Chương 3

Chương 3

“Cậu đã quyết định trở lại?” Diệp Lạc giống như không quan tâm cầm lấy món điểm tâm tinh xảo trong tay.

“Ừ.” Sở Tử Kiện nhẹ nhàng trả lời.

Cánh tay Diệp Lạc bị người nào đó cọ cọ một chút, đang muốn ngẩng đầu, thì nghe hắn nói: “Cậu nhìn xem, cái cây chúng ta cùng chăm sóc đã cao như vậy rồi.”

Cô gái nghe vậy liền nhìn ra ngoài cửa sổ, đã lâu rồi cô chưa tới sân nhà hắn.

Năm ấy khi hắn đi, đó vẫn là cây non cao một mét, bây giờ đã có rất nhiều nhánh.

“Cậu còn nhớ không? Lúc đó chúng ta còn khắc chữ ở trên cây?”

Diệp Lạc khi đó rất ngốc, ngày trồng cây không cẩn thận ngón tay bị đứt một chút, còn lưu lại dấu tay.

Cây nhỏ còn non nớt, Diệp Lạc hào hứng, khắc tên của mình lên.

“A.” Không đợi cô phản ứng lại, tay đã bị một bàn tay to lớn thô ráp cầm lấy.

Hắn nắm tay cô, dẫn đến lối ra bên cạnh cửa, ra khỏi cửa, gió thổi làm ống tay áo của hắn phình phình.

“Cậu đúng là người không có lương tâm, nghe nói mình đi mấy năm nay, cậu chưa từng tới nhìn nó.” Ít khi thấy được Sở Tử Kiện có giọng điệu ủy khuất.

Diệp Lạc đuối lý, cũng không cãi cọ nữa.

Khi cô đi chúc tết đã từng đến nơi này, nhưng vẫn không dám nhìn kỹ.

Cô chưa bao giờ có tình cảm mãnh liệt với Sở Tử Kiện, chỉ là đêm khuya khi nằm mơ, đầu óc trôi giạt từ từ hiện lên một bóng người.

Thậm chí Diệp Lạc cũng không dám khẳng định đây có phải là thích hay không.

Chẳng qua khi cô quen bạn trai cũng chưa từng mờ mịt như vậy.

Không sai, Diệp Lạc có bạn trai.

Đổng Nhiên là người không tồi, tương phản hoàn toàn với kiểu người tùy ý bừa bãi vô pháp vô thiên như Sở Tử Kiện.

Nếu dùng ký hiệu toán học để hình dung, một người là lớn vô cùng, một người là nhỏ vô cùng.

Một người như gió nhẹ mùa thu ấm áp, một người như ánh mặt trời sáng lạn, khi lạnh lùng thì như ngày đông giá rét.

Ai chính ai phụ, không thể phân biệt, mỗi người mỗi sở thích.

Tính tính, đừng suy nghĩ vớ vẩn, dù sao mình và hắn cũng không phải một loại người.

Diệp Lạc còn nhớ rõ khi học cấp ba hắn ôm một đàn chị yêu mị, trái tim trước ngực cô điên cuồng đập mạnh.

Chỉ là bạn tốt, chỉ là bạn cũ thôi.

Tưởng tượng đến Đổng Nhiên, trong lòng Diệp Lạc tăng thêm cảm giác tội lỗi.

Rõ ràng đã tới chỗ rồi, tay Sở Tử Kiện vẫn chặt chẽ bao bọc tay nhỏ của cô.

Diệp Lạc trốn tránh, hắn càng cầm chặt hơn.

“Tìm được rồi, nơi này.” Giọng điệu hắn rất là hưng phấn.

Diệp Lạc bị câu nói của hắn làm thất thần, ánh mắt nhìn vào chỗ ngón tay của hắn.

Quả nhiên có hai cái tên, dưới ánh đèn xa xôi chiếu tới, mơ hồ có thể nhìn thấy màu xanh non biến thành màu nâu thẫm, giống như vết sẹo sắp khỏi hẳn.

Chẳng qua dấu vết này sẽ không biến mất, ngược lại theo thời gian mà khắc sâu thêm.

Khi đó bọn họ vẫn là con nít, Diệp Lạc khắc trước, Sở Tử Kiện học theo, cũng khắc thêm ở bên cạnh một cái.

Ngón tay Diệp Lạc vuốt ve hoa văn trên thân cây, vỏ cây thô ráp có hơi cộm cộm, Sở Tử Kiện nhìn dấu vết ngón tay cô di chuyển, ngón tay trắng nõn thon dài, cổ họng mất tự nhiên mà khàn khàn.

Đối mặt với cô, sự tự chủ hắn luôn tự hào cũng không có tác dụng.

Nếu không phải hai người quen biết đã lâu, hiểu tận gốc rễ, Sở Tử Kiện sẽ hoài nghi cô đang cố tình khıêυ khí©h.

Ở trong quân đội thanh tâm quả dục lâu như vậy rồi, bây giờ người trong lòng ở trước mặt, sinh động chân thật, nếu như hắn không có ý gì mới là kỳ quái đó.