Vị thuyền trưởng con tàu rút ra tẩu thuốc, đứng ở mũi thuyền, không biết đang có suy nghĩ gì.
"Thuyền trưởng, bên ngoài gió lớn, chú đứng đây làm gì vậy!"
Một cậu nhân viên trẻ tuổi làm việc trên tàu lòng tốt nhắc nhở.
"Tiều Tào a, tối nay biển đặc biệt xanh nhỉ!"
Lão thuyền trưởng lẩm bẩm nói, cậu nhân viên tên gọi Tiểu Tào làm việc trên tàu cơ bản không hiểu lời thuyền trưởng của mình.
"Thuyền trưởng, chú đừng nói đùa, từ chỗ cháu nhìn quanh, chẳng thấy gì ngoài màu tối đen như mực!"
"Tôi lái tàu đã mấy chục năm, liệu phải chăng đến cuối cùng sẽ được biển xanh ôm vào lòng!"
"Tối nay chú lại uống quá chén, nói sảng!"
Tiểu Tào cười nói.
"Tiểu Tào, cậu có muốn nghe một câu chuyện kể không!"
Lão thuyền trưởng dứt khoát ngồi xuống sàn thuyền, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Tiểu Tào tiến tới, ngồi xuống.
"Câu chuyện kể? Haha, là một câu chuyện về thời phong lưu lúc còn trẻ của chú nhỉ! Mà nhắc đến thì, đến hôm nay, chú vẫn phòng không chiếc bóng! Tại sao chú không lập gia đình đi ạ!"
Đối với chuyện cũ của lão thuyền trưởng, Tiểu Tào dường như thấy hứng thú, dù sao thuyền trưởng bọn họ luôn trầm mặc ít nói, rất ít khi mở miệng nói chuyện với họ như vậy.
"Quê hương tôi ở một nơi nằm sâu trong núi, lúc còn bé, cha mẹ luôn bận rộn việc đồng áng, luôn bỏ tôi một mình. Ở đó đường xá thì bất tiện, chưa kể mọi thứ đều không được tiện lợi, lại còn nghèo rách mồng rơi, đừng nói đi học, ngay cả chỉ biết được vài con chữ cũng đã là rất giỏi rồi. Nhưng cũng chính vì vậy, nên không ai quản tôi, tôi muốn đi chơi ở đâu liền đi tới đó, không bị ràng buộc, ngược lại cũng xem như tiêu dao tự tại."
Ánh mắt lão thuyền trưởng nhìn về trước, dường như đang nhớ lại thời điểm đó.
"Vậy sau đó chú làm sao từ trong núi sâu, lại trở thành một vị thuyền trưởng! Chuyện này thật không thể tin nổi!"
Tiểu Tào hưng phấn nói.
"Haha! Năm đó là vào mùa hè, trời đổ trận mưa rào. Ôm tâm tình đùa nghịch, tôi chạy ra ngoài. Ở chỗ tôi đường núi vào mùa mưa đặc biệt trơn trượt, hơn nữa lúc nào cũng sẽ có đất đá nguy hiểm rất khó đi. Khi đó với tôi còn là một đứa bé mà nói, cơ bản không biết sợ là gì. Cứ vậy chạy đi, một bên bị nước mưa thấm ướt, một bên giống như một cơn gió tự tại, cùng mưa đồng hành."
Lão thuyền trưởng nói tới đây, lại có chút mỉm cười.
"Tôi đã gặp gỡ người ấy, người thay đổi cuộc đời tôi!"
Nói tới đây, tẩu thuốc cũng hết khói. Tiểu Tào vội vàng truy hỏi những chuyện xảy ra sau đó.
"Nhóc, vào phòng tôi lấy vài điếu thuốc ra đây!"
Lão thuyền trưởng bây giờ lại bày ra tư thái sai bảo. Tiểu Tào thè lưỡi, lộ ra vẻ giận dỗi rời đi.
Thời điểm này, toàn bộ thủy thủ đều đã ngủ say. Lão thuyền trưởng nhìn mặt nước biển, không biết đang suy nghĩ gì. Bỗng, toàn bộ thân thuyền bị lắc lư kịch liệt, lão thuyền trưởng hoảng sợ đứng dậy, hốt hoảng tiến ra cạnh lan can.
Một hồi, cơn chấn động mạnh lại truyền tới! Thủy thủ đoàn vội vã mở cửa, ra ngoài, muốn xem rốt cuộc là chuyện gì!
Một âm thanh kỳ quái vang lên, ai cũng không chú ý, trên lan can mạn thuyền xuất hiện một cánh tay màu xanh lá cây.
"Thuyền trưởng! Xảy ra chuyện gì!"
Thủy thủ đoàn kinh hoảng thất thố, không biết nên làm sao mới được, bởi vì bây giờ tình trạng đột phát khiến bọn họ không chuẩn bị kịp, dù sao loại hiện tượng này quá kỳ quái. Xung quanh chỉ có mỗi tàu của họ thôi, không có một chiếc tàu nào khác, khu hải vực này cơ bản không hề có đá ngầm.
Lão thuyền trưởng dường như đang lắng nghe gì đó, đứng lặng ở đó không nhúc nhích. Tiểu Tào cầm bao thuốc lá lúc này cũng phát hiện bên ngoài hình như xảy ra chuyện gì, hắn loạng choạng nghiêng ngã chạy về hướng thuyền trưởng.
"Bỏ tàu!"
Lão thuyền trưởng ra lệnh, phát ra mệnh lệnh không ai có thể ngờ tới.
"Thuyền trưởng! Chuyện này! Còn hàng hóa trên tàu phải làm sao!"
"Đừng nói nhảm nữa, chuẩn bị thuyền cứu hộ, lập tức bỏ tàu!"
Bị khí thế lão thuyền trưởng làm cho kinh sợ, thủy thủ đoàn nghe theo chuẩn bị thuyền cứu hộ.
"Thuyền trưởng! Xảy ra chuyện gì!"
Tiểu Tào ngơ ngác đứng bên cạnh lão thuyền trưởng.
"Đi đi! Nhanh rời khỏi đây! Thuyền sắp chìm rồi!"
Vừa nói xong, nhưng chính lão lại không hề lộ ra chút sợ hãi nào, ngược lại lại giống như đang đợi thuyền đắm vậy.
"A A A!!!!!!!!!! Có quái vật!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Lái tàu truyền ra tiếng kêu cứu, dẫn tới sự chú ý của mọi người.
"Thứ gì thế này!!!! Mau cứu tôi với!"
Lời còn chưa nói hết, thanh niên trẻ bị một chiếc vòi màu xanh quấn lấy, lôi khỏi mặt tàu.
"Cá!!!!!! Cá biết lên bờ!!!!!!!!!"
Một thủy thủ như phát điên kêu lên. Trước mặt hắn chính là một con nhân ngư cả người đều có chất lỏng xanh biếc, có vảy biết đi lại, cánh tay dài dính đầy chất lỏng xanh biếc đó tiến về phía hắn, có thể co dãn tự nhiên, vững vàng bắt được cổ áo tên thanh niên.
Toàn bộ một màn đang diễn ra trên tàu rất đỗi điên cuồng, Tiểu Tào thấy lão thuyền trưởng đứng yên bất động.
"Thuyền trưởng! Chạy khỏi đây mau lên!"
Lão thuyền trưởng phất phất tay.
"Cậu mau chạy đi!"
Sau đó lại vô thức hít một hơi tẩu thuốc, mặc dù bên trong chỉ còn bã thuốc.
Hắn lại cười, chậm rãi tiến về hướng con quái vật. Con nhân ngư có thân hình đặc biệt to lớn, xoay người lại, đôi mắt lóe lên, nhìn chằm chằm lão thuyền trưởng.
"Hãy mang ta đi!"
Lão thuyền trưởng nói vậy xong, giang hai cánh tay.
Nhân ngư đưa tay ra, bóp cổ lão thuyền trưởng, nhấc lên. Lão thuyền trưởng không chút giãy giụa, bình tĩnh nhận lấy cái chết của mình.
Nhưng, nhân ngư lại trong nháy mắt buông tay.
"Cút!"
Giọng nói nhân ngư, mang âm điệu rất đậm, nhưng cái miệng to chỉ khẽ mở.
Lão thuyền trưởng mờ mịt ngồi bẹp dưới đất, mất mát nói.
"Tại sao!"
"Chúng ta sẽ không gϊếŧ những kẻ mang ký hiệu!"
"A!"
Lão thuyền trưởng nhìn cổ áo đã bị banh ra, không sai, trên đó có một con dấu màu đỏ, giống như bị một vết thương tạo thành.
"Mang tôi đi đi! Tôi muốn gặp lại cô ấy!"
Nhân ngư không đáp lại, tiếp tục gϊếŧ chóc những người còn lại trên tàu.
- Tiếng gió biển sẽ chỉ dẫn đường về cho ngươi - Trong lòng lão thuyền trưởng vang lên một câu như vậy.
Hắn khóc.
"Không tìm được... không tìm được... ta đi tìm suốt đời, cũng không thể tìm ra được hình dáng cô!"
*
Đoạn ghi hình tới đây thì hết. Cảnh Tình sờ Tiểu đà điểu trong ngực, đã ngủ quên tự khi nào. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô ấy vẫn không ngừng lặp đi lặp lại gọi "Tình", được người yêu gọi tên, đương nhiên là một chuyện ngọt ngào.
"Thiệt tình! Ngủ một hồi sẽ bị cảm lạnh, ngoan, chị mang em lên lầu!"
Cảnh Tình cưng chiều nói, hôn lên chóp mũi cô. Tư Minh Vi gật gật đầu, có điều chẳng qua vẫn cứ tiếp tục chôn đầu vào lòng Cảnh Tình, muốn tìm tư thế thoải mái, không có ý tỉnh dậy.
Cầm cái điều khiển từ xa mà tay Tư Đồ Thiên run rẩy. Quá đủ rồi! Hai cái con người này, xem ra đoạn ghi hình vừa rồi đã chiếu vô nghĩa!
"Cảnh Tình! Có thể nói cảm nhận của cô về đoạn ghi hình vừa rồi không?"
Tư Đồ Thiên muốn phá vỡ thế giới hai người tốt đẹp của họ.
Cảnh Tình làm động tác im lặng, tỏ ý đừng quấy rầy làm Tiểu đà điểu của cô thức giấc. Tư Đồ Viêm cũng kéo tay em mình lại, cũng làm động tác lắc đầu.
Đoạn ghi hình vừa chiếu, Cảnh Tình vốn cũng không muốn Tư Minh Vi tham dự, hiện giờ các cô dù đã xác lập quan hệ, nhưng với thân phận thật sự của mình, cô vẫn chưa chuẩn bị để nói. Tư Minh Vi thì cố ý muốn ở lại bên cạnh cô, cô ấy rốt cuộc cũng có thể nói chuyện lại, vì vậy cứ không ngừng luyện tập gọi một âm tiết liên tục, chính là tiếng "Tình". Phần nhiều là do hậu di chứng sau khi được chữa trị, chỉ chốc lát sau Tư Minh Vi liền thϊếp đi trong lòng Cảnh Tình.
Cảnh Tình bế ngang Tư Minh Vi lên, lên lầu, tiến về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, đắp kín mền. Lại quyến luyến không thôi hôn môi cô, nói nhỏ.
"Nếu có một ngày em biết được thân phận thật của chị, em vẫn sẽ tiếp nhận chị không?"
Khi Cảnh Tình xuống lầu, một chút u sầu vẫn đọng lại trên gương mặt cô dù cô đã cố che giấu.
"Thì ra hai vị đây chính là gia chủ gia tộc Tư Đồ, tôi lần nữa đa tạ cô, đã chữa trị cho người yêu tôi!"
Cảnh Tình hướng Tư Đồ Viêm, chân thành nói lời cảm ơn.
"Cô ấy rất đáng yêu, cũng rất đơn thuần, rất xứng đôi với cô!"
Tư Đồ Viêm mỉm cười với Cảnh Tình. Nụ cười có sức mạnh làm mềm hóa lòng người, ít nhất, Cảnh Tình đối với vị gia chủ Tư Đồ này, tương đối có hảo cảm. Lúc trước nhiều lần phái người tới, nhưng cũng không có được câu trả lời, đúng là khiến cô có chút không vui, nhưng hôm nay các cô ấy đã đích thân viếng thăm, nhưng khi nhìn thấy thân thể Tư Đồ Viêm, cô dường như có chút hiểu ra, còn có dáng vẻ vυ" em nhị thập tứ hiếu của của Tư Đồ Thiên, thì ra các cô ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình.
"Có phải nên nói thẳng vào chính sự, đoạn ghi hình vừa rồi là một tuần trước, tìm được trên một chiếc tàu!"
Tư Đồ Thiên nghiêm túc nói.
"Người sống sót duy nhất là vị thuyền trưởng đó!"
"Đúng vậy, nhưng bất luận hỏi hắn thế nào, hắn cũng không chịu trả lời! Thân thuyền hoàn toàn không bị hư tổn, camera an ninh đã thu lại tất cả đêm đó!"
"Cô cho tôi xem mấy thứ này làm gì?"
Cảnh Tình tuy hỏi, nhưng trong lòng cô đã tự hiểu rõ câu trả lời.
Chiếc tàu gần như có thể chu du qua mọi "Thiên quốc" này chính là của tập đoàn Vô Song nổi tiếng, cũng tức thuộc sở hữu Âu Dương Vô Song, tất cả hàng hóa được chở trên tàu đều là trang bị cho biệt đội R, cùng một vài thiết bị nghiên cứu. Đám người cá kia nói đơn giản chính là đánh cướp!
"Người cá biến dị!"
Tư Đồ Thiên lên tiếng, ánh mắt hướng về Cảnh Tình.
"Trước mắt trong thành phố đang bị phát tán một loại virus chưa rõ là gì, dù đã phong tỏa tin tức, cách ly những ca nhiễm bệnh, nhưng chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ lộ ra ngoài!"
"Tôi hiểu ý cô! Nhất mạch nhân ngư cổ xưa, luôn ẩn cư dưới đáy biển sâu, lần này công khai đối địch nhân loại, không biết có phải nhất thời nổi dậy? Bên cạnh đó đoạn ghi hình, quá mức không được bình thường! Cô muốn nói chuyện này không thoát khỏi có liên can đến chú tôi có phải thế không!"
Tư Đồ Thiên vội giơ tay lên.
"Tôi cũng không nói như vậy! Chẳng qua sự thật đã chứng minh, chất dịch dư lại trên con tàu trước mắt cùng là một với loại virus hiện đang phát tán trong thành phố!"
"Huống hồ chú cô gần đây cũng gây ra động tĩnh không nhỏ! Thánh vật Shura giới đã bị trộm lấy!" . Ngôn Tình Sắc
Tư Đồ Thiên nói ra toàn bộ nghi ngờ trong lòng.
"Giữa tôi và chú tôi sớm muộn cũng sẽ đến lúc phải dứt khoát!"
Cảnh Tình dựa lưng vào salon, kiên định nói.
"Thiên Thiên, qua đây!"
Bỗng, Tư Đồ Viêm lên tiếng, tỏ ý Tư Đồ Thiên đẩy cô đến cạnh Cảnh Tình.
"Chị?"
Tư Đồ Thiên không hiểu, hơn nữa chính là thấy khó chịu khi chị mình lại dựa gần Cảnh Tình như vậy.
Dưới ánh mắt không cho cãi lại của Tư Đồ Viêm, Tư Đồ Thiên đành ngoan ngoãn đẩy cô tới trước người Cảnh Tình.
Tư Đồ Viêm nhìn chằm chằm gương mặt Cảnh Tình, lần này đổi lại là Cảnh Tình không được tự nhiên.