Hai người kéo theo Tiên Nhan đang hậm hực không hiểu cái gì tới võ đài, đúng lúc này Dương Khang đã diễn thuyết tới hồi kết:
- Như đã nói, Dương Khang đã khơi ra chuyện này, đương nhiên tự mình lên làm đài chủ! Các vị ai không phục cứ lên khiêu chiến, nhưng mà nói trước đao kiếm quyền cước không có mắt, huynh đài nào sợ mình bị thương thì xin chớ lên, Dương Khang sẽ không nương tay với bất kỳ ai! Lần này là quyết tâm cuối cùng của Dương Khang, mong các vị hiểu cho. - Rất đạo mạo, quân tử, ý nói cho mọi người biết rằng người là hắn muốn lấy rồi đó, ai ngăn cản hắn sẽ không nương tay, sợ thì đừng lên.
Nói xong đạp đất bay lên võ đài, thuận tiện mang theo một cây thương dài, đây là cây thương thành danh với hắn, Ngân Giao Thương. Cắm thương xuống đất, lưng dựa vào thương, bộ dáng một mình cân cả thế giới, làm thiếu nữ toàn trường ngất ngây, mắt trái tim mà tim trái bom, đập muốn nổ ra. Tiếc là chính chủ hắn muốn gây chú ý lại không có tí cảm giác nào, đen cho hắn nàng cũng đã sống ở hiện đại, tiểu thuyết võ hiệp cũng ngó qua một chút, thỉnh thoảng cũng hay bị các bạn gái cùng lớp rủ coi phim ngôn tình, mấy cái mánh này rõ quá rồi, mặt dù nàng anh khí hơn người, mạnh mẽ hơn nữ nhi nhà người khác, nhưng cũng là con gái, nàng cũng phải lấy chồng, đâu thể FA mãi được, tuy nhiên nàng không phải các em gái ngây thơ, nàng không tin vào "soái ca", nàng cũng không thích làm bình hoa di động được người ta cưng chiều, càng thể hiện càng xấu, muốn làm bạn trai nàng trước hết phải mạnh hơn nàng, mạnh hơn người khác, cái đó chỉ là thứ yếu, cái quan trọng nhất là hắn phải làm cái gì đó không biết nhưng phải là nàng để ý trước cái đã, kiểu như nàng gặp lần đầu mà không thể gây chú ý với nàng thì coi như xong, vả lại nàng thích cầm cưa hơn là bị động để người khác cưa, nhìn nàng có vẻ rất nữ tính nhưng ai biết lòng háo thắng ẩn dật trong đó. Dương Khang chưa gì đã...bị loại ngoài vòng gửi xe rồi.
- Ngươi xem tên đó, đánh lại hắn không? - Nàng nói bâng quơ, nhưng mà Lam Vũ nghe được.
- Chuyện nhỏ, nếu chuyện này có thể trả nợ, cô nói tôi gϊếŧ hắn đi tôi cũng làm. - Cười cười, vỗ vai nàng, như hai người bạn vậy, anh đương nhiên không để ý cái món nợ này, chỉ cần anh có bạn mà tâm sự là tốt rồi, chuyện đời thường hay trước kia đâu thể nào chém gió với mấy người ở Võ Lâm cảnh này, anh đâu phải cái gì chính nhân quân tử phong độ, đâu phải lão tứ mặt lạnh cả ngày, mặc dù không phải tuổi 17 nữa nhưng mà tâm hồn cũng tầm đó thôi, nếu ở hiện đại thì đang cùng đám bạn óc chó ôm quán nét cày game rồi, nhậu nhẹt kara, manh động..à nhầm hiếu động mới là thanh niên chứ, ở nơi này nói cái gì cũng bị tưởng thành chuyện xưa với truyện kể, căn bản chả ai tin, nên cũng chẳng nói, còn sợ tưởng mình điên nên Lam Vũ đã làm người lớn đủ rồi, còn lại để lão tam lão tử làm đại nam nhân đội trời đạp đất đi, anh chỉ cần vui vẻ, anh cũng cần bạn chứ, mà người nơi này hở một cái là văn thao võ lược, tư tưởng con trai tuổi này lập gia đình được rồi không thể như con nít mãi, sẽ bị chê cười. Nói đến đây chắc là mọi người thấy lạ, sao Lam Vũ phải để ý đến người khác, đơn giản là một xã hội không mặc đồ thì kẻ mặc đồ là kẻ khiêu da^ʍ, anh có muốn hoạt bát thì chẳng lẽ hoạt bát một mình, hay tìm các tiểu cô nương hằng ngày dẫn đi chơi.
- Thật không? - Quay quá nháy mắt.
Lam Vũ nhăn mặt:
- Thích không? Chỉ cần cô muốn như thế thì Cửu tôi sẽ làm, tôi có vài chuyện không nói thật với cô, nhưng hi vọng chúng ta vẫn là bạn. Cô trước kia nói cô không có bạn, tôi cũng không có bạn, vậy chúng ta là bạn, có được không? - Từ đầu đến cuối nói bằng tiếng việt, cũng không nhìn nàng mà nhìn trên lôi đài.
- Không có dễ dàng như vậy, anh muốn làm gì cứ làm, còn việc tha thứ là của tôi, không hỏi việc này nữa, nhưng mà...tôi hứng thú với những chuyện anh không nói thật với tôi. Nói nghe xem... - Lần này cô mới nói bằng tiếng việt.
Tuyết Tiên Nhan buồn bực đứng bên cạnh, không hiểu hai người bọn họ đang nói gì, ban đầu tỷ tỷ còn nói bằng tiếng "người" sau đó thì lại không nghe hiểu được gì nữa, nói xấu mình chăng...Lam Vũ vẫn nhìn lôi đài:
- Tôi không phải con người... - Nói tới đây thì dừng, trực tiếp chuyển hẳn tâm tư lên sàn đấu, vì lúc này có một thanh niên cầm kiếm lao lên khiêu chiến rồi.
- Cái gì? Anh có thể nói kỹ hơn không? - Cô thực sự tò mò đấy, không nhịn được quay đầu qua hỏi, nhưng mà làm cô bực là Lam Vũ, anh vẫn chỉ nhìn sàn đấu, còn nhướng mày về phía trước ý bảo cô coi đánh nhau đi.
Kẻ lên đài khiên chiến là Từ Bán Nhiên, con của Kiếm Thánh Từ Liêm, tuy mang danh Kiếm Thánh nhưng lão vẫn chưa mạnh bằng ngũ bá, yếu hơn một chút.
- Dương công tử, Bán Nhiên từ nhỏ chỉ biết múa kiếm, nay đem chút tài mọn, muốn mong công tử chỉ giáo cho..
- Không dám, không dám! Mời Tiểu Kiếm Thánh lên đài, nhưng mà Dương Khang đã nói rõ, đao kiếm vô tình, lỡ có chuyện gì xảy ra, mong công tử thứ tội.
- Tại hạ cũng muốn nói lời đó! - Nói xong đạp đất bay lên đài, gót chân đá lên bao kiếm đeo sau lưng, thanh kiếm bay lên không bị hắn bắt được, vừa chạm xuống đài thì kiếm khí xung thiên từ người hắn phát ra.
Dương Khang chỉ điềm nhiên nhìn hắn, không động thương, cũng không động thủ, khoanh tay đứng nhìn...Thấy tình cảnh đó dưới đài khán giả hò hét, trợ uy, có người mắng hắn kiêu ngạo, không để quần hùng vào mắt, có người khen hắn tuổi trẻ tài cao, khí khái bao thiên bla bla. Trên lầu thì ngũ bá, 2 tên Địa Linh cao thủ, 2 tên thiên vương Đại Nhật giáo vẫn bất động, không có cử chỉ gì rõ ràng, chỉ có Dương Tiễn mỉm cười, tán thưởng.
Thấy đối thủ hình như khinh thường mình Tiểu Kiếm Thánh nổi giận, võ đài quanh hắn xuất hiện vài vết kiếm, hắn bắt đầu áp xúc kiếm khí lên người Dương Khang, liên tục có những đợt kiếm khí hướng lên người Dương Khang mà oanh tạc, nhưng Dương Khang đâu có kém tí nào, chỉ nội lực toát ra ngoài thôi cũng đủ ngăn cản kiếm khí đó rồi. Lười tốn thời gian với mấy tên này, Dương Khang cuối cùng cũng động trước, không có rảnh mà lườm nguýt với tên này me cơ hội tốt, hắn đứng thẳng dậy rút cây thương cắm dưới đất ra, múa may quay cuồng giống tôn ngộ không múa bổng một vài giây rồi hướng Từ Bán Nhiên đâm thẳng, một tư thế rất đơn giản.
- Ngân Giao Tiễn. - Thoạt nhìn như đâm thương bình thường, tốc độ cũng chậm, nhưng cảm giác quái dị khiến cho Từ Bán Nhiên cảnh giác, cầm kiếm tập trung nội lực định đánh ra một đòn Vạn Kiếm Quy Tông, ai ngờ đối phương vừa hô tên chiêu thức lên thì áp lực không khí xung quanh hắn trở nên khủng bố, Dương Khang biến mất tại chỗ, vù một tiếng như tiếng gió mạnh rồi xuất hiện sau lưng hắn 5m, múa thương một lần nữa rồi rồi cắm xuống đất, quay lại ôm quyền với Từ Bán Nhiên:
- Vừa rồi Dương Khang chỉ để Từ huynh chịu sát thương ngoài rìa chứ không phải trung tâm của Ngân Giao Tiễn, Dương Khang đã cố hết sức. - Làm một bộ dạng quân tử ái tài, thương người, mà hắn cũng có tài thật, dùng thường mà như dùng cung tiễn.
Nói xong quay lưng lại với họ Từ, Từ Bán Nhiên đang đứng thẳng bỗng dưng phụt ra một búng máu lớn, mặt đỏ như gấc rồi ngất xuống(Gao ồ, Gao ồ, Gaooo!). Vị Từ kiếm thánh kia ở dưới đài thấy con mình còn chưa kịp vung kiếm đã té, vội vàng bay lên đỡ lấy con, bắt mạch kiểm tra thì biết là nội thương khá nghiêm trọng, không kịp nói nhảm, hừ lạnh trừng mắt Dương Khang rồi ôm con bay xuống dưới tìm lang trung. Dương Khang khẽ mỉm cười:
- Còn ai nữa không? - Hô to.
Ở dưới xôn xao một trận, nhất là các thiếu nữ, như dính bùa của hắn rồi, ai nấy mặt đỏ hồng hào, liếc mắt đưa tình. Tuyết Tiên Trang thấy vậy nhíu mày, nhưng không lo lắng mấy, nếu chỉ trình độ này thì lúc trước nàng cũng đánh bại được hắn, chỉ tiếc...à mà thôi, nhân cơ hội đã kích:
- Thế nào? Vẫn còn niềm tin đánh bại hắn chứ? - Nàng không hỏi gϊếŧ nữa.
- Vẫn như cũ! Trong này chỉ có 3 người ta không gϊếŧ được, không có hắn trong đó. - Tuy nói ngoài miệt gϊếŧ gϊếŧ nhưng trong lòng Lam Vũ vẫn dị ứng với từ này, không muốn nhắc tới chút nào, mà..cũng chịu, nãy lỡ nói gϊếŧ hắn giúp nàng, tự nhiên không thể đổi thành đánh bại để làm mất mặt mình được.
- Ba người? - Nàng chỉ ngạc nhiên từ này, cũng không hỏi nữa tiếp tục quan sát.
Thực ra Lam Vũ muốn quan sát lôi đài, đương nhiên không phải vì quan sát đối thủ của mình điểm yếu điểm mạnh thế nào, đơn giản là...vì muốn "coi phim" rồi, ngày xưa ở nhà mê phim Anh Hùng Xạ Điêu, Thần Điêu Đại Hiệp các loại, đánh nhau rất đã mắt, tuy nhiên chỉ là kỹ xảo, không thể so với bây giờ tận mắt coi, đánh nhau thiệt đã ghiền, hay hơn cả phim, chỉ tiếc là tên Từ Bán Nhiên gì đó yếu mà đòi ra gió, chịu không nổi một chiêu, thật đáng thương, cũng đáng chê, mày yếu thì tham lam bạn tao làm gì.
Lại có người nhảy lên đài, tên này ăn mặc khá bình dân, mái tóc xuồng xõa, không chút gọn gàng, cầm một thanh đao lớn, đây là Lý Minh, con của Lý Chính Tắc. Dáng người khôi ngô, rất có khi khái đàn ông, cũng được không ít cô gái để ý tới, nhưng mục tiêu của hắn chỉ có một, hắn thích một người vợ mạnh mẽ, xinh đẹp, hắn không thích bình hoa di động chút nào, nên nghe tin đại tiểu thư Tuyết gia tài mạo vô song, lại võ công trác tuyệt, khi xưa được người xưa là đệ nhất tuổi trẻ, liền quyết tâm cưới cho được.
- Lý Minh ta không nói nhiều, Dương huynh chắc biết rõ ta rồi, chiến đi. - Rút đao ra, hoành đao về phía trước.
- Nhất Trảm. - Một đường đao khí lớn chém tới Dương Khang, Dương Khang không ngờ tên này điên không khác gì cha hắn, chưa mở lời đã tấn công, vội nhảy lên cao né.
- Nhị Trảm....Tam Trảm...Tứ Trảm..........Thập Nhị Trảm. - Chém liên tục 12 nhát không cho Dương Khang có cơ hội nghỉ ngơi, võ đài bị hắn chém thành bình địa rồi, có lẽ trận sau đổi võ đài khác cũng nên, trên nền đáng là hàng tá vết đao kéo dài.
Dương Khang tuy không gặp nguy hiểm gì nhưng mà né đông né tây làm hắn cảm thấy bực mình, khá khen cho tên này, nếu hắn là Dương Khang trước kia chắc đã phải mệt trận này rồi, chỉ tiếc nay hắn đã là thần tiên rồi, không chơi với ngươi nữa, đây là ngươi tự rước lấy. Hắn đạp mạnh chân dưới đất nhảy lên cao, hai tay múa thương nhanh hết sức sau đó 2 tay nắm chặt cán thương, đầu thương hướng xuống dưới như sắp đâm thương xuống, miệng hét to, kèm theo nội lực hùng hồn khiến âm thanh vang xa vài km:
- Liên Hoàn...Ngân Giao Tiễn. - Lần này mới thật sự là Ngân Giao Tiễn, một con giao long màu xanh to bao bọc lấy hắn và cây thương lao nhanh xuống dưới như một mũi tên đã được bắn khỏi cung. Áp lực tự dưng mạnh mẽ gấp trăm lần khiến Lý Minh cảm thấy khó thở, nội lực hùng hậu thế này..thế này đã không thua cha hắn rồi. Ngũ bá cũng cảm nhận được, đều bật ghế đứng lên, cảm thấy kinh ngạc, còn Lý Chính Tắc thì gấp không chịu được, nhảy nhanh xuống dưới rút thanh Yến Nguyệt Đao lừng danh thiên hạ theo mình nửa đời ra, cũng dồn nội lực tạo ra thành hình một sói lớn màu tím lao tới võ đài, Dương Tiễn thấy vậy cũng định động nhưng mà nghĩ lại người phía sau mình còn không gấp, mình gấp cái gì.
Giao long và tử lang giao nhau trước mặt Lý Minh, ầm ầm, lóa mắt khán đài, hô hấp mọi người trở nên dồn dập, thật kí©h thí©ɧ. Trong đây chỉ có Lam Vũ là cảm thấy thú vị nhất, thật hay nha, thâm chí trên tay anh còn có mô hình nhỏ của bọn họ, tinh thần lực ảo hóa ra một con cún và một con giun lao vào nhau nữa, chỉ là lúc đó không ai chú ý anh, mọi người đều đặt chú ý lên 2 người giữa sân. Kimura và 2 lão già kia thì làm gì thèm mà để ý mấy tên này biểu diễn chứ, bọn họ đứng đây đều vì mục đích riêng của mình.
Giao tranh qua đi, Lý Chính Tắc che trước mặt con mình còn Dương Khang vẫn mỉm cười đứng phía đối diện, mỉm cười:
- Bá phụ, đã nhường rồi! Còn vị nào muốn khiêu chiến nữa không? - Cắm cây thương xuống đất.
Cả đại hội trố mắt ra, không thể nào chứ, Dương công tử đã mạnh ngang cha mình, điều này có nghĩa gì, tức là Dương gia sẽ có thêm một tuyệt thế cao thủ nữa, mà ngũ bá sẽ thành lục bá, Dương gia sẽ đứng đầu võ lâm, mà Dương công tử còn trẻ, một thời gian sau thì Dương công tử sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân như Băng lão quái năm xưa. Nghĩ tới đây không ít cô gái càng thêm ý loạn tình mê, không ngừng liếc mắt đưa tình về phía Dương Khang, nhưng mà...hắn đâu có để ý, bọn họ cũng quên mất mục đích hắn lên cái võ đài này, nào đến lượt bọn họ chứ.
- Hiền chất tuổi trẻ vô song! Ta bái phục, Minh nhi, đi thôi! Chỗ này không còn việc của chúng ta nữa... - Kéo Lý Minh nhảy đi mất, không quản cái hội này nữa.
Tuyết Tiên Trang hứng thú nhìn Lam Vũ:
- Lần này thế nào?
- Vẫn như cũ. Coi tiếp đi! - Này bà cô đừng cắt cảm hứng nghệ thuật của tôi chứ.
- Hừ, để ta coi! Ngươi thế nào thể hiện...
Ở dưới võ đài, mọi người tranh luận rất hăng say:
- Thế này rồi thì con rể của Tuyết gia nhất định là Dương công tử, ai mà tranh được với hắn chứ!
- Sau này Dương gia Tuyết gia đồng khí liên chi, võ lâm chúng ta không ngại ma giáo nữa...
bla bla bla
bla bla bla...
- Các vị nếu không có ai khiêu chiến nữa thì ta xuống đài đây! Mặc cho đại tiểu thư có ưng ý Dương Khang hay không, người khác không được chen vào! Không thì đừng trách Dương Khang không lĩnh tình. - Bộ dáng lần này trở nên bá đạo, tuyên bố chủ quyền, tuy nhiên lại càng làm các fan nữ ngất ngây, bọn công tử thì gato cực độ, nhưng cũng không dám chỉ trích, chỉ thầm mắng:"Chỉ được cái tứ chi phát triển."
Bỗng một giọng nói vang lên, rất trẻ trung:
- Khoan đã, còn ta nữa.
- Là ai mà to gan vậy? - Cả đại hội đều chú ý người mới tới.
Người này phiêu phù(lơ lửng) giữa không trung, mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ. Mọi người nhìn đều biết là Vô Danh ma đầu, tại sao hắn lại ở nơi đây? Lẽ nào hắn cũng tham gia cái này.
- Vô Danh huynh thì ra còn trẻ như vậy, ta còn tưởng cũng phải là một tiền bối đức cao vọng trọng, huynh không ngại thì nên mở mặt nạ ra cho mọi người coi chứ. - Dương Khang nghe giọng đối phương còn trong trẻo như vậy, liền đoán chạc tuổi mình, thấy mình như vậy còn dám lên, lẽ nào cũng là một cao thủ ẩn tài, tuy nhiên hắn không lo lắng, hắn còn chưa dùng hết sức cơ mà.
- Nếu thắng ngươi, ta sẽ mở mặt nạ trước mặt Tuyết đại tiểu thư, chuyện này còn không đến lượt ngươi quản. - Âm thanh lạnh lùng.
Thấy đối phương không lĩnh tình, Dương Khang cũng âm trầm:
- Vậy huynh lần này đại diện cho thế lực nào, Đại Nhật Giáo? Huynh là giáo chủ Đại Nhật Giáo? - Các thế lực cầu hôn hắn cũng đã chiến rồi, còn mỗi ma giáo chưa lên, nên hắn đoán vậy.
- Không phải, ta đại diện chính mình! Chiến đi. - Nói xong thì nội lực phát tán toàn thân, khí đen như khói đậm đặc bao phủ quanh người hắn, khí thế vậy mà trở nên thánh khiết, thật là trái ngược so với cảnh tượng ma quái xung quanh hắn....