Chương 2

…Bạn nam cùng lớp vớ vẩn gì thế…

Đông A ra ngoài vào lúc sáng sớm hôm sau mà không nói với ai.

Một chàng trai mặc áo trắng quần đen đang đợi cô ở góc phố Tân Đức

“Phù~ đợi lâu chưa?” Cô cố ổn định lại hơi thở hổn hển của mình vì chạy khá gấp gáp, tiện tay chải đi phần tóc mái bị gió thổi bay.

Chàng trai mỉm cười: "Không, tớ chỉ mới đến thôi."

“Tớ chưa từng mua quà cho ba, hôm nay trông cậy tất cả vào cậu đấy, lớp trưởng.” Cô cũng mỉm cười.

Vì đã chuẩn bị đầy đủ cho kỳ thi nên cách đây không lâu cô đã đến một công ty mới để tìm một công việc bán thời gian, thậm chí còn tranh cãi với cha trong một khoảng thời gian dài.

Mặc dù cha cô đã tiết kiệm được một số tiền đáng kể trong thẻ, nhưng việc dùng tiền của cha cô để mua quà cho ông ấy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì

Thật đấy, cô sắp thi đại học rồi, cha cô không cho cô làm gì cả, chẳng lẽ sau này còn muốn thuê luôn cả bảo mẫu đến chăm sóc cho cô sao?

Dù sao cũng là năm thứ ba trung học, thời gian đối với mọi người cũng không còn nhiều, cô không dám làm phiền người khác nên mới định hỏi lớp trưởng, nhưng không ngờ cậu lại đồng ý ngay lập tức.

Trần Đốc Ti siết chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi của mình, cười nói với cô: "Chúng ta đi xem đồng hồ trước đã."

Sau khi tham quan một số thương hiệu nổi tiếng ở Trung tâm Thương mại Thế giới, cuối cùng, sau vài giờ cô cũng chọn được một món quà ưng ý.

Đông A cầm hộp quà trên tay, cả hai ngồi xuống chiếc ghế xếp ở đài phun nước trong công viên để nghỉ ngơi, Trần Đốc Ti lấy ra hai cây kem từ phía sau như có phép thuật

“A… cám ơn.” Hẳn là cậu đang đối xử tốt với cô.

Khuôn mặt của nam thanh niên có chút tái xanh, cẩn thận chậm rãi duỗi tay dọc theo thành ghế chạm nhẹ vào ngón tay của cô. Đông A không để ý đến hành động của cậu, những sợi tóc mảnh mai trên mặt cô dường như được chiếu sáng dưới ánh hoàng hôn dịu nhẹ, nó giống như một vòng ánh sáng tỏa ra từ khuôn mặt cô

Cậu gần như mất trí.

“Tối nay tớ mời cậu ăn cơm nhé!” Đông A quay đầu nói với cậu, cậu giật mình rút tay về.

"Được... nhưng cha cậu cho phép cậu ra ngoài sao..." Cậu chưa nói hết câu, Đông A đã hiểu ý cậu, ngày nào cha cô cũng cử người đến đón cô đi học về, mặc dù baba là người bận rộn, nhưng đôi khi còn đích thân đến đón cô về

Đông A cau mày gật đầu: "Ừm, vậy thôi để lần sau chúng ta đi."

Hôm nay là một cuộc nổi loạn hiếm hoi, cô vốn đã không yên lòng khi lẻn ra ngoài, nếu cô trở về quá muộn thì cha cô sẽ lo lắng.

Sau khi hai người tạm biệt nhau, Đông A bắt taxi trở lại cảng Nhạc Thành, xuống xe tại khu biệt thự ở trung tâm, sau khi nhấn dấu vân tay, cô mở cửa, trong nhà rất yên tĩnh, khi cha vừa đến công ty, bây giờ vẫn chưa về

Đang định thay giày thì đột nhiên một đôi bàn tay to lớn kéo cô vào trong l*иg ngực, người phía sau hỗn loạn hôn lên má cô.

Cô hét lên một tiếng, đẩy người phía sau ra, người này dường như không hài lòng với sự phản kháng của cô, nắm lấy cánh tay đang vùng vẫy của cô, trầm giọng nói: "A A, con vừa đi đâu?"

Là giọng nói của baba!

Cô hốt hoảng quay đầu lại đối diện với hắn, ánh mắt hắn vô cùng nóng bỏng, giống như bị lửa thiêu đốt, cô gần như không dám nhìn thẳng, chỉ có thể cúi đầu nhìn xuống đôi giày của hắn

Cha thường xuyên hôn lên má, trán, đôi khi là cả khóe miệng của cô, dẫu biết điều này có chút vượt mức nhưng cha nói đó là vì ông luôn yêu thương cô như đứa con bé bỏng như khi cô còn nhỏ.

"Ba…ba về lúc nào vậy?"

“Nếu không trở về sớm thì làm sao baba biết được con đã đi đâu?” Đông Bất Thặng nhìn cô chằm chằm hỏi ngược lại.

Đông A nghẹn ngào: "Con...con chỉ... ra ngoài chơi với bạn thôi."

Cô giấu giếm chuyện món quà, nếu giờ mà nói ra thì ngày mai sẽ không có bất ngờ nữa, những nỗ lực của ngày hôm nay đều là vô ích

“Bạn học nữ?” Hắn hỏi.

"...Bạn nam cùng lớp."

“Bạn nam cùng lớp vớ vẩn gì thế!” Hắn lớn tiếng nói, sau khi hét lên liền cảm thấy hối hận, hắn chưa bao giờ lớn tiếng với bảo bối như vậy.

“Bảo bối, baba chỉ là quá lo lắng thôi.” Nhìn ánh mắt mờ mịt vì sợ hãi của cô, hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, chân thành nói: “Baba chỉ sợ con bị người xấu bắt đi… Con có biết không?”

Đông A muốn rút tay ra nhưng lại bị giữ chặt, cô vô cùng bất lực: "Baba, con lớn rồi, sẽ không lạc đường đâu."

Hắn dường như không nghe thấy câu trả lời của cô: "Còn nữa... con không được tiếp xúc gần gũi những người đàn ông khác quá."

Nếu không hắn sẽ phát điên, hắn nói thầm ở trong lòng.

Trời đã tối hẳn, Đông A chỉ kịp phản ứng từng câu một, xoay người lại bật đèn, đẩy Đông Bất Thặng ra rồi đi lên lầu thay quần áo.

Lúc này Đông A mới chú ý tới Dì lý đang đứng làm bữa tối ở lối vào cách đó không xa, bà ấy có vẻ hơi thất thần, ánh mắt mông lung, Đông Bất Thặng nheo mắt lại, để Đông A lên lầu trước.

Dì Lý mới đến khu dân cư trung tâm được trả lương cao này chưa đầy một tháng, cô mơ hồ biết dì quản gia trước đây bị đuổi việc là do nhìn thấy thứ mà không nên thấy.

Người đàn ông cao lớn uy nghiêm vung tay, ngữ khí nhàn nhạt mà đầy nguy hiểm: "Tôi cảm thấy bà biết rõ mình nên nói cái gì và không nên nói cái gì."

Dì rất thích việc công việc này, nếu dì Lý lại bỏ đi, chắc cô sẽ nghi ngờ.