Cung Tuấn cảm thấy gần đây mình càng ngày càng không ổn, không biết có phải do diễn lâu vai Ôn Khách Hành, nhập vai nhiễm tính Ôn Khách Hành càng ngày càng dính Trương Triết Hạn.
Muốn dựa vào gần anh, nhìn dáng vẻ tươi cười, dỗi người của anh.
Mỗi khi cậu muốn ngẫm lại suy nghĩ khác thường này thì não và sóng não giống như bị mất kết nối, nghĩ mãi không ra.
Cho nên gần đây cậu cố ý tránh không ở cạnh Trương Triết Hạn, mà bắt đầu hay đi với đám Châu Dã.
Phân tán một ít lực chú ý, sẽ không thường xuyên nghĩ về anh ấy nữa.
Bởi vì trong phim có rất nhiều cảnh diễn chung với Châu Dã, cho nên cũng rất thân quen, rảnh rỗi thì cùng nhau chơi game, đầu óc cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Trương Triết Hạn không thích chơi game, anh tình nguyện đấu địa chủ cũng không muốn chơi game với bọn họ.
Cung Tuấn cố ý tạo khoảng cách, Trương Triết Hạn cũng không để ý đến, anh không chủ động đi tìm Cung Tuấn, cứ tiếp tục như vậy, có lẽ hai người bọn họ trừ lúc trao đổi khi quay phim, còn lại không có gì để nói với nhau.
Hôm nay Châu Dã mang 3 quả táo, ăn một quả, còn lại cho Cung Tuấn và Tôn Hy Luân.
Châu Dã kéo Tôn Hy Luân vừa ăn táo vừa chơi game.
Cung Tuấn vốn đã cảm thấy trang phục phim vướng víu, lúc này càng ngại phiền nên đặt trái cây sang một bên.
Vậy mà bị đôi mắt sắc của lão cán bộ nhìn chằm chằm.
"Này?" Trương Triết Hạn chỉ vào trái táo bên cạnh Cung Tuấn, thấy trong miệng của bọn Châu Dã mỗi người một quả, liền hỏi︰ "Ai mua táo vậy?Rất lâu rồi không ăn táo."
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn, đang muốn nói chuyện, lại bị Châu Dã cướp lời.
"A Triết Hạn ca..." Châu Dã giơ điện thoại lóng ngóng nói︰ "Hôm nay không mang đủ, quả kia cho Cung Tuấn ca, ngày mai em mang cho anh."
Nghe đến đây, Trương Triết Hạn nở nụ cười: "Em không cần mang, anh chỉ hỏi vậy thôi, muốn ăn anh sẽ tự mua, các em chơi nhanh lên, lát nữa phải quay rồi."
Nói xoay người muốn rời đi.
"Này, Cung Tuấn ca, anh đang nhìn gì vậy? Đừng đợi trong bụi cỏ, anh lên đi!" Tôn Hy Luân đột nhiên la lên.
Một giây tiếp theo điện thoại Cung Tuấn truyền đến "Unstoppable"!
Cậu cũng mặc kệ, cầm trái táo gọi Trương Triết Hạn︰ "Lão Trương, em chơi game không ăn được, anh ăn giúp em, đừng để lãng phí."
"Không tiện ăn nên đưa tôi ăn." Trương Triết Hạn nói.
"Em đang chơi game đấy, anh nhanh cầm đi." Cung Tuấn nói xong, đứng lên cầm quả táo đưa đến bên miệng Trương Triết Hạn.
Trương Triết Hạn cắn một miếng táo, và lấy trái táo ra khỏi tay Cung Tuấn, sau khi cầm trái táo còn như cố ý cười cười với Châu Dã︰ "Cảm ơn."
"Không cần..." Châu Dã cười lắc đầu.
"..." Cung Tuấn đột nhiên giơ tay lên cướp quả táo về, cắn một miếng ngay chỗ Trương Triết Hạn vừa cắn︰ "Em lại muốn ăn."
Trương Triết Hạn vẫn giữ tư thế cầm táo, khóe miệng giật giật, sau đó vỗ vỗ tay︰ "Cậu ăn thì ăn đi, làm như ai cướp của cậu vậy."
"Xảy ra chuyện gì?"Châu Dã để điện thoại xuống, còn cho rằng bọn họ ầm ĩ vì một quả táo︰ "Nếu không em đi tìm dao gọt hoa quả... bổ mỗi người một nửa?"
"..." Trương Triết Hạn xoay người rời đi.
"Chơi game!" Cung Tuấn lại ngồi xuống.
Cho tới nay, mỗi ngày cho dù kết thúc công việc tầm nào, Cung Tuấn đều sẽ cùng Trương Triết Hạn trở về khách sạn.
Hôm nay Trương Triết Hạn đi về trước, khi Cung Tuấn ở hiện trường không tìm được hình dáng quen thuộc kia, ánh mắt tối sầm lại.
Quả táo buổi trưa cũng không ăn hết, bên trên mất một miếng rất rõ ràng, Cung Tuấn cũng không biết đang suy nghĩ gì, trước đây mỗi lần ra về đều sẽ chào hỏi staff, hôm nay cậu trực tiếp rời đi.
Cậu tức giận... Sao?