Chương 5

Chương 5

Đồng phục Nhất Trung là áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản màu lam, sọc trắng, trừ việc vải dệt rất đẹp, thì đồng phục cũng không kém mấy trường khác.

“Cậu đến rồi à. Ăn bữa sáng chưa, mình có mang bữa sáng cho cậu.” Nam sinh đeo kính gọng vàng, nhìn rất ôn hòa.

Diệp Lạc đối với sự ân cần của Đổng Nhiên không biết làm sao.

Đặc biệt là lúc hai người ở bên nhau, hắn càng cẩn thận tỉ mỉ hơn.

Đổng Nhiên luôn luôn lạnh lùng cao ngạo, từ khi chuyển tới Nhất Trung, nhiều lần đều xếp hạng nhất, tính tình và thành tích cao ngạo giống nhau, chỉ duy nhất đối với cô là quan tâm săn sóc.

“Cảm ơn. Mình đã ăn rồi.” Diệp Lạc xấu hổ vén tóc mái trên trán. Cô không thể toàn tâm toàn ý đối xử với hắn, đối mặt hắn, cô luôn có cảm giác áy náy không thể nói rõ, sau khi Sở Tử Kiện trở về, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

“Chiều nay có thời gian không? Mình có mua hai vé xem ca nhạc.” Đổng Nhiên rất thưởng thức loại âm nhạc cao nhã này, nhưng đáng tiếc mỗi lần Diệp Lạc nghe thấy đều mơ màng buồn ngủ, vì tỏ vẻ lễ phép, cô còn phải kiên cường giữ vững tinh thần mỉm cười, chuyện này so với học tiết hàm số lượng giác của thầy toán còn tra tấn hơn nhiều.

“À, buổi chiều mình có tiết học bù.” Diệp Lạc liền nói dối.

“Vậy hả, thật tiếc.” Đổng Nhiên nhún nhún vai, nhét vé vào túi tiền của mình, hắn nhìn thấy Diệp Lạc trả lời cho có lệ, cũng không miễn cưỡng nữa, về lại vị trí của mình.

Diệp Lạc có ngốc, cũng nhìn ra hắn không vui vẻ.

Cô hối hận chính mình đã xúc động, lúc ấy lại đồng ý với hắn? Quả thực là ngu ngốc.

Cũng may Diệp Lạc tương đối bảo thủ, hai người cũng không phát triển thêm một bước nào cả, vẫn nên kết thúc với Đổng Nhiên, kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.

Mỗi lần như vậy Diệp Lạc đều đưa ra quyết định, nhưng nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của hắn, câu nói kia liền bị Diệp Lạc nuốt về trong bụng.

Loại chuyện như này, kéo dài càng lâu, ngược lại càng tổn thương người ta hơn.

Đặc biệt là Đổng Nhiên ngày càng quan tâm, cô càng lo sợ bất an hơn.

“Đổng Nhiên, tiết học buổi chiều mình không đi cũng được.”

“Không sao, nếu như cậu bận, lần sau cũng được.” Câu trả lời của hắn lúc nào cũng lo lắng cho người khác.

Nam sinh bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, bởi vì biết cô không để tâm, cho nên hắn mới cẩn thận như vậy.

Hắn săn sóc quan tâm làm Diệp Lạc cảm thấy mình rất tệ. Vẫn nên quyết định thì hơn.

“Chờ lát nữa mình gọi điện thoại cho nhà là được. Có một số việc muốn nói với cậu.” Diệp Lạc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nói xong những lời này liền quay về vị trí của mình.

“A a a, cậu nhìn xem, học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta.”

Cánh tay Diệp Lạc bị đẩy đẩy, ngẩng đầu nhìn người đứng trước bảng đen. Cậu đã thay đồng phục của trường, rõ ràng là đồng phục bình thường, phối hợp với mái tóc hỗn loạn của hắn, lại tạo ra hương vị thiếu niên ngây ngô.

“Sở Tử Kiện?”

“Chào mọi người, tôi là Sở Tử Kiện mới tới, sắp học chung với mọi người, cho nên, mong mọi người giúp đỡ.”

Giọng điệu trong sáng từ tính.

Bên dưới kêu ầm lên, mấy nữ sinh tám chín phần đều mê trai, mà Sở Tử Kiện lại tràn đầy hormone nam tính trong người.

Có mấy nam sinh hỗn loạn ghen tuông nói: “Tên này ăn cái gì, lớn lên cao như vậy?”

Sở Tử Kiện đi ngang qua bên cạnh hắn ta trả lời: “Vấn đề của gien.”

Đáng lẽ cô nên nghĩ đến, hắn trở về đi học, nhất định sẽ học ở Nhất Trung.

Nhưng sao hắn không học từ lớp nhỏ lên? Chờ đến khi Diệp Lạc hỏi hắn, trán của cô bị cốc một cái thật mạnh, cậu cảm thấy với chỉ số thông minh của mình cũng cần học lại từ đầu hả?