"Đủ lắm rồi! Đừng buộc tôi phải động thủ tại đây! Không một ai được phép nhắc lại chuyện này trước mặt tôi!"
Shura vương nổi giận trợn mắt nhìn Cảnh Kỳ.
"Ngay cả Diệt cũng không được à? Có phải ngay cả Diệt cô cũng sẽ gϊếŧ!"
Cảnh Kỳ hừ lạnh một tiếng, cười rộ lên.
"Tôi nghĩ Diệt cũng chưa biết, nếu em ấy biết được cô là một con quái vật, sẽ còn thích cô sao?"
Cảnh Kỳ từng bước bức ép Shura vương.
"Không một ai sẽ tự nguyện cưới một con quái vật cả, không một ai sẽ yêu thương lấy cô, bởi vì cô là sự tồn tại bị nguyền rủa, ngay từ giây phút chào đời cô đã định phải hủy diệt mọi thứ! Cô độc một mình!"
Cảnh Kỳ từng câu từng chữ, như mỗi cái đinh sắt, khảm vào tim Shura vương.
"Tôi phải gϊếŧ cô!"
Một tay bắt lấy cổ Cảnh Kỳ, lực đạo cuồn cuộn không ngừng, cô thật sự nổi lên sát tâm, muốn bẻ gãy cổ người đàn bà trước mặt.
Cảnh Kỳ bị nhấc bổng hai chân khỏi mặt đất, cô cố gắng đẩy tay Shura vương ra, nhưng không thể làm gì được, cô sắp không thể thở nổi. Trong đôi mắt Shura vương hiện lên ngọn lửa đỏ tươi, cánh tay dùng sức lần nữa.
"Không một ai được phép xúc phạm ta, không một ai được phép nhắc lại chuyện này trước mặt ta, cô phải chết!"
"Dừng tay lại, Hỏa nhi!"
Trong lòng cô cả kinh, ngạc nhiên nhìn thấy người phía sau Cảnh Kỳ. Cảnh Diệt đang vội vàng chạy tới.
"Hỏa nhi! Dừng tay! Em không thể gϊếŧ cô ta!"
Đôi mắt Cảnh Diệt tràn đầy nóng nảy, khẩn trương nhìn cả hai, Shura vương thu hết biểu cảm của cô vào mắt, chị vẫn còn yêu cô ta? Trái tim Shura vương dần nguội lạnh, chị lừa dối tôi? Tất cả mọi chuyện đều là giả dối, chị vẫn không nỡ từ bỏ tình cảm dành cho người đàn bà này.
Cô không có ý định buông tay.
"Chị muốn cứu cô ta?"
Âm thanh vang lên không chút tình cảm.
"Phải! Em không thể gϊếŧ cô ta!"
Cảnh Diệt cũng chú ý thấy ánh mắt Hỏa nhi có điềm không đúng.
"Nếu tôi nhất định phải gϊếŧ cô ta, có phải chị sẽ gϊếŧ cả tôi!"
Hai mắt cô đỏ như lửa thẳng tắp đe dọa nhìn Cảnh Diệt.
"Hỏa nhi... em sao vậy..."
Cảm nhận thấy khí tràng xung quanh Shura vương, cô biết em ấy thật sự nổi giận, hậu quả không dám tưởng tượng, Hỏa nhi một khi tàn sát, sẽ không thể dừng lại. Cô phải ngăn cản em ấy, ở đây là nhân giới, tuyệt đối không thể làm trái quy tắc ở đây, nhưng Cảnh Kỳ, cô cũng không thể để mặt em ấy gϊếŧ cô ta.
"Nghe lời chị, buông cô ta ra. Chị không yêu cô ta, em hiểu mà, chị chỉ muốn sống bên em. Em còn nhớ lúc ở Shura chứ, em đã nói với chị, lúc chị đã sẵn sàng từ bỏ quá khứ triệt để, mới được phép đặt em vào trong tim, bây giờ trong tim chị chỉ có một mình em."
Cảnh Diệt chân thành nhìn cô, nhưng lúc này lời nào cô cũng khôngthể nghe vào, cô chỉ biết phải gϊếŧ chết người trước mặt, mới có thể nguôi giận.
"Chị lừa dối tôi!"
Cô quay đầu, nhìn về Cảnh Diệt, trong mắt tràn đầy hận ý. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hỏa nhi lại biến thành thế này, cô chưa từng thấy Hỏa nhi như vậy bao giờ.
"Gạt tôi! Cảnh Diệt! Chị là tên lường gạt! Tất cả những lời chị nói với tôi đều là dối trá, ngày hôm nay, tại đây giữa tôi và cô ta, chị chỉ có thể chọn một, hoặc chị phải gϊếŧ tôi! Hoặc cô ta phải chết!"
Cô kích động mãnh liệt, giọng điệu không cho vẹn toàn đôi bên.
Cảnh Kỳ bị siết cổ thống khổ nhìn về Cảnh Diệt, mang ánh mắt cầu cứu.
"Diệt, để cô ta gϊếŧ chị đi...."
Chật vật nói ra được vài chữ.
"Hỏa nhi, em không thể gϊếŧ cô ta! Nhưng chị tuyệt cũng không từ bỏ em!"
Cảnh Diệt xông lên, gắt gao ôm lấy cô, muốn cô buông tay. Thân thể Shura vương nóng dọa người, quanh thân cô toát ra ngọn lửa nóng hừng hực.
"Cút đi! Cảnh Diệt! Tôi và chị ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Cả người cô chấn động, hất Cảnh Diệt văng xa, cô hất tay, nặng nề ném Cảnh Kỳ lên đất.
Quyết tuyệt nhìn Cảnh Diệt một cái, xoay người rời đi. Trực giác mách bảo Cảnh Diệt phải cố gắng chồm người dậy, nhưng lục phũ ngũ tạng cô sôi trào.
"Hỏa nhi..."
Còn Cảnh Kỳ đã ngất xỉu trên đất.
"Đừng đi mà!"
Cảnh Diệt kéo lê người về trước, muốn giữ Shura vương lại.
Khi nghe thấy âm thanh người nọ, Shura vương đứng lại, Hỏa nhi, chỉ cô ấy mới gọi cô bằng cái tên này, chỉ cô ấy mới được phép xưng hô cô như vậy, nhưng tại sao? Cảnh Diệt, giữa chị và tôi phải đến hồi kết chứ. Shura vương chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, cảm giác lục phũ ngũ tạng bị xâu xé không ngừng, đau đến cô muốn dùng ngọn lửa của mình thiêu rụi nó đi, nhưng đó chẳng phải phải thiêu chết mình sao? Phải thiêu hủy thân thể mình, mới có thể giảm bớt loại đau khổ này, Cảnh Diệt, đây chính là tình yêu sao? Nếu là vậy, tôi tình nguyện không muốn, tình nguyện ngay từ đầu chưa từng quen biết chị.
Trong bụng bỗng dưng truyền tới cảm giác đau đớn, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể cứ vậy ngã xuống.
- --
Giữa khuya, đường phố thưa thớt người qua lại. Tập Chính Đông hắt xì một cái, thấy ven đường có một xe mì, bụng cũng đói, liền tiến vào gọi một tô mì xào. Từ sau khi bị giáng chức, không lâu sau hắn rời khỏi xí nghiệp Âu Dương. Hắn chính là không nuốt trôi cục tức này, tại sao loài người nhất định phải sống chung với yêu loài. Yêu quái đều hại người, loài người nên đuổi cùng gϊếŧ tận yêu quái mới đúng, thế giới loài người không nên tồn tại yêu quái, càng nghĩ hắn càng tức tối, tức giận vỗ xuống bàn. Cho nên hôm nay, hắn mới lưu lạc làm bảo vệ, tại một tòa cao ốc.
Lão bản bưng một tô mì xào tới trước mặt hắn, cùng một tô nước canh. Hắn nghi hoặc nói.
"Chú ơi, tôi chỉ gọi mì, tô canh này không phải của tôi."
"Là tôi mời!"
Cảnh Lưu ngồi đối diện hắn, tỏ ý ông chủ có thể rời đi.
Tập Chính Đông cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ.
"Ăn đi. Đội trưởng Tập!"
Cảnh Lưu chẳng qua chỉ nhìn người nọ đối với tô canh, không có ý động muỗng.
Tập Chính Đông bỏ mấy tờ tiền lẻ lên mặt bàn, muốn rời đi. Cảnh Lưu dùng quải trượng ngăn cản trước mặt hắn.
"Tôi biết đội trưởng Tập gần đây rất chán nản, vừa vặn tôi cũng có vài chuyện vặt vãnh, chẳng hay đội tưởng Tập đây có hứng thú muốn thử, tiền công nhất định khiến cậu hài lòng."
Tập Chính Đông từ từ ngồi xuống.
"Tôi không quen biết ông."
"Cảnh Tình, khẳng định cậu có quen biết."
Cảnh Lưu nghiền ngẫm cười một tiếng.
"Cô gái yêu loài!"
Nhắc tới Cảnh Tình, Tập Chính Đông rất kích động.
"Tôi biết đội trưởng Tập vì sự an toàn cho loài người, đã cống hiến rất nhiều, đáng tiếc, gia tộc Âu Dương lại trở tay báo oán, quả thực đã ủy khuất cậu."
"Tôi thế nhưng đứng cùng chiến tuyến với cậu, thế giới loài người sao có thể cho phép dị loài tồn tại."
Cảnh Lưu đẩy thẻ ngân hàng tới trước mặt Tập Chính Đông.
"Hãy suy nghĩ kỹ, đây là tiền ứng trước."
Tập Chính Đông nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng, sau cùng lấy nó bỏ vào túi.
- --
"Cảnh đại nhân, ngài tỉnh rồi à!"
Bất Hối vui mừng gọi, Cảnh Diệt huơ huơ cái đầu đau nhức, cả người không lấy được chút sức lực.
"Tôi bị làm sao?"
Phát hiện mình đang nằm trong phòng.
"Tạ ơn trời đất, ngài mau đi xem đức vua được không."
Một vài hình ảnh thoáng qua trong đầu.
"Hỏa nhi... Hỏa nhi làm sao?"
Cảnh Diệt lo lắng bắt lấy tay Bất Hối không buông.
"Đức vua đã hôn mê hai ngày hai đêm..."
Cảnh Diệt xuống giường, mất thăng bằng, ngã lăn ra đất, cả người xụi lơ, Hỏa nhi hạ thủ quả thật không nhẹ.
"Cảnh đại nhân, ngài từ từ thôi."
Bất Hối lo lắng nhìn cô.
"Hỏa nhi, Hỏa nhi..."
Cảnh Diệt chỉ cần vừa nghĩ tới ánh mắt tuyệt vọng của Hỏa nhi, ngực liền đau đớn một trận.
Cảnh Kỳ bước vào cửa, thấy Cảnh Diệt muốn xuống giường, vội buông cái khay trong tay, chạy tới.
"Diệt, em thấy sao rồi!"
"Chị không sao à?"
Cảnh Diệt nhìn cô một cái, liền để Bất Hối đỡ cô dậy.
Cảnh Kỳ cảm nhận được cô hời hợt với mình, khó chịu mở miệng.
"Em không muốn gặp chị?"
"Tôi phải đi thăm Hỏa nhi!"
Cảnh Diệt tâm niệm từ đầu đến cuối chỉ có người kia, Cảnh Kỳ ngăn cản cô.
"Cô ta xém chút đã gϊếŧ em, em còn muốn đi gặp cô ta!"
"Chuyện giữa chúng tôi không cần chị quản!"
Cảnh Diệt đẩy cô ra.
"Em ấy sẽ không bao giờ tổn thương tôi."
"Cảnh đại nhân, đức vua gần đây thật sự tâm trạng không được tốt, luôn thẫn thờ, ngoại trừ ngủ thì chỉ ăn cơm, tính khí có khi thất thường, nhưng, tôi biết cô ấy vẫn luôn nhớ nhung ngài."
Cảnh Diệt nghe thấy, trong lòng tràn đầy áy náy, nảy sinh một loại ý nghĩ.
"Tôi biết, đều do tôi không tốt, cậu đỡ tôi qua, tôi muốn gặp em ấy."
Khi thấy sắc mặt Hỏa nhi tái nhợt, trong tim Cảnh Diệt liền đau xót, đưa tay vuốt ve gò má, Hỏa nhi vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
"Đều do tôi không tốt, tôi nên sớm đi gặp em ấy, cho dù em ấy có đuổi tôi, tôi vẫn phải đi mới đúng."
Cảnh Diệt tự trách.
"Cảnh đại nhân, nếu đức vua tiếp tục như vậy, tôi phải trở về Shura mời ngự y tới đây."
Bất Hối rất gấp, loại chuyện này trước nay chưa từng phát sinh.
"Tôi sẽ ở đây chăm sóc em ấy, cậu trở về Shura đi."
Cảnh Diệt chạm vào tay Hỏa nhi, chỉ cảm thấy lạnh như băng.
"Tay bị làm sao thế này..."
Cảnh Diệt nắm lấy tay cô, lòng bàn tay lặp đi lặp lại xoa xoa, muốn giúp cô thấy ấm hơn.
"Nhiệt độ cơ thể sao mà..."
Khi ánh mắt cô chạm tới bụng Shura, Cảnh Diệt lập tức đưa tay sờ lên, duy chỉ nơi này là nóng như lửa, cô áp sát tai lắng nghe, nghe thấy tiếng tim đập rất có lực.
"Đứa nhỏ..."
Cảnh Diệt đột nhiên ý thức được cô đã phạm phải sai lầm rất lớn.
"Cái gì? Cảnh đại nhân, ngài... đức vua đã mang thai đứa nhỏ của ngài..."
Nghe thấy tin này Bất Hối giật mình như thể vừa bị thiên lôi đánh trúng.
"Tôi muôn vàn không ngờ tới, khi tộc Shura mang thai lại khác yêu loài như vậy, khác thường của Hỏa nhi chắc hẳn từ việc mang thai mà ra."
Cảnh Diệt ảo não gãi đầu.
"Vương hậu vì sinh đức vua, mới qua đời AH...."
Bất Hối thở dài.
"Cậu nói cái gì?"
Bên ngoài nổi lên đồn đãi, Shura vương đời trước và vương hậu vì trận chiến với Thiên giới mà qua đời, nhưng sự thật thì hoàn toàn không phải như vậy.
"Ưʍ....."
Hỏa nhi nghe thấy tiếng ồn ào, từ từ mở mắt, đương nhiên người trước mặt là người mà cô không muốn gặp lại.
"Chị... tại sao còn ở đây?"
Hỏa nhi quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói. Cảnh Diệt mừng rỡ ôm lấy cô.
"Hỏa nhi, em tỉnh rồi, chị nghe Bất Hối nói em đã ngủ miên man suốt hai ngày hai đêm, chị rất sợ..."
"Không cần Cảnh đại nhân nhọc lòng nhọc sức!"
Hỏa nhi rời khỏi cái ôm của cô, cô từng rất tham luyến vòng tay của người này.
"Chuyện không như em nghĩ đâu, Hỏa nhi, em đánh chị, mắng chị, thậm chí gϊếŧ chị cũng được, chị tuyệt đối sẽ không rời khỏi em."
Cảnh Diệt trong mắt tràn ngập ôn nhu.