Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lang Hoặc

Chương 17: Âm mưu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng đều có nguyên nhân của nó. Ví như bang Hắc Khuyển, vốn giữa loài người và loài yêu có sự phân chia rõ ràng, loài yêu không thể can thiệp vào chuyện của loài ngoài, loài người cũng không thể can thiệp vào chuyện của loài yêu, hơn nữa, dù yêu đang ở nhân giới cũng không được để lộ thân phận thật của mình, không được sử dụng phép thuật, không được tổn thương loài người, càng không được làm xằng bậy, nếu định cư ở nhân giới, thì phải dung nhập vào xã hội nhân giới.

Nhưng mà, luôn sẽ xảy ra những điều bất ngờ. Cho nên ở nhân giới đã thiết lập ra nhà tù, chuyên dùng để giam giữ những yêu giới phạm luật, tương ứng phụ trách giám sát cuộc sống loài yêu ở nhân giới, chính là gia tộc Âu Dương.

Tứ đại gia tộc Âu Dương, Thượng Quan, Tư Đồ, Lưu Nguyệt. Đều giữ chức vụ, gia thế Âu Dương toàn bộ đều sống bằng nghề bắt yêu, đến thời hiện đại, thì trở thành người phụ trách giám sát loài yêu ở nhân giới.

Nói về 5 kẻ Hắc Khuyển bang vốn là cô nhi, ỷ mình là yêu, lập ra hắc băng ở nhân giới, xử lý những vụ mua bán phạm tội, vốn nếu không phải đắc tội Cảnh Tình, đại khái chúng có thể tiếp tục kinh doanh bang phái của chúng.

Đầu năm năm trước, bọn họ cạn nghĩ động tới chuyến tàu hàng của Cảnh Tình, Cảnh Tình mới ra tay dạy dỗ bọn họ, ném tất cả vào trong lao.

Chưa hết ở đó, 5 anh em họ khó khăn lắm mới ra ngoài được, đương nhiên là phải đi tìm Cảnh Tình báo thù.

"Chị dâu sao rồi?"

"Tớ để cô ấy ngủ rồi, bị dọa không nhỏ."

Trong con ngươi Cảnh Tình nổi lên cuồng phong bạo vũ, 5 con súc sinh, lần này không tận diệt bọn chúng là không được.

Tiểu tử bò trên sô pha không chút nào cảm thấy mình vừa gặp nguy hiểm, thấy Nghiêm Yên ngồi bên cạnh, tứ chi liền gác lên đùi nàng.

"Sữa... sữa..."

Sau đó cố gắng tiến về ngực Nghiêm Yên, há mồm chính là đớp một phát, còn may đớp nhầm chỗ, bằng không trinh tiết Nghiên Yên khó thể vãn hồi.

"Ai da... đau quá!!!"

Nghiêm Yên cúi đầu nhìn cái liền 囧....

Cảnh Tình chính là một bộ xem kịch vui, hễ Lang Lang đói bụng, chỉ cần thấy đói, gặp phải bộ ngực là sẽ liền bò lại cắn. Nói là háo sắc, hay là ngây thơ đây~

"Tiểu tổ tông ơi~ dì cũng không phải mẹ con, mẹ con ở bên kia kìa!"

Túm Lang Lang lên, kéo cách cô ra rồi nhìn, cằm hướng về phía Cảnh Tình hất hất.

Trên không trung, tiểu tử huơ huơ tứ chi.

"Sữa... sữa... Lang Lang... muốn uống... sữa..."

Cảnh Tình bế lấy Lang Lang từ tay Nghiêm Yên, ôm xuống bếp, còn vừa một bên dỗ dành.

"Lang Lang ngoan, mẹ nuôi đút con~"

"Mẹ... mẹ..."

Mắt híp lại, thân thể nhộn nhạo trong lòng Cảnh Tình, cánh tay ngắn cũn cỡn mập mạp chụp lên gương mặt Cảnh Tình.

"Lang Lang ngoan, đừng lộn xộn, mẹ đang không được thoải mái, đang ngủ. Con phải ngoan, không được quấy nhiễu mẹ~"

Nói đến cùng, Lang Lang vẫn chưa biết đi, nhiều lắm chính là miệng vẫn cứ nha nha như cũ, còn tay với chân nhỏ xíu này, thì bò đi khắp nơi. Nhưng để bò tới phòng Tư Minh Vi thì vẫn có chút khoảng cách.



Nghiêm Yên xoa ngực mình, còn may còn may, chưa cắn trúng.

"Lang nữ vương, cậu chưa từng nghĩ đến việc đi điều tra xem ba đứa bé là ai sao?"

Cảnh Tình nghe thấy câu này, rất không được vui.

"Tra gì mà tra! Loại cặn bã như vậy tìm về làm gì, có tớ làm mẹ nuôi được rồi!"

Hình như Lang nữ vương hiểu lầm ý của mình rồi, Nghiêm Yên giải thích.

"Không phải ý tớ như thế, ý tớ là lai lịch tiểu tử này có chút quỷ dị a, nói ví như, màu sắc con mắt có thể nói là người ngoại quốc, nhưng ngũ quan này, phải nói là hỗn huyết thì có chút hơi... bằng không, cậu tìm cơ hội hỏi chị dâu thử, lai lịch của đứa nhỏ này."

Thực tế Nghiêm Yên là tốt bụng, nhưng Cảnh Tình dù thích đứa nhỏ này, nhưng nó cũng không phải con mình, từ đầu đến cuối luôn là cái gai nhức nhối trong lòng cô ấy, nhớ lại Tư Minh Vi lúc đó, đứa nhỏ này không phải quang minh chính đại có được, lẽ nào muốn cô lại đi tìm Tư Minh Vi rắc muối lên vết thương cô ấy thêm?

Cô lắc đầu, mà thôi, như vậy cũng tốt, có Tư Minh Vi, có Lang Lang, một nhà ba người, đã hài hòa.

"Cái đó, những chuyện 5 huynh đệ bọn chúng làm những năm qua, ít nhất cũng phải ăn cơm tù cả đời, nhanh như vậy đã cho thả ra, có phải là có vấn đề?"

"Chuyện này có chút khả nghi, trước không nói, nhà tù phòng vệ tuyệt đối bảo đảm, muốn vượt ngục cũng khó, với lại, bọn chúng vừa ra không bao lâu, liền đã điều tra rõ ràng là tớ, càng khó tránh khả nghi?"

"Tớ e trong chuyện này có cạm bẫy, đoán chừng có người đã giúp đỡ bọn họ, muốn dạy cậu bài học." Nghiêm Yên nói tiếp.

"Ừm, tớ ở nhân giới không gây ra chuyện gì, ngược lại sợ rằng, vấn đề là ở yêu giới."

Đầu óc Nghiêm Yên vận động một phen, kinh ngạc hô lên.

"Ai nha! Lẽ nào trong nội bộ Lang tộc, có người muốn diệt trừ cậu?"

"Hừm, nhằm vào vị trí tộc trưởng!"

"Đúng vậy, vốn là tên đệ đệ ăn hại nhà cậu thừa kế, nhưng hắn quá vô dụng, cho nên phụ vương mẫu hậu cậu mới để cậu thừa kế, nhưng triều đại Lang tộc trước giờ đều do nam thừa kế, chọn cậu làm người thừa kế, những thân thích còn lại của cậu chỉ sợ không chịu từ bỏ ý đồ đi!"

"Đúng vậy, cậu tớ từ sớm đã muốn lấy được vị trí này. Nhưng tớ cơ bản liền không muốn làm người thừa kế, cho nên mới chạy tới đây."

Nghiêm Yên lại động não một phen, như có chuyện lạ nói.

"Ông chú Cảnh Lưu của cậu, cũng chẳng phải dạng tốt đẹp, một tên cặn bã xảo huyệt lịch sự, bên ngoài sáng lóa, bên trong thì hư thối..."

"Được rồi, biết cậu rất thành kiến với hắn, không phải chỉ đoạt đi mối tình đầu của cậu thôi sao, đến mức như thế sao~"

Nghiêm Yên ho khan.

"Những chuyện đã qua, không nhắc đến. Nhưng nói sao thì đó cũng là mối tình đầu năm tớ mười bốn a! Oa oa oa, lão già chết tiệt đó, một đao đoạt tình!!!"

Nghiêm Yên làm bộ dạng lau nước mắt.

"Em họ tớ cơ bản liền không có đáp lại cậu, nhiều lắm là cậu đơn phương thôi!"

Cảnh Tình hoàn toàn xé toạc mộng đẹp của Nghiêm Yên.

"Lang nữ vương! Cậu làm sao biết Cảnh Kỳ không thích tớ, ô ô ô, Tiểu Kỳ Kỳ của tớ~"



Nghiêm Yên tiếp tục một mình đau thương,

Cảnh Tình liếc nhìn một bộ đức hạnh của cô. . ngôn tình hài

"Được rồi~ nhỏ tiếng giùm tớ, đánh thức Tiểu đà điểu, tớ cũng sẽ không buông tha cậu đâu đó!"

"Lang nữ vương, cậu đúng là quá đáng mà, đà điểu là người nhà đáng tiền của cậu, là bảo vật của cậu! Tớ khóc cho cậu xem!"

Nghiêm Yên càng khóc lớn hơn.

Cảnh Tình thả Lang Lang xuống, trực tiếp dùng tay túm cổ cô, mở cửa, một cước đá ra ngoài.

"Bắt đầu từ ngày mai, giúp tớ trông chừng kỹ Lang Lang, nếu nó mất một cọng lông nào, tớ liền lột da cậu làm áo mặc~"

Hung ác đóng cửa.

Chỉ lưu lại một mình Nghiêm Yên bên ngoài ôm mặt, sao cô cứ mang mạng khổ như vậy, một đời số khổ.

Có một tòa kiến trúc tọa lạc ở trung tâm thành phố được xem là tòa kiến trúc cao lớn nhất nơi đây, là biểu tượng, là mạch sống, tài chính trung tâm của thành phố. Tòa cao ốc tên gọi Thế Dung, nghe nói, là do một gia tộc bỏ vốn xây dựng nên. Mỗi tầng đều cho những công ty khác thuê lại làm văn phòng, riêng tầng chóp đỉnh trên cùng chính là văn phòng của tập đoàn Vô Song.

Người sáng lập ra tập đoàn này chính là Âu Dương Bác Hoa.

"Đại tiểu thư."

Một tên đàn ông mặc tây trang đen khom người hành lễ.

Ngồi trên chiếc ghế bọc da là một cô gái mặc một bộ đồ màu vàng, gương mặt không cảm xúc.

"Năm anh em bang Hắc Khuyển sáng hôm qua đã vượt ngục, xin lỗi, chúng tôi đã không ngăn lại được!"

Cô gái mang mắt kiếng gọng đen, tháo kiếng xuống, khoanh hai tay trước ngực.

"Nói tôi biết, hôm qua có phải có người đã sử dụng phép thuật, ngay trước mắt tôi!"

Con ngươi màu vàng, bắn ra hàn quang.

"Đúng vậy. Có điều người kế nhiệm Lang tộc Cảnh Tình đã báo cáo lại chuyện xảy ra, là 5 tên đào phạm muốn hành hung, cô ta bất đắc dĩ mới..."

"Đủ rồi! Đã làm nghĩa là đã làm, mặc kệ có mục đích gì, đây đều đã là hành vi vi phạm, ngươi đi nói với cô ta, nếu như còn có lần sau, tất cả sẽ làm đúng theo luật!"

Không có một chút tình cảm, giống như quan tòa uy nghiêm tuyên án vậy, đây chính là người sẽ kế nhiệm gia tộc Âu Dương, Âu Dương Vô Song. Không một chút qua loa, công chính nghiêm minh.

Tên đàn ông mặc âu phục đen gật đầu, liền lui ra. Sau khi rời cửa, mới toát mồ hôi trên trán, đại tiểu thư vẫn khí thế bức người như thường lệ.

Âu Dương Vô Song xoay ghế da lại, từ từ liếc nhìn bên dưới qua tấm kính thủy tinh, cảnh sắc cả thành phố đều thu vào trong mắt.

Cô nhịp một ngón tay.

"Cậu, rốt cuộc cậu cũng đã hành động!"
« Chương TrướcChương Tiếp »