.
"Anh dữ làm gì? Buổi tối nếu em không xông lên thì bây giờ anh phải ngồi ở đây rồi." Cung Tuấn lại đổi sang giọng tủi thân.
Trước đây khi Trương Triết Hạn nói về cái chân bị thương của mình đã từng đùa rằng︰Tôi thật sự đã chịu đau đớn cả đời này vào ngày hôm đó, thiếu chút nữa từ bỏ nghiệp diễn.
Người khác cười cho qua, Cung Tuấn lại nhớ kỹ, cho nên khi đó xông lên cậu không hề có suy nghĩ khác, chỉ không muốn lão Trương lại phải chịu đựng loại đau đớn đó.
Khi trên vai truyền đến cảm giác mát lạnh, Cung Tuấn nhịn không được quay đầu lại nói︰ "Lão Trương anh nuôi tóc dài rất đẹp, ha ha ha, A Nhứ chính là Nhứ (sợi bông)."
Ai ngờ Trương Triết Hạn dường như không nghe thấy lời này, đột ngột dời túi chườm đá từ vai Cung Tuấn đến sau lưng, Cung Tuấn bị lạnh run người, không dám mở miệng lảm nhảm nữa.
Chườm xong, Trương Triết Hạn bảo Cung Tuấn kê gối ngực rồi trèo lên giường, anh dùng thuốc mỡ bôi lên mấy vết bầm của Cung Tuấn.
Đầu ngón tay mát lạnh vì cầm túi chườm đá của lão Trương chạm vào da Cung Tuấn, làm cậu rất thoải mái.
Cảm giác ấm áp giống như dòng điện chạy khắp các bộ phận cơ thể.
"A Nhứ..." Cung Tuấn đột nhiên thốt lên, sau đó lập tức hoàn hồn sửa lời︰ "Lão Trương."
Trương Triết Hạn ngẩn người, ngón tay bôi thuốc cũng dừng một chút, sau đó như không nghe thấy câu gọi sai kia, hơi tăng lực tay, không hề lăn tăn đáp lại ︰ "Gọi hồn à?"
Cung Tuấn nghe thấy ba chữ này liền quên cả đau, phản ứng đầu tiên là cảnh quay mấy ngày trước, Ôn Khách Hành cũng như vậy liên tục dịu dàng kêu "A Nhứ", Chu Tử Thư cũng đáp lại"Gọi hồn à".
Nhưng Chu Tử Thư không có giọng điệu ghét bỏ như lão Trương.
Ngẫm lại cũng buồn cười, cậu lại đi hâm mộ Ôn Khách Hành, một nhân vật hư cấu sống dưới ngòi bút người khác, có tinh thần sống chết bám lấy bắt được ánh sáng trong đời mình.
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn vẫn đang bôi thuốc cho mình, giống như hạ quyết tâm gì đó ︰ "Bộ phim này sắp đóng máy rồi, lão Trương..."
"Xong rồi." Trương Triết Hạn không trả lời ngay, mà cất thuốc mỡ, đi vào phòng tắm rửa tay, lúc trở ra dựa ở cửa nhà tắm nhìn Cung Tuấn trần nửa thân trên đang lục đống đồ mua bên ngoài, đùa giỡn nói︰ "Chậc, đóng máy rồi, không gặp tôi, còn nhớ tôi không?"
Vừa rồi lo lắng nên không chú ý, bây giờ nhìn lại, tên nhóc Cung Tuấn này mặc dù không thích vận động, nhưng trên người thịt cơ nên có thì không thiếu cái nào.
Cung Tuấn đột nhiên xoay người đối mặt với Trương Triết Hạn, khiến anh mất tự nhiên dời đường nhìn, rơi xuống đống đồ mua ngoài.
Cung Tuấn dịch bước đến trước mặt Trương Triết Hạn, cũng không biết lấy đâu ra dũng khí vươn tay ôm anh vào lòng, ôm thật chặt người trong lòng.
"Nhớ... chứ." Cung Tuấn nhắm mắt lại tựa đầu vào hõm gáy Trương Triết Hạn, không nhìn anh, tham lam ngửi mùi vị thuộc về Trương Triết Hạn, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị một cước đá văng.
"..." Trương Triết Hạn không ngờ tới Cung Tuấn lại đột nhiên làm như vậy, nhất thời luống cuống không biết làm sao.
Lúc đầu anh vẫn tự cho rằng chuyện người không liên quan ngồi trong lòng không loạn là giả bộ, nếu Cung Tuấn thực sự bước thêm một bước, anh cũng sẽ hãm sâu vũng bùn, không cách nào thoát ra.