Chương 9

…Lá gan ngày càng lớn…

Ngày thi tuyển sinh đại học diễn ra vào hai ngày bảy và ngày tám của tháng sáu, đồng âm của hai từ là “Trúng tuyển.”

Hai ngày này trôi qua thật nhanh, buổi chiều hôm thi xong, Đông A theo những thí sinh khác đi ra khỏi khu phong tỏa, đến nhận lại những đồ đạc đã ký gửi trước kỳ thi.

Cô đã hẹn trước với Lý Sanh sẽ gặp nhau ở đình nhỏ bên hồ, mới đi đến góc đình cô mở điện thoại lên liền nhận được cuộc gọi đến từ baba.

Cách đó không xa, Lý Sanh đang chạy tới phía cô, hai tay cô ấy cầm chai sữa hướng cô vẫy vẫy tay.

Đưa sữa bò cho Đông A, một tay Lý Sanh rút ống hút rồi cắm nó vào chai nước trái cây ở tay kia.

“AA” Một giọng nói trầm tính vang đến dường như còn mang theo chút ghen tức, trong nháy mắt khuôn mặt Đông A trở nên đỏ bừng, cô vô thức nhớ lại hình dáng hắn đang nhấp nhô trên cơ thể mình, khóe mày, đuôi mắt của người đàn ông tràn đầy phong tình khi hắn đang thở dốc.

“Ừm.” Cô cúi đầu xuống, những ngón tay đang cầm hộp sữa của cô đan vào nhau trong không khí, như thể chúng đang khuấy động một sợi dây điện vô hình.

Lý Sanh đang yên lặng uống nước trái cây ở bên cạnh khẽ nheo mắt lại, cảm giác sự tình có chút không đơn giản, ánh mắt ngượng ngùng này… Khi cô ấy nói với baba về mối tình đầu của mình vào năm đó, hình như cũng vậy…

Không biết người bên kia điện thoại nói cái gì, đột nhiên Đông A bóp chặt hộp sữa trong tay, hộp sữa bị bóp méo, sữa từ trong ống hút bị trào ra ngoài, Lý Sanh sợ hãi kêu lên một tiếng, may mà cô ấy nhanh chóng trốn đi, bằng không áo khoác của cô ấy sẽ bị dính đầy sữa.

Nhưng nó vẫn dính một ít lên cánh tay của cô ấy.

Lý Sanh: “…”

Đông A vội vàng lấy khăn giấy trong ba lô ra lau cho cô ấy, đồng thời cô nói với Đông Bất Thặng rằng cô sẽ đến cổng trường ngay.

Sau khi tắt cuộc gọi, Đông A mới phát hiện ra rằng baba đã gọi cho cô mấy chục cuộc điện thoại, sau khi cuộc thi kết thúc thì cứ mỗi phút lại gọi một cuộc, trái tim cô thắt lại và cô có chút lo lắng về những gì mình phải làm trong tương lai.

“AA, có phải cậu đang gạt tớ chuyện gì phải không?”

“Hả? Không có” Đông A vẫn đang lục ba lô để tìm khăn giấy. Lúc cô ra ngoài vào buổi sáng, đồ đạc trong ba lô có chút lộn xộn, cô không hiểu tại sao Lý Sanh lại hỏi về vấn đề này, tùy tiện đáp một câu: “Mà cậu với lớp trưởng đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra những mánh khóe giữa hai người họ, mỗi ngày họ đều phải cãi nhau.

“Cậu đùa tớ đấy à?” Lý Sanh trợn tròn mắt, cắn ống hút tiếp tục nói: “Con trai luật sư à?”

“Phải không?” Đông A không bày tỏ ý kiến, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Cô ấy tức giận trước cái nhìn của Đông A, cô ấy giả bộ muốn đánh cô, miệng hét lớn: “Cậu thật độc ác!”

Trần Đốc Ti thích Đông A, mặc dù Đông A không biết điều đó, nhưng Lý Sanh biết rất rõ ràng, chú ý một người trong một thời gian dài, cô ấy không thể không biết rằng người đó đang thầm để đến ai.

Tuy trong lòng có chút chua xót, nhưng AA đáng yêu như vậy, thích cô cũng không có điều gì đáng ngạc nhiên.

Đông A đang uống sữa, khi cô nói chuyện để lộ chiếc lưỡi dính đầy những vết sữa trắng, khiến một cô gái như Lý Sanh cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Tâm cô ấy ngứa, ngón tay cô ấy cũng vậy.

Cô ấy nở nụ cười nham hiểm, áp lon nước trái cây đang uống dở vào cằm của Đông A: “Tiểu mỹ nhân, đêm nay anh muốn em.”

Hai người chơi đùa vui vẻ, Lý Sanh tinh mắt nhìn thấy trong ba lô của cô có mấy bộ quần áo, khoan đã... Còn có mấy quyển sách tham khảo y học?

“Không phải, cậu đem mấy thứ này làm gì?”

Đông A vội vàng kéo khóa ba lô lại, liếc nhìn xung quanh, Lý Sanh có chút nghi hoặc nhìn cô chằm chằm.

“Cậu nói…Nếu tớ làm gì sai, bố tớ sẽ phạt tớ sao?” Đông A siết chặt ba lô nhỏ của mình hỏi cô ấy.

“Không thể nào” Căn bản Lý Sanh chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Lý Sanh chỉ mới gặp Đông Bất Thặng mấy lần nhưng cô ấy có ấn tượng rất tốt với hắn, hắn đáp ứng tất cả yêu cầu của con gái, đem Đông A đặt trên đầu trái tim mà chăm sóc, yêu thương đến mức cô ấy nhìn thấy cũng đã cảm thấy ngọt đến ê răng.

Ở Đông Thành có rất nhiều gia đình giàu có, nhưng không ai có thể nuôi dạy một cô con gái tốt như thế này.

Chi phí ăn mặc của Đông A hàng ngày đều tất tốt, có lúc cho dù là cháu gái thị trưởng, cô cũng sẽ nghi ngờ mình có phải là rùa quê mùa hay không.

Không chỉ có như thế, vì cô, Đông Bất Thặng còn mua cổ phần của trường, làm người quản lý trường học, hắn gánh vác gần sáu mươi phần trăm chi phí hàng năm của trường.

Đông A không bị nuôi thành người có tính cách kiêu ngạo thật là một điều kỳ diệu.

Ban đầu nghe những người lớn tuổi trong nhà khen ngợi Đông Bất Thặng trên thương trường là một người vừa quyết đoán vừa tàn nhẫn, bất cứ ai gặp hắn đều phải tránh né hắn, tránh đi sự sắc bén của hắn, điều này cho thấy rằng những người lớn tuổi “ánh mắt thực sự không tốt lắm.”

Đông A thở dài, cô không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể tạm biệt Lý Sanh trước.

Sau khi đi được một đoạn xa, cô đội mũ lên, đi ra từ cổng phía tây hẻo lánh rồi bắt một chiếc taxi rời đi.

Sau khi xuống xe, cô bước vào bến xe nhộn nhịp, ngoài ba lô cô cũng chỉ mang theo chứng minh thư và điện thoại di động trên người, nếu cô đi máy bay hay tàu lửa, baba sẽ sớm tìm ra cô đang ở đâu.

Hừm…Trước hết tìm một chỗ an toàn để ở đã, sau đó điền đơn đăng ký nguyện vọng và sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học thì sẽ quay về.

Như vậy, cho dù baba kiên quyết muốn cô học ở đại học B cũng không thể làm gì được, trong khoảng thời gian này, cô vẫn có thể thoát khỏi vận mệnh mông lung.

Cô đã tắt điện thoại di động của mình, baba ở cổng trường đợi mãi không thấy cô ra thì sẽ đến trong trường tìm cô, chờ khi hắn phát hiện ra cô đã không còn ở trường nữa, thì cô đã sớm rời khỏi Đông Thành rồi.

Đông A đi loanh quanh ở nhà ga đợi tàu đi đến vùng ngoại ô, khi mệt mỏi cô liền ngồi trên ghế suy nghĩ về những dự định trong tương lai, thậm chí cô cũng không để ý đến những giọng nói yếu ớt trong bến xe.

Đám đông lớn dần dần được giải tán, mấy chục người đàn ông có năng lực mặc vest đen tìm kiếm trong đám đông một cách nhanh chóng và gọn gàng.

Cô đang ngáp dài duỗi người một cái, khi quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng thật ly kỳ này.

Nhận ra hai người bọn họ là vệ sĩ thường canh ở cửa phòng làm việc của baba, Đông A liền cảm thấy lo sợ linh hồn như muốn bay khỏi cơ thể.

Cái khó ló cái khôn, cô vội vàng hòa vào đám đông hỗn loạn, trốn vào trong góc giữa lối thoát hiểm và cây cột lớn, cố gắng đem bản thân che càng kín càng tốt.

Rồi sẽ ổn thôi…

Cô tự an ủi chính mình: Chỉ cần trốn một thời gian, bọn họ không nhìn thấy người thì nhất định sẽ rời đi ngay.

Thu mình trong góc lặng lẽ nghe tiếng được tiếng hít thở ngày càng trở nên dồn dập của cô, trái tim Đông A đập nhanh như trống trận, lòng bàn chân bắt đầu bị tê dại, đột nhiên cô cảm thấy cổ áo của mình như bị siết chặt lại.

Đông Bất Thặng gần như là trực tiếp nhấc con chim cút nhỏ nhút nhát lên.

“Baba…”

Đầu óc Đông A trống rỗng, cô cũng không biết mình đang nói cái gì, cứ ngây ngốc nhìn hắn.

“Lá gan càng lúc càng lớn.” Đôi mắt của hắn như muốn bốc lửa, nhìn chằm chằm chiếc ba lô nhỏ mà Đông A đang cố ôm thật chặt, cánh tay dài của hắn vòng qua eo Đông A, một tay kẹp chặt cô, xoay người bước ra khỏi bến xe.

“Không cần… mau bỏ con xuống…” Hai chân cô run rẩy, cố gắng vắt kiệt sức lực, nghĩ đến bị nhiều người nhìn thấy như vậy thật là mất mặt “Baba định làm gì…”

Eo cô bị đè đến phát đau, thật lâu sau cô mới nghe thấy tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mẹ kiếp”