"Angel!!!!!!!!!"
Một giọng nam cao thét lên chói tai, Charles lao tới cạnh Tư Minh Vi như làn gió, giang rộng hai tay, chuẩn bị cho cô một cái ôm thật lớn. Cảnh Tình đương nhiên đúng lúc chặn lại, đưa tay ngăn cản, Charles cứng rắn dừng bước.
"Hàng của riêng, đã đóng dấu, người ngoài không được sờ mó~"
Cảnh Tình trợn mắt nhìn Charles.
"Tình~"
Tư Minh Vi bối rối mỉm cười với Charles, kéo Cảnh Tình qua một bên.
"Đừng quậy nữa, nói sao đi nữa Charles cũng đã cứu sống em."
Tư Minh Vi Thiện ý chào hỏi Charles, Charles lịch thiệp lắc đầu, bày ra phong độ, tỏ ý hắn không thèm chấp vặt, Cảnh Tình nhìn trong mắt, chỉ hận không thể ném hắn lên Sao Hỏa, con ruồi phiền phức.
"Angel, đã lâu không gặp, em vẫn ổn chứ? Em nói chuyện được rồi?"
Charles kích động đến bắt tay Tư Minh Vi, hoàn toàn ngó lơ Cảnh Tình đứng một bên tản ra khí tức hắc ám quanh thân.
"Haha, đúng vậy, bạn của Tình đã chữa khỏi cho tôi... cảm ơn anh đã cứu sống tôi."
Tư Minh Vi rõ ràng cảm nhận được người bên cạnh không vui, nhưng dù sao Charles cũng là ân nhân cứu mạng của cô.
"Rốt cuộc cũng nghe được thanh âm của em, không khác gì thiên sứ~"
Charles một bên ca tụng, không có ý định buông tay. Cảnh Tình tỏ ý với Lang Lang trong ngực, Lang Lang nhận mệnh, vui vẻ nhảy xuống chạy tới sau lưng Charles, "ngao ô" thân thể nhỏ nhắn nhảy lên, há mồm đớp ngay mông hắn, cho tới khi rách lớp vải kéo ra một mảnh vuông vức, mới chịu buông.
"Ui da!"
Charles kêu lên, hai tay che mông, ban ngày ban mặt, cái mông trắng nõn của hắn xô hàng giữa chợ.
"Người đâu rồi!"
Charles bỗng thấy quá mất mặt, giờ phút này hình tượng quý tộc của hắn coi như đi tong, tên đàn ông đứng một bên vội vàng tiến đến sau lưng Charles, che lại cho hắn.
"Hahaha, Charles, mông cậu trắng thật đấy~"
Cảnh Tình khoanh tay, dáng vẻ một bộ xem kịch vui.
Tư Minh Vi khắc chế để không cười ra tiếng, nhưng từ nét mặt hiển lộ vẻ cười kia, vẫn có thể nhìn ra một hai. Hai tay Charles che kín mặt.
"Đừng nhìn, Angel, anh xin lỗi! Còn không mau đưa ta về phòng!"
Hắn ra lệnh với tên đàn ông, ngượng ngùng vẫy tay chào tạm biệt Tư Minh Vi đứng một bên.
Đợi cả hai rời đi, Tư Minh Vi mới bế Lang Lang lên, trỏ trỏ cái đầu nhỏ.
"Tiểu Lang, lần này con thật sự rất quá đáng, sau này không được lại hung dữ như vậy, thế là không lễ phép, lần sau nếu con lại cắn người, mẹ sẽ giận đấy!"
Dùng sức nhéo tai sói con.
A ô, đều là chủ ý của mẹ xấu xa~~
Lang Lang chấp nhận rũ thấp đầu nhỏ nghe dạy dỗ, nhưng ánh mắt lại lén liếc nhìn về hướng Cảnh Tình, Cảnh Tình lại một bộ chuyện không liên quan ta, đổ hết sang cho sói con.
Lang Lang lại ai oán kêu lên. Tư Minh Vi làm sao không biết đây là chuyện tốt của Cảnh Tình.
"Tình~"
Ôn nhu gọi Cảnh Tình.
Cảnh Tình tự nhiên chậm rãi bước tới.
"Bảo bối, gọi chị có việc gì?"
"Xích tai chị lại gần đây."
Tư Minh Vi chăm chú nhìn cô.
"Hửm? Bảo bối, muốn tai chị làm gì?"
Cảnh Tình vô cùng không tình nguyện nghiêng người tới, đưa tai lại gần Tư Minh Vi.
"A!!! Bảo bối, đau quá!! Mau thả tay!!"
Cảnh Tình kêu lên thảm thiết, lần này Tiểu đà điểu xuống tay thật độc ác.
"Hừ! Xem chị lần sau còn dám không, Charles có ơn với em, chị còn chỉnh người ta như vậy, áp dụng gia pháp!"
Tư Minh Vi không có ý định thả tay.
"Bảo bối, đỏ, đỏ hết tai rồi, ô ô, chị biết rồi, bảo bối không thương chị, vừa ý tên mặt trắng kia~"
Cảnh Tình chuyển đề tài, đôi mắt lam hiện lên u oán.
"Tình, đừng quậy nữa, bây giờ đang ở bên ngoài, nghe lời em, bớt tính khí lại một chút có được không~"
Tư Minh Vi mềm mại hạ giọng, an ủi người yêu nhà mình.
"Hôn chị đi, chị liền không lộn xộn~"
Cảnh Tình chẹp miệng nhìn đôi môi đỏ mọng của Tư Minh Vi. Tư Minh Vi than thở lắc đầu, nhanh chóng dùng tốc độ ánh sáng lướt qua bờ môi Cảnh Tình, gương mặt đỏ ửng nói.
"Hài lòng chưa."
"Bảo bối~ đã dạy em rất nhiều lần, mà sao vẫn chưa biết hôn vậy~"
Cảnh Tình tiến lên choàng qua bả vai, hôn lên đôi môi đỏ mọng, cái lưỡi nhanh chóng xông vào.
"Ưhm..."
Không ngờ giữa ban ngày ban mặt ở chốn trang viên trước mặt bao nhiêu người Cảnh Tình sẽ thật sự hôn cô, bàn tay nhỏ bé của Tư Minh Vi vô lực khước từ, không thể đẩy cô ra, chỉ cảm nhận dưỡng khí của mình đang bị rút dần đi từng chút một.
"Tổng giám đốc Cảnh, đang là ban ngày mà thật hăng hái~"
Cherry Carano mặc một chiếc váy phu nhân niên đại trăm năm trước hoa lệ khoa trương, tay cầm chiếc quạt phu nhân, tới trước mặt các cô. Lang Lang cảnh giác nhìn chằm chằm. A ô, bé con ghét người đàn bà này, cả người nồng nặc mùi nước hoa. Khướu giác nhạy bén khiến Lang Lang khó nhịn hắt xì hơi mấy cái.
Cảnh Tình buông Tư Minh Vi, đỡ cô tựa vào lòng mình, Tiểu đà điểu thật là, thể lực thật yếu ớt, sau này phải rèn luyện mới được, mới hôn có xíu đã mềm nhũn thế này.
"Đại tiểu thư Cherry, hôm nay là vũ hội hóa trang à?"
Cảnh Tình bước đầu tung ra ánh mắt sắc bén.
"Nga hahaha, tổng giám đốc, thật biết nói đùa! Chẳng qua chỉ là sở thích đơn thuần của tôi~"
Ánh mắt Cherry dò xét tới lui trên người Tư Minh Vi. Cảnh Tình đưa người qua, ngăn cản tầm mắt cô.
"Tổng giám đốc, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, ngay cả tôi sống ở Châu Âu, cũng muốn chiêm ngưỡng phong thái một lần. Khẩu vị của cô, đúng là đặc biệt, nói như vậy, có lẽ hai ta rất chung chí hướng đấy~"
Cherry mỉm cười, vừa nhìn Lang Lang trên đất, Lang Lang giang hai chi trước ra dáng vẻ uy vũ, ánh mắt lẫm liệt.
"Không dám nhận, ai cũng đều biết, khẩu vị đại tiểu thư Cherry đây, đặc biệt yêu thích ***. Đây là vợ tôi, Tư Minh Vi, kia là con gái tôi."
(*** chữ bị che, bên dưới sẽ có giải thích)
Cảnh Tình không nhanh không chậm giới thiệu, Tư Minh Vi siết chặt lấy tay cô.
"Con gái? Haha, tổng giám đốc, sở thích sủng vật của cô cũng khác biệt thật~ nói thật lòng, dáng dấp nó cũng rất giống cô đấy~"
Giọng Cherry mang ý châm biếm.
Lang Lang cao ngạo ưỡn ngực.
Tôi là con mẹ tôi, đương nhiên lớn lên giống mẹ tôi rồi.
"Đại tiểu thư Cherry, đã nói nó là con gái tôi, xin cô lưu ý chọn từ. Còn có mời cô hãy thôi ánh mắt nhìn chằm chằm người yêu tôi như thế, tôi vừa đã nói, là hàng của riêng~"
Cảnh Tình bất mãn, nhấn giọng.
Tư Minh Vi quay người sang, hướng về phía Cherry Carano gật đầu tỏ ý chào hỏi, nếu Tình đã thản nhiên đối mặt trước quan hệ các cô như vậy, cô hẳn cũng nên học cách quen dần với nó. Không thể không nói, cô gái người Châu Âu trước mặt đích thị là một mỹ nhân, khí tức quý tộc sẵn có, e rằng bất kỳ một cô gái nào nhìn thấy cũng sẽ phải xấu hổ.
Lại quay đầu nhìn Cảnh Tình, vẫn là Tình đẹp nhất, ánh mắt cô không tự chủ toát lên yêu thương.
Nhìn cả hai vô hình chung để lộ thâm tình, Cherry tức giận siết chặt quạt trong tay. Cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ đã làm Charles điên đảo thần hồn, kết quả lại tầm thường đến vậy, thậm chí có thể nói là xoàng xĩnh, ngay cả Cảnh Tình một phụ nữ đẹp thế kia cũng đi yêu cô ta, thật không hiểu nổi. Còn có con vật từa tựa con sói kia, từ đầu đến giờ cứ lộ địch ý với cô, Cherry cô từ khi nào lại thất bại đến vậy.
"Hai vị quả là phụ phụ tình thâm, yến tiệc cũng sắp bắt đầu, chúc thưởng thức vui vẻ, tôi còn có việc, không thể phụng bồi~"
Cherry xoay người, giận dữ đạp giày cao gót rời đi.
"Tình, vừa rồi chị bảo yêu thích *** là thật sao?"
Tư Minh Vi lộ vẻ mặt giật mình.
"Làm ăn lương thiện, lại không nhìn ra. Cô ta bí mật nuôi dưỡng rất nhiều cấm duệ*, để chơi đùa họ."
(*duệ: tên gọi chung của mọi rợ, cấm: trong cấm kỵ, điều cấm; là chỉ việc cấm giữ, tàng trữ những người mọi rợ với bất kỳ mục đích gì.)
"Thật sự không nhìn ra người xinh đẹp như vậy lại... Tình, chị lại nữa rồi~"
Cảnh Tình hôn gò má cô, sau đó ngẩng đầu nhìn lên.
"Chị vốn lo lắng lời mời lần này của cô ta là muốn gây bất lợi cho em, dù sao cô ta vẫn luôn vui vẻ với Charles. Bây giờ nhìn lại, chị thấy yên tâm được rồi."
Cảnh Tình thâm tình nhìn chăm chú Tư Minh Vi.
"A? Gây bất lợi cho em? Tại sao?"
Tư Minh Vi ngây ngốc hỏi, nhất thời nghĩ không ra.
"Cô ngốc! Ai bảo em trêu hoa ghẹo nguyệt, quyến rũ tên mặt trắng đó."
"Tình, em đã nói rất nhiều lần rồi, em với Charles cơ bản không có gì cả."
Tư Minh Vi tức giận phồng hai má.
"Bảo bối, đừng giận nha~ giận sẽ tổn hại sức khỏe, chị sẽ đau lòng~"
Cảnh Tình vuốt ve gò má.
"Chị biết, trong lòng bảo bối chỉ có mình chị."
Cảnh Tình cưng chiều quét chóp mũi cô.
"Chậc~ thiệt mất hứng!"
Cherry Carano vung quạt, ảo não đứng ở sảnh lầu hai, nhìn xuống lầu dưới khách khứa đông nghịt.
Vốn định chỉnh đốn nữ nhân kia, kết quả Cảnh Tình người đàn bà này lại dính chặt như sam, nhìn bộ dạng kia, là hình dính chặt lấy bóng rồi. Bỏ đi, đợi gặp "sủng vật" của mình, đến lúc đó có trò vui để chơi.
"Báo cáo đại tiểu thư, đại tiểu thư Ziffy Karls thuộc gia tộc Karls, vốn hẹn hôm nay tham gia yến tiệc báo lại có việc nên tạm thời trì hoãn, không thể đến theo lời hẹn, vừa rồi có người tới báo, trông áy náy rất chân thành."
Một tên đàn ông cúi đầu hành lễ.
"Biết rồi!"
Xì~ ngay cả Ziffy con chó giữ cửa cũng không tới, đúng là quá nhạt nhẽo. Nghe nói gần đây mới tìm được đồ chơi mới, sống trong thành phố lớn.
Mãi suy nghĩ, ánh mắt Cherry chạm tới bóng người, khóe môi cong lên.
Tư Minh Vi với Tiểu Lang đứng ngây ngốc ở một góc đại sảnh, Cảnh Tình tạm thời bị đám bạn bè trên phương diện làm ăn kéo đi xã giao. Vì vậy Lang Lang được mẹ giao nhiệm vụ làm hộ vệ, phàm tên đàn ông nào tới gần, cũng đều bị sói con gào lên, đuổi đi.
"Tiểu Lang, có muốn ăn chút gì không?"
Tư Minh Vi nhìn thấy một đĩa bánh bích quy tinh xảo, trong đầu nghĩ nhất định sói con sẽ thích. Lang Lang cao hứng vẫy đuôi, gật cái đầu nhỏ, Tư Minh Vi cầm miếng bánh bích quy cúi người, thả vào miệng bé con.
Lang Lang a ô cắn lấy, nuốt vào, ăn xong liếʍ môi, ngẩng đầu còn muốn, Tư Minh Vi dứt khoát cầm dĩa bánh, kiên nhẫn đút cho sói con.
"Ôi~ sói con đáng yêu thật đấy."
Tư Minh Vi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chủ nhân giọng nói là một cô gái tóc ngắn, tuổi tác cũng trạc tuổi cô, nhưng hơi mang gương mặt baby.
"Cái đó, tôi bế nó một chút được không? Là cô nuôi sao?"
Cô gái tóc ngắn ngượng ngùng cười, một bộ tính đưa tay ra, nhưng lại lui lại. Được copy tại * TгùмT ruyện. VЛ *
Tư Minh Vi bế Lang Lang đang ăn bánh bích quy, thả vào trước mặt cô gái, cô gái cao hứng đưa tay nhận lấy sói con, Lang Lang vẫn đang gặm bánh bích quy hoàn toàn không phát giác mình đang ở trong ngực người khác.
"Có sờ nó được không, nó nghe lời thật á~"
Tư Minh Vi đi đầu hiển lộ nụ cười an tâm.