Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lang Hoặc

Chương 15: Động tay động chân

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đón tiếp đôi mắt màu xanh dương, Tư Minh Vi cũng không né tránh ánh mắt. Trong bóng tối, đôi con ngươi sáng lên tựa như viên bảo thạch lam, đoạt đi hồn phách, khiến người ta muốn chiếm lấy làm của riêng.

"Tiểu đà điểu, em không ngủ được sao?"

Vừa mở miệng, hơi thở ôn nhu liền như gãi lên gò má Tư Minh Vi. Chỉ cần nhích lên trước thêm chút, là có thể chạm vào bờ môi mị hoặc của Cảnh Tình.

Tư Minh Vi khắc chế, dùng sức chôn đầu mình xuống, cả người cứ chui xuống dưới chăn.

Cảnh Tình thì cứ giở chăn lên, thấy Tư Minh Vi nếu còn cứ nhích tiếp, thì sẽ rớt xuống giường.

"So với nằm cạnh tôi, em càng yêu thích nằm dưới sàn nhà hơn à?"

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, nói xong thì lôi Tư Minh Vi lên lại.

"Tổng giám đốc... tôi... chị như vậy, tôi không ngủ được..."

Tư Minh Vi lại muốn trốn, trái tim cô đập rất nhanh.

"Ồ?"

Cảnh Tình lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, dĩ nhiên Tư Minh Vi cũng không nhìn thấy.

"Nếu đã không ngủ được, vậy chúng ta làm chút vận động đi~"

"Vận... động..."

Khiến người ta phải thấy kỳ quái, trên giường thì có thể làm vận động gì? Tư Minh Vi ngơ ngác suy nghĩ.

Thừa dịp Tiểu đà điểu ngốc lăng, đây là thời cơ tốt để tấn công. Thân thể mềm mại Cảnh Tình áp lên Tư Minh Vi, cô le lưỡi liếʍ lên đôi môi Tư Minh Vi. [Lang nữ vương, ngươi là cẩu sao?]

Mùi vị không tồi, không biết bên trong sẽ có mùi vị ra sao? Cảnh Tình dùng ngón tay phác họa viền môi Tư Minh Vi, bất ngờ duỗi ngón tay vào. Cảm thấy có dị vật đưa vào miệng mình, đầu óc Tư Minh Vi ngừng hoạt động, chỉ biết theo bản năng dùng đầu lưỡi đáp lại, quấn lấy ngón tay Cảnh Tình, liếʍ láp.

Cảm xúc ấm áp tập kích ngón tay, cả người Cảnh Tình giật mình, trong bụng dâng lên một cỗ nóng bức. Tiểu đà điểu đáng chết, quả thật muốn một ngụm nuốt chửng em!

Ngón tay co rúm qua lại, Tư Minh Vi không ngừng mυ"ŧ máp. Cô cảm thấy bản thân giờ phút này rất dâʍ đãиɠ, nhưng đã không thể ngừng được, chỉ muốn có được nhiều hơn, có khi, cô còn dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn ngón tay Cảnh Tình. Cảnh Tình cũng không khá hơn bao nhiêu, đúng là đùa với lửa có ngày bị bỏng.

Cô cảm thấy bản thân như đang ở trong lò lửa vậy, lửa dục trong người không có chỗ thoát ra. Trên trán rịn ra mồ hôi chằng chịt, giống như con thú nhỏ bất lực rêи ɾỉ.

"Ưm~"

Cô dùng sức rút ngón tay ra, một sợi chỉ bạc kéo dài.

Tư Minh Vi không ngờ tới Cảnh Tình sẽ thối lui, thân thể nghiêng về trước, rơi vào lòng Cảnh Tình, khóe miệng vẫn còn lây dính một sợi chỉ bạc, cô nuốt nước bọt.

Cảnh Tình đưa ngón tay vào miệng mình, cẩn thận thưởng thức mùi vị bên trên. . Ủng hộ chính chủ vào ngay -- T RÙMTRUYỆИ. VN --

"Rất ngon~ Tiểu đà điểu mùi vị của em, rất ngon!"

Mùi vị muốn ngừng cũng không ngừng lại được, Cảnh Tình còn muốn. Nhưng Tư Minh Vi thấy động tác và lời nói của cô như vậy, thì mũi xông lên một cỗ dịch ấm, tích tích tách tách, chất dịch màu đỏ chảy ra.

"Ôi da!"

Trời đất quỷ thần ơi~ cô lại bị chảy máu mũi.

Đêm đó, Tư Minh Vi rút trong ngực Cảnh Tình, thẳng đến sáng hôm sau, mũi cô đã được bịt hai "vật thể màu trắng".

Thời điểm rời giường, bất luận Cảnh Tình thúc giục ra sao, cô cũng không chịu dậy, cũng không dám nhìn thẳng vào Cảnh Tình.

"Tiểu đà điểu, em đây là đang xấu hổ à~"



Cảnh Tình không có hảo ý huơ huơ ngón tay hôm qua của mình, Tư Minh Vi xấu hổ vùi nguyên cái đầu vào gối.

"Đồ xấu xa!"

"Em nói cái gì?"

"Đồ xấu xa! Tổng giám đốc là đồ xấu xa! Đồ bại hoại!" nhõng nhẽo y như đứa bé vậy.

"A, hình như tối qua là người nào đó rất mải mê hăng say quên cả sự đời với ngón tay của tôi mà nhỉ!"

Cảnh Tình tiếp tục chọc ghẹo.

Ô! Thì ra tổng giám đốc háo sắc như vậy, là đồ dâʍ đãиɠ!

"Đi! Ra ngoài!"

Giọng Tư Minh Vi yếu nhớt, tỏ ý Cảnh Tình ra ngoài trước.

Cảnh Tình cũng không bỏ qua.

"Nếu em không rời giường, có thể sẽ trễ làm nga~ vậy tiền lương tháng này~"

Vừa nghe đến hai chữ tiền lương, Tư Minh Vi nhảy cẩng khỏi giường, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa khóa chặt.

Cảnh Tình phá lên cười, tiếng cười vang khắp phòng.

Vì do hành động tồi tệ của người nào đó, mà cả buổi sáng Tư Minh Vi bắt đầu rơi vào trạng thái mất hết hồn vía. Trong đầu luôn sẽ thỉnh thoảng hiện về hình ảnh đêm qua, cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Tại sao lại có hành động như vậy. Suy nghĩ một lúc, mặt lại như bị thiêu đốt.

Cơ Nhị đang quét sàn nhà thấy dáng vẻ kỳ quái của Tư Minh Vi, dùng chổi gõ cô một cái.

"A?"

"Tiểu Vi, tớ thấy bộ dạng cậu rất giống thiếu nữ hoài xuân, nói nghe xem, là vừa ý soái ca nhà nào rồi phải không~"

"Cơ tỷ, đáng ghét! Đùng nói linh tinh!"

Tư Minh Vi sờ mặt, lẽ nào cô thể hiện rõ ràng như vậy? Ahaha, rối loạn rồi, tâm trí cô muốn loạn cào cào lên rồi, tất cả đều tại tổng giám đốc!

Từ khi phát sinh chuyện Chu công tử, Cảnh Tình liền điều Tư Minh Vi đến bên cạnh, để không có việc gì thì liền ngồi đợi cô trong phòng nghỉ, có chuyện sẽ kiếm cổ. Tư Minh Vi cảm thấy đi làm theo kiểu này, giống đang được bao nuôi hơn.

Bao nuôi? Á... bây giờ cô ngay cả ăn ở, luôn mọi chi tiêu bảo bảo đều do một mình Cảnh Tình phụ trách, cô tới đây làm, lại chỉ cần ngồi trong phòng nghỉ, không phải bao nuôi, vậy là gì?

Tuy biết Cảnh Tình là muốn chiếu cố cô, chẳng qua Tư Minh Vi cảm thấy đã nợ cô ấy quá nhiều, lại không biết làm sao để báo đáp.

[Tiểu đà điểu, chuyện báo đáp Lang nữ vương, dùng thân báo đáp là được rồi~]

Tổng giám đốc đang trong phòng làm việc.

"Cảnh tổng, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không!" Đổng sự tập đoàn Minh Nhật Hạ Triệu Thiên tới thăm.

"Hạ đổng, khách khí rồi, hôm nay đại giá quang lâm, chỗ cháu nhỏ hẹp cũng được sáng sủa lên!"

Tập đoàn Minh Nhật có quan hệ đối tác lâu năm với công ty Cảnh Tình, với lại Hạ Triệu Thiên vốn rất khâm phục Cảnh Tình, cho nên trong thương giới cũng xem như trưởng bối chiếu cố cho Cảnh Tình, cả hai quan hệ không tồi.

"Tiểu Tình a, miệng mồm ngày càng ngọt!" Hạ Triệu Thiên cười.

"Đâu có, chú Hạ, hôm nay chú ghé chỗ cháu có việc gì không?"

"Ai dà, quả thực không dám giấu, đứa con gái không nên thân nhà chú hôm qua tới thăm chú."



Nhắc tới con gái, Hạ Triệu Thiên liền lộ vẻ khó xử, cũng không giống người ta, làm tinh anh trong thương giới như bọn họ đều hy vọng con gái mình có thể thừa kế y bát của mình, thế nhưng con gái Hạ Triệu Thiên liền cơ bản không hứng thú, chỉ thích chụp ảnh, tôn trọng nghề tự do.

"Vậy chú nên vui mới đúng chứ chú Hạ." Cảnh Tình lơ đãng.

"Ai! Nếu nó biết hiếu thảo thì tốt rồi, tới đây du lịch, đúng lúc nghe nói chú đang có chút chuyện xử lý ở đây, liền mang theo bạn trai tới muốn gặp chú, còn không phải là hy vọng chú có thể đồng ý cho hai đứa nó sao."

Hạ Triệu Thiên nói tới đây, thì thở dài.

Cảnh Tình thản nhiên nói.

"Sợ là chú Hạ không muốn sau này công ty sẽ rơi vào tay người ngoài đi."

"Tiểu Tình, vẫn là cháu hiểu chú. Những năm gần đây, danh tiếng tập đoàn Minh Nhật vang khắp, có không ít kẻ không đo được lòng muốn đánh chủ ý lên nó, chú thấy đứa bạn trai của nó, hừ~"

Với kinh nghiệm lăn lộn nhiều năm trong thương trường của mình, chút tài nhìn ra người ông vẫn là có.

"Vậy chủ ý của chú Hạ?"

"Tiểu Tình, chú cũng già rồi, cũng đến cái tuổi nghĩ tới cuộc sống về hưu thanh nhàn, công ty này chú dự định để lại cho Tiểu Liên, cháu xem, chú sắp xếp cho nó vào công ty cháu, cháu cứ giúp chú mạnh tay dạy dỗ, cho nó rèn luyện nhiều hơn!"

Hạ Triệu Thiên biểu cảm không biết phải làm sao.

Cảnh Tình xoa trán, chuyện nhà người khác trước nay cô không thích quản, có điều, chú Hạ từng giúp đỡ cô rất nhiều, cũng quả thực không đành lòng từ chối.

"Chú Hạ, lệnh thiên kim không thích hợp với thương trường, chú ép buộc cô ấy như thế...?"

Hạ Triệu Thiên khoát tay.

"Cháu không cần lo lắng! Nhớ năm đó chú cũng chưa từng nghĩ sẽ vào chốn thương trường, không gạt cháu làm gì, lúc đầu chú chỉ muốn làm họa sĩ, không biết làm sao cuộc sống đưa đẩy cháu ạ. Chú biết nha đầu kia khẳng định sẽ không đồng ý, nhưng nếu chú lấy bạn trai nó ra, nó sẽ đáp ứng."

Ý nói, chú Hạ hết sức bất mãn với bạn trai của con gái ông. Xem ra là muốn mình tiện tay kiểm định luôn hắn.

"Dạ được, chú Hạ, cháu đáp ứng chú!"

"Cảm ơn cháu! Tiểu Tình!" Hạ Triệu Thiên cảm kích nắm lấy tay Cảnh Tình.

Sắp đến buổi trưa, Tư Minh Vi suy nghĩ Cảnh Tình nhất định bận rộn không chịu ăn cơm, liền chuẩn bị ra ngoài mua cơm cho cô.

Kết quả.

"Tiểu Vi!" Lại nghe thấy tiếng nói cô không muốn nghe.

"Thật sự là em! Tiểu Liên nói là sự thật!"

Trần Vĩ vừa nói còn vừa định nắm tay Tư Minh Vi. (=_=)

Tư Minh Vi lắc người, tránh được.

"A Vĩ, chào cậu, tôi còn có việc, đi trước!"

Cô không muốn cùng người trước mặt có bất kỳ đồng thời xuất hiện nào.

Trần Vĩ chụp bả vai cô lại.

"Tiểu Vi, tại sao em không nói lời nào liền rời bỏ trường học!"

"A Vĩ, mời cậu tự trọng, tôi với cậu ngay cả bạn bè cũng chưa tính đi. Hơn nữa, bị Tiểu Liên nhìn thấy cũng không tốt!"

Tư Minh Vi không muốn nói gì thêm, thừa dịp Trần Vĩ không chú ý, chậm rãi rời khỏi.
« Chương TrướcChương Tiếp »