"Cái hộp lớn như vậy cậu cho rằng tôi bị mù à." Trương Triết Hạn trừng cậu một cái, lấy đũa ra, gắp một miếng nếm thử, không hỏi thêm nữa.
"Bỏ đi, "Cung Tuấn lấy hộp trong túi quần ra để bên cạnh: "Cái này chữa bong gân... Tôi ra hiệu thuốc mua đấy."
Hóa ra là cao dán, nhìn dáng vẻ ấp úng không dám ngẩng đầu lên của Cung Tuấn, trong lòng Trương Triết Hạn cảm thấy ấm áp chưa từng có, đầu óc nóng lên lại muốn trêu chàng trai nhìn ngốc nghếch này.
"Cậu đặc biệt đi hiệu thuốc mua cái này? Nghe tôi bị trẹo chân thì gấp như vậy?" Trương Triết Hạn đặt đũa xuống, cúi người ghé đầu đến trước mặt Cung Tuấn.
"Không phải, đi ngang qua mua." Cung Tuấn hoảng hốt lui về sau một bước, nói bừa cho qua chuyện.
"Mấy món này?" Trương Triết Hạn nhíu mày, bước đến gần hơn.
"Tôi muốn mua về ăn, tiện thể..." Cung Tuấn nói được một nửa.
Trương Triết Hạn đột nhiên vừa ngã lên giường, cau mày kêu la: "Đau, đau đau..."
Mánh cũ dùng lại còn qua loa hơn lần trước, thậm chí khóe miệng còn mỉm cười.
Nhưng hết lần này đến lần khác vẫn có tên ngốc tin thật.
"Đâu?" Cung Tuấn nghe xong vội chạy tới nâng chân Trương Triết Hạn lên kiểm tra: "Sớm bảo anh chú ý một chút, đau không."
Biết ngay tên ngốc này sẽ bị lừa lần hai, không biết sao cậu ta có thể lăn lộn trong cái giới này, bị gạt phỏng chừng còn vui vẻ cảm ơn người ta.
"Cậu bảo tôi chú ý lúc nào?" Trương Triết Hạn rút chân về, tiếp tục nói dối: "Đau."
"Đau cũng đáng đời." Cung Tuấn nói, lấy tay nhẹ nhàng xoa xoa chân Trương Triết Hạn, vừa xoa vừa hỏi: "Chỗ này à?"
Chân của anh rất nhỏ, vừa trắng vừa nhỏ làm Cung Tuấn không dám dùng lực, cẩn thận giống như trong tay là trân bảo.
"Ngài Cung thật sự rất dịu dàng, " Trương Triết Hạn trêu cậu,"Đối với tôi còn dịu dàng như vậy, sau này có bạn gái có phải cũng không nỡ để người ta tự đi bộ không?"
"Lại nói bừa."Sau mấy ngày ở chung, Cung Tuấn gần như quen với chuyện cái miệng nhỏ của Trương Triết Hạn bla bla không ngừng.
"Được rồi, cậu từng có bạn gái không?" Trương Triết Hạn lẳng lặng nhìn Cung Tuấn bình tĩnh hỏi.
"...Không." Cung Tuấn nói đúng sự thật.
Trương Triết Hạn ngẩn người: "Chưa từng có à?"
"Chưa, "ánh mắt Cung Tuấn lúc này vẫn tập trung trên chân Trương Triết Hạn, thuận miệng hỏi ngược lại anh: "Còn anh?"
"Tôi?" Trương Triết Hạn cười cười: "Tôi chắc chắn là có rồi, đẹp trai như tôi, không có thì không hợp lý."
Cung Tuấn ngẩng đầu, lập tức lắc đầu: "Thật sự dám nói, không sợ tôi tóm được nhược điểm của anh."
"Đã chia tay rồi, "Trương Triết Hạn còn bổ sung: "Trở về cuộc sống độc thân."
"..." Cung Tuấn lúc này không nói chuyện.
"Vậy..." Trương Triết Hạn hỏi: "Cậu không nói thật với tôi?"
"Hả?" Cung Tuấn bối rối ngẩng đầu: "Tôi thực sự chưa từng có, không gạt anh."
Đợi hồi lâu, cảm giác có thể bỏ qua đề tài này, Trương Triết Hạn mới nói một cậu: "Đồ ngốc."
Có vẻ như anh đã quen nói từ "Ngốc" với Cung Tuấn, bởi vì anh biết cậu sẽ không để ý.
"Được rồi, anh đừng động, tôi dán cao cho anh."Sau khi xoa bóp mười mấy phút, Cung Tuấn muốn đi lấy cao dán.
"Cái gì?" Trương Triết Hạn thấy Cung Tuấn sắp xé miếng cao dán ra, không giả vờ nữa, nhanh chóng nhảy xuống giường: "Tôi không có, tôi vừa rồi trêu cậu thôi."
Lịch sử luôn giống nhau đến bất ngờ.
"..." Cung Tuấn nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được đập một phát vào chân Trương Triết Hạn, "Bộp" một tiếng rõ kêu: "Anh lại gạt tôi."