Chương 7

Chương 7

Diệp Lạc nghe vậy trong lòng kinh hoảng, “Ngày đó cậu đã...”

Sở Tử Kiện nhớ tới chuyện này liền rất tức giận, hắn nóng lòng về nhà, hắn liều mạng ầm ĩ, không phải chỉ vì muốn thấy mặt cô thôi sao.

Hắn rời đi mấy năm nay vẫn luôn hy vọng lúc này, ai biết được khi gặp mặt, khuôn mặt cô đỏ bừng, trong mắt đong đầy nước, thân hình mềm mại ôn nhu dựa vào trong lòng người khác.

“Cậu đừng nghĩ nhiều.” Diệp Lạc nói lắp.

“Đừng… Đừng nói cho nhà mình biết.”

Sở Tử Kiện lạnh lùng cười.

Hắn giống loại con nít ba tuổi thích mách lẻo lắm hả? Hắn sẽ không nói cho nhà cô biết, nhưng sẽ chia rẽ bọn họ.

Chỉ chớp mắt, đối với ánh mắt quan tâm nôn nóng của Đổng Nhiên, hắn nhếch khóe miệng, tràn đầy khıêυ khí©h.

Đổng Nhiên không biết Sở Tử Kiện nói gì mà sắc mặt Diệp Lạc trắng bệch, giống như bị ủy khuất, thấy thế, anh siết chặt bút máy trong tay.

Sau khi Sở Tử Kiện tới, cả ngày Diệp Lạc đều lơ đãng.

Không biết như thế nào, cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái.

Tin hắn chuyển trường truyền tới từng phòng học, phòng bên cạnh có người còn ló đầu ra cửa sổ nhìn hắn.

Mặt hắn cũng không thay đổi, không thèm để ý.

Dáng vẻ cà lơ phất phơ này làm các thiếu nữ tuổi dậy thì rất thích.

“Tan học, chúng ta cùng về đi.” Sở Tử Kiện đã tốt nghiệp trường quân sự, thu dọn đồ đạc nhanh chóng lưu loát, một cái balo đen tràn đầy đã được mang trên vai hắn.

Một tay hắn giữ balo, miệng thúc giục Diệp Lạc nhanh một chút.

Tính tình cô vốn dĩ hơi chậm chạp, đã hơn 10 phút còn chưa dọn dẹp xong, người trong phòng học đều đã đi hết.

Sở Tử Kiện tính tình nôn nóng chờ không được, đem tất cả tập sách nhét vào balo, cầm lấy balo mang lên vai của mình.

Balo hồng nhạt lười biếng treo trên vai hắn, nhìn như thế nào cũng không hợp.

Sở Tử Kiện cũng không chê, chỉ lo đi về phía trước.

“Diệp Lạc.” Một giọng nam ôn hòa kêu tên cô gái.

Hắn đã trải qua thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói rất là thanh thoát, sạch sẽ, như gió xuân tươi mát.

“Đêm nay bọn tôi còn có hẹn, cậu trở về trước đi.” Đổng Nhiên vững vàng, bắt đầu biểu lộ sự thân thiết với Diệp Lạc.

Người sáng suốt cũng nhìn ra manh mối.

Bạn học mới đẹp trai cao lớn chắc chắn có quan hệ rất tốt với Diệp Lạc, đến lớp trưởng lạnh lùng cao ngạo cũng quan tâm đến Diệp Lạc rất nhiều, đây đúng là tình tay ba rắc rối mà.

Sở Tử Kiện nghe vậy dưới chân khẽ di chuyển, liếʍ liếʍ môi, người này sao không thèm để ý gì hết vậy?

Tâm trạng Diệp Lạc đang thấp thỏm, hắn vừa nói như vậy, cô chỉ cảm thấy mình giống như đang lơ lửng ở giữa không trung, không biết đi đường nào.

Sở Tử Kiện tạo cho cô cảm giác áp lực quá lớn, còn chưa hiểu được hết, cô vừa mới ngẩng đầu, đã bị ngọn lửa trong ánh mắt hắn thiêu đốt, đây là biểu hiện khi hắn khó chịu.

Dưới áp lực của hắn, Diệp Lạc muốn từ chối Đổng Nhiên.

Mặc kệ như thế nào, Đổng Nhiên cũng là bạn trai của cô.

Còn Sở Tử Kiện chỉ là một người bạn tốt.

Hắn không thể vượt rào, cô cũng không thể vì hắn mà dao động không hề logic như thế.

Cô cùng với Đổng Nhiên đi ra ngoài, lễ phép chào hỏi hắn.

“Sở Tử Kiện, cậu đi về trước đi.” Diệp Lạc có ý đồ cầm lấy balo trong tay hắn.

Sở Tử Kiện xoay người, làm cho cô đi thoáng qua hắn.

Hắn không nói lời nào, ánh mắt giằng co, sắc bén.

Đột nhiên Diệp Lạc có chút không kiên nhẫn, năm đó cũng như thế này, hắn muốn đi thì đi, muốn về thì về, có từng hỏi cô không?

“Một mình cậu về trước đi, cảm ơn cậu cầm balo giúp mình.”