Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãng Khách Vô Danh

Chương 91-2: Xin lỗi, ngươi vốn có thể là bạn của ta (2/3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc này ở Thánh Hoàng Vực, Lam Vũ cũng vơ vét kha khá đồ vật, hài lòng hướng về phía lão nhị chạy tới. Cảm thấy lão nhị vui chơi cũng đủ rồi, giờ xung quanh không còn gì mang lại hứng thú cho mình nữa, người thì gϊếŧ 1 số cũng đủ hả giận, truy cùng diệt tận cũng không được gì, không cần nhọc tâm làm tiếp.

- Lão nhị, lão tứ, đủ rồi, chúng ta không đi săn nữa. Giờ tao nghĩ tụi mày nên vào trong đi, tao sẽ dồn tinh thần lực để tìm kiếm xem thứ trong truyền thuyết bọn họ hay nhắc tới là gì! Không được thì thôi, thú thật ở Địa Linh đỉnh phong phía dưới đã không cách làm chúng ta gia tăng thực lực, không thể ở chỗ này chơi mãi được, phải tìm tầng lớp cao hơn, lúc ấy lại cho tụi mày chơi! Thế nào?

Lúc này lão tứ vừa gϊếŧ xong 1 đám người, chỉ còn sót lại 1 người, chuẩn bị gϊếŧ nốt thì đối phương lại quỳ xuống van xin:

- Đại nhân, tha mạng, tha cho ta 1 mạng, ta là có mắt không tròng, heo chó không bằng. Xin hãy tha mạng!! - Sợ còn chưa biểu hiện đủ thành ý, hắn có liên tiếp dập đầu. Nhưng chỉ thấy đối phương lạnh lùng nhìn hắn không có ý tứ gì tha mạng thì hết hồn, không kịp suy nghĩ gì.

- Ta...ta có biết 1 bí mật, kính xin ngài tha cho ta. Bí mật của truyền thuyết của lần thí luyện này, cái này là tổ tiên nhà ta ngày xưa là người thân tín bên cạnh nhị hoàng tử của thánh triều ghi chép lại. Đây...đây chính là tổ ký nhà ta, xin ngài đại nhân đại lượng. - Hắn 2 tay dâng lên, đầu cuối xuống.

Lão tứ nào có quan tâm cái gì bí mật, chỉ có gϊếŧ người, săn thú mới tăng lên tu vi mà thôi, thiên tài địa bảo kiểu gì cũng vô dụng, vốn định 1 chưởng đập chết đối phương thì lão đại PM, bảo ngưng đồ sát, anh cũng biết là thời gian không còn nhiều, chỉ kịp quăng cuốn sách vào trong không gian rồi tan biến như làn khói. Đối phương đang nhắm mắt cúi đầu tự dưng cảm giác xung quanhy không có động tĩnh gì, chậm rãi mở mắt ngẩng đầu lên, không thấy ai cả, hắn ngã nhào thở dốc, có phần nhẹ nhõm, tuy rằng mất đi vật tổ truyền về nhà gia tộc chắc chắn trừng phạt, thậm chí có khi còn mất cả chức thiếu tộc trưởng nhưng hắn không hối hận, cái gì tổ truyền so với mạng nhỏ đều là số 0.

Lão nhị bên này cũng ngơ ngác, thật sự chơi chưa đủ mà, nhưng ngẫm lại trò vui mình thiết kế đều đã tan thành mây khói thì tiếp theo cũng không có gì đặc sắc.

- Lão đại!! Ta...

- Được rồi, ta chuẩn bị đổi chỗ đây! Lần sau sẽ có cơ hội khác vui hơn.

Ngay lập tức thân hình lão nhị ở cạnh Lam Kết Y hóa thành làn khói đen(giống khói thuốc lá ý, không phải khói đốt lửa nhé), sự việc này rất dễ gây chú ý nên mọi người đều ngừng cước bộ coi chuyện gì xảy ra, khói đen bao phủ, rồi ngay lập tức tan biến, Lam Vũ vẫn ở đó, chỉ khác là giờ nhìn có màu sắc rõ ràng hơn.

- Chúng ta đi thôi, tài nguyên cũng đủ để cô tu luyện rồi. - Nói xong Lam Vũ kéo tay Lam Kết Y chạy mất hút trong cấm thành. Bỏ mặc đám người ngơ ngác nhìn, đến chính bọn họ bây giờ cũng không biết bản thân mình đang ngơ ngác vì điều gì nữa. Đột nhiên có người tranh thủ cơ hội chạy vào cấm thành đánh thức mọi người, thế là đồng thoại chen nhau chạy vào, sợ mất cơ duyên.

- Vừa nãy có tên kia đưa cho ta cái này, nói là bí mật của thánh triều gì đó, cầm xem. - Lão tứ chuyển cuốn sách cho lão đại.

Cầm cuốn sách lên Lam Vũ đọc lướt qua, có chút kinh ngạc, nếu mà Lam Vũ là người của thế giới này thì đây đúng là thiên đại cơ duyên, nhưng đáng tiếc anh lại không phải. Kể rằng xưa kia, thời mà Thánh Triều Hoàng Kim hùng mạnh hơn bao giờ hết, Thánh Hoàng Đế lại là Thánh Hoàng Vực chí cường giả, 1 thân tu vi chạm tới Linh cấp, kết hợp với khí vận đất nước, ở trên sân nhà cũng có thể trao đổi chiêu thức với Tôn giả Linh cảnh. Thời đó Thánh Hoàng Vực không có gia tộc nào lớn mà độc lập cả, muốn tồn tại thì phải thần phục Thánh Triều. Chuyện là một đêm mưa gió, có một kẻ tà nhân không biết từ đâu xuất hiện, hắn gϊếŧ chết Thập Tam Hoàng Tử khi Thập Tam Hoàng Tử định đuổi hắn ra khỏi 1 khách sạn chỉ để lấy lòng 1 mỹ nhân đương thời, Hoàng Đế tức giận muốn gϊếŧ hắn nhưng nào ngờ hắn cũng là một tuyệt thế cao thủ, giao tranh với Hoàng Đế chí cường giả gần 1 ngày trời mới bị Hoàng Đế dùng bí chiêu đánh trọng thương tẩu thoát.

Thế là sau hôm đó cả nước truy nã tên kia, phần thưởng cực kỳ phong, rất nhiều linh giả động tâm bỏ ra sức lực đi lùng bắt, nhưng một tháng rồi một năm trôi qua, chẳng có bât kỳ tin tức nào của tên kia cả, ngay cả Hoàng Đế cũng cho là có thể đối phương chết rồi, vì dù sao lúc đánh nhau với gã hắn cũng đã bị trọng thương sẳn, nay bị kích thêm, không muốn chết cũng khó, thế là dần mọi người từ bỏ. Gần đúng như mọi người đoán, chỉ khác là hắn không chết mà còn 1 hơi thở thoi thóp, một đường bỏ trốn vào phủ Nhị Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử được sách miêu tả lúc đó là bên ngoài mang tiếng hoàn khố, hết ăn chơi rồi lại đập phá, khi nam hϊếp nữ, nhưng mà thân người viết sách lại là thân tín của Nhị Hoàng Tử nên rõ ràng, chỉ là một cái diễn kịch mà thôi, thực tế vì ngôi vị Hoàng Đế, từ nhỏ Nhị Hoàng Tử đã giả ăn chơi trác táng, bản thân mang tuyệt thế thiên tư, năm đó 62 tuổi đã Thiên Linh cảnh sơ kỳ, đến người thân tín đó còn khó tin, lý do để diễn ư? Lúc đó Hoàng Đế yêu thương nhất Đại Hoàng Tử tức đương thơi Thái Tử, tu vi cũng là Thiên Linh sơ kỳ nhưng Nhị Hoàng Tử không cam tâm vì cái gì vua cha dồn hết tài nguyên tu luyện cho người anh mà không chia cho huynh đệ khác, hắn biết nếu mình thể hiện được thiên phú thì đại ca hắn, Thái Tử sẽ gϊếŧ hắn ngay, phải biết lúc đó sau lưng Thái Tử là Thừa Tướng đương triều, Thiên Linh Hậu Kỳ, việc dùng một cái cớ vớ vẫn gϊếŧ huynh đệ, hắn thấy nhiều rồi, nhất là lần lúc 40 tuổi hắn tận mắt chứng kiến vị đại ca đó gϊếŧ ngũ đệ của hắn, ngũ đệ năm đó 25 tuổi Địa Linh cảnh trung kỳ.

Hên hên sao đó tên tội phạm truy nã trốn vào phủ bị gia nhân trong phủ bắt gặp báo Nhị Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử lập tức chạy tới, thấy đối phương gần chết, hắn không ngại cho đối phương chưởng tắc thở, vốn định mang lên vua cha đổi chút tài nguyên sớm ngày tu luyện vượt qua hoàng huynh, chỉ cần vượt qua 1 tiểu cấp độ, Thái Thượng Hoàng sẽ ngay lập tức ủng hộ hắn, bảo vệ hắn khỏi bị ám hại. Sau khi gϊếŧ thì lục đồ, phát hiện ra một hộp ngọc, mở ra thì một quyển sách màu vàng tên "Bất Hủ Kim Thân", không ngờ lại là một môn trên trời dưới đất đệ nhất luyện thể của dòng Võ Chiến Đạo, ngay lập tức sợ tin tức lòi ra, Nhị Hoàng Tử kia liền gϊếŧ hết những người có mặt ở đó, trừ người viết sách(tức tổ tiên tên kia), vì người viết sách lúc đó là thân tín của hắn đồng thời cũng là người bị trói buộc lời thề chủ tớ, nên không sợ bị phản bội. Vốn đó là chuyện tốt, không thể ngờ là ngay ngày hôm sau trên trời vang lên âm thanh uy nghiêm như chúa tể trời đất y hệt truyền thuyết hay kể, và Nhị Hoàng Tử ngay lập tức minh bạch, đồ vật mà phản đồ trong lời của tiếng nói kinh thiên kia đề cập chính là quyển sách này, kẻ đã chết trộm bảo vật của vị đại nhân vật kia bỏ trốn xuống trung vực, nhưng mà bảo hắn giao, hắn làm sao cam lòng mà giao, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần mình không lộ sơ hở thì chắc không có chuyện gì xảy ra.

Lúc đó Hoàng Đế cũng gấp như là ngồi trên đống than hồng, khăp nơi tìm kiếm cái gọi là bảo vật trong lời vị đại nhân vật nhưng không thể nào ra một cái tin tức nào. Kết quả...mọi người ai cũng rõ rồi đó, một bàn tay trên trời xuống diệt luôn Thánh Triều để lại 1 đống phế tích thế này đây.

May mắn người viết sách hôm đó bị Nhị Hoàng Tử sai ra Thánh Nhiên Quận, tức là địa phận của Thiên Gia bây giờ tìm về cho hắn 1 cái Vĩnh Hằng Chi Kim, một kim loại quý hiếm, vô cùng rắn chắc, dùng để tu luyện Bất Hủ Kim Thân. Tuy phủ hoàng tử nằm ở vùng trống giữa các ngón tay nhưng mà áp lực quá lớn khiến không còn ai sống sóng, may mắn 1 chút đồ vật còn tồn tại đến nay mà thôi. Về sau người viết tìm 1 chỗ đặt chân, lấy vợ sinh con tạo nên gia tộc họ Mã như bây giờ, tất nhiên cuối cùng nó vẫn không phải là những cái bá chủ gia tộc. Đọc xong, Lam Vũ không có gì kích động, liền đưa quyển sách cho Lam Kết Y:

- Cho cô, coi thử! Chúng ta đi lấy nó.

Lam Kết Y cầm đọc, nàng sửng sốt, kinh ngạc.....
« Chương TrướcChương Tiếp »