Ba Cát và mẹ Cát nhìn nhau, tuy rằng sắc mặt không tính là tốt, nhưng lại đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ba? Mẹ?” Cát Tiểu Thiên cho rằng sẽ không xảy ra bão tố gì, nhưng cứ trầm mặc như vậy thì cũng chỉ càng thêm tra tấn.
“Mẹ với ba con đã sớm nhìn ra đầu mối, nhưng vẫn luôn không dám hỏi, sợ con gật đầu, ba mẹ sẽ luyến tiếc con, tuy nhiên cũng không nỡ để con đi con đường khó khăn như vậy.” Mẹ Cát không nắm chặt cũng không buông tay con trai ra, khi hai cụ nghe thấy câu trả lời của con trai mà vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi ở đây như vậy, liền biết hôm nay bọn họ làm vậy không phải là vì hưng binh vấn tội.
“Mẹ, thực ra trong nhà Diêu Diệu cũng đã biết rồi, nếu như mẹ và ba vẫn còn muốn con, con cảm thấy con đường mà bọn con đi cũng không có khó khăn như vậy.”
“Cái thằng bé này nói gì vậy? Ba với mẹ con sao lại không muốn con? Đây cũng không phải là chuyện thương thiên hại lý gì!” Ba Cát có chút kích động.
Cát Tiểu Thiên vành mắt đỏ hoe ôm ba mẹ, “Có ba mẹ chấp nhận, vậy thì bọn con có gặp phải khó khăn gì cũng nhất định có thể vượt qua!”
“Ai, thằng bé này từ nhỏ đã trầm tính, mẹ chỉ sợ… Hiện tại hai đứa không cảm thấy, nhưng chờ các con già rồi, tất sẽ có người nói lời dèm pha.” Mẹ Cát sờ sờ tóc con trai.
Từ khi Cát Tiểu Thiên biết Diêu Diệu, sự thay đổi trong tính cách hắn ba mẹ là người thấy rõ nhất, Tiểu Thiên Nhi hiện tại đừng nói là so với khi trong nhà xảy ra chuyện, thậm chí là so với trước kia, cũng đã cởi mở hơn nhiều. Hơn nữa, Diêu Diệu có bao nhiêu quan tâm tới Tiểu Thiên Nhi, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhìn ra, có lý do gì mà lại không để cho hai đứa đến với nhau chứ?
“Lời dèm pha của người ngoài sẽ không thương tổn tới bọn con được.” Cát Tiểu Thiên cảm thấy, những người thân cận nhất cũng đã có thể chấp nhận
bọn họ, thì cũng chẳng cần cầu thêm điều gì xa xôi nữa.
“Thằng bé ngốc này, làm sao con biết được sự lợi hại của miệng lưỡi con người?” Mẹ Cát ôm con trai, kể cho hắn một câu chuyện, là câu chuyện của một nữ đồng nghiệp trong phân xưởng năm đó, cô gái kia có quan hệ với một cô gái khác cùng xưởng, huyên náo đến sôi sùng sục, đến tận bây giờ không ít người lớn tuổi còn làm trong nhà máy vẫn nhắc tới chuyện này. Tuy rằng hai người sống chết cũng không tách ra, nhưng đều bị mất việc, một người còn bị người nhà đánh đuổi, chỉ có thể cùng tới thành phố khác mưu sinh, những năm đó làm việc cũng không dễ dàng như bây giờ. Cũng nhờ gia đình một bên không thể tàn nhẫn xuống tay, để lại cho con gái lưu lạc ngoài đường một căn hộ hai phòng ngủ, hai người mới coi như có nhà để về, nhưng đi ra đi vào cũng sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, ai bảo họ chỉ là hai người phụ nữ chứ.
“Tiểu Thiên Nhi, mẹ chỉ là không muốn tương lai con và Tiểu Diêu cũng phải nghe những lời đàm tiếu kia.” Mẹ Cát năm đó cũng nghe qua những lời nói ấy, con người ta khi công kích người khác luôn vô cùng tàn nhẫn vô tình, mặc dù người bị công kích chẳng có thù oán gì với họ.
“Mẹ thấy Diêu Diệu giống người có thể bắt nạt sao?”
“Ba mẹ là sợ con bị bắt nạt ấy!”
Cát Tiểu Trời vậy mới biết ý tứ của ba mẹ, trong lòng bây giờ chắc chắn, không nhịn được vui mừng lên tiếng, “Giờ mới biết ba mẹ là ba mẹ ai nha?”
“Cái thằng bé này!” Mẹ Cát cũng là không có biện pháp, mặc dù bà cùng bạn già không dự định làm khó bọn trẻ, nhưng vẫn không kiềm được.
“Thật sự con một chút cũng không dễ bắt nạt đâu, chỉ cần Diêu Diệu không bắt nạt con thì không ai có thể, điều này mẹ còn không thấy được sao?” Cát Tiểu Thiên ôm lấy mẹ làm nũng, cảnh tượng này đã rất nhiều năm rồi chưa tái diễn.
Ba Cát tự biết mình không được hưởng đãi ngộ này, thẳng thắn chuyển đề tài: “Con nói trong nhà Diêu Diệu đã biết hết, là biết cậu ta hay là biết con?”
Tiểu Thiên Nhi quay đầu, hóa ra ba là người tinh tế như thế sao? “Đều biết hết.”
“Vậy hai đứa xem xem lúc nào nào thích hợp, chúng ta gặp mặt ba mẹ nó một lần, sau này cũng là người nhà rồi.” Ba Cát nói xong đứng dậy tự thêm nước vào bình trà nhỏ.
Cát Tiểu Thiên sửng sốt hồi lâu, lần trước khi ba Diêu Diệu chấp nhận bọn họ, Tiểu Thiên Nhi đã cảm thấy rất kì diệu, nhưng ấy dù sao cũng là vì Diêu Diệu đã sớm thừa nhận với gia đình, hôm nay đến phiên bản thân phát hiện, ba mẹ mình còn thoáng hơn nhiều.
Tiểu Thiên Nhi còn đang đắm chìm trong sự cảm động, mẹ Cát đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Tiểu Thiên Nhi, lần tới Tiểu Diêu đến, mẹ với ba con có cần tặng nó lì xì đổi giọng (1) không?”
(1) Chắc nhiều người cũng biết rồi, raw là
改口,
nghĩa là thay đổi, điều chỉnh bản thân/ rút lại hoặc sửa đổi nhận xét trước đó. Ở đây có nghĩa là thay đổi cách xưng hô.Cát Tiểu Thiên thiếu chút nữa sặc nước bọt, hắn lập tức gửi tin nhắn cho Diêu Diệu: “Mẹ em hỏi em cho anh bao nhiêu phí đổi giọng thì thích hợp kìa”, tuy rằng
hiện tại người kia đang ăn ở ngoài, không nhất định có thể đọc được.
Diêu Diệu mặc dù đang bận rộn trên bàn rượu, nhưng có tin nhắn y vẫn tranh thủ nhìn, nhưng lại không hiểu.
Dựa vào lý do còn phải lái xe, Diêu Diệu thủ tiêu hoàn toàn bầu không khí mời rượu đấu rượu không lành mạnh trên bàn ăn, vì thế hiện tại đầu óc y rất tỉnh táo, nhưng vẫn không hiểu nổi ý của mẩu tin Tiểu Thiên Nhi gửi tới.
Ra hiệu bản thân muốn ra ngoài gọi điện thoại, Diêu Diệu rời khỏi phòng khách, đứng trong hành lang gọi cho Cát Tiểu Thiên, nghe thấy đối phương nhận điện thì trực tiếp hỏi: “Có ý gì? Mẹ cho anh phí đổi giọng gì cơ?”
Giọng nói của Cát Tiểu Thiên trong điện thoại rõ ràng mang theo ý cười: “Lần sau anh đến cũng không cần gọi chú dì nữa, lúc đó nhớ biểu hiện tốt một chút, cho anh cái lì xì đỏ thẫm luôn.”
Mẹ Cát lắc đầu nhấn ngón tay lên trán con trai, với tính tình của thằng bé này hiện tại, bọn họ thật sự không cần quá lo lắng hắn bị khi dễ nữa.