Sáng sớm, Tạ Sương Lăng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
"Alo?"
Đầu dây bên kia, Lai Khúc Nghịch lạnh giọng: "Buổi chiều đến chở tôi đi học về".
Không đợi Tạ Sương Lăng trả lời, Lai Khúc Nghịch đã cúp máy.
Tạ Sương Lăng nghe được ngữ điệu khó chịu trong lời nói. Nhị thiếu gia của Đại tập đoàn vẫn luôn là cái gai trong mắt đám Thành viên quan chức cấp cao thuộc Đại tập đoàn, nay Đại thiếu gia vì sai sót mà thành người thực vật, Nhị thiếu lên ngôi rất có thể uy hϊếp cái chức vị của bọn họ, đã ghét còn thêm hận, mấy việc dở hơi như phá hỏng xe, chuốc thuốc, thay thế bằng người của họ xảy ra thường xuyên như cơm bữa.
Tuy Tạ Sương Lăng phát hiện ra đều xử lý gọn gàng sạch sẽ, nhưng thành viên thuộc Đại tập đoàn đông như gián, muốn triệt tận gốc đúng là lực bất tòng tâm.
Hắn là thuộc hạ cũ của Nhị thiếu gia, cũng là người thân quen thuộc nhất đi theo thiếu gia từ nhỏ đến lớn, hắn điên cuồng gϊếŧ cả dòng họ kẻ đã bắt cóc thiếu chủ, dù bị ngài đuổi đi thì Tạ Sương Lăng vẫn là một trong những người Lai Khúc Nghịch có thể hoàn toàn tin tưởng. Hiện giờ Nhị thiếu gia chắc hẳn bị đám cáo già kia ra tay với xe hoặc tài xế mới gọi hắn đến đón.
Ánh mắt Tạ Sương Lăng lạnh lẽo dần, gọi điện cho thuộc hạ tìm hiểu sự việc, xong đích thân hắn sẽ đi giải quyết.
Năm giờ chiều, chiếc Ferrari Limited Edition đậu kế cổng trường Triên Dương, Tạ Sương Lăng đeo kính râm Burberry Black, mang áo vest quần tây đặt may riêng, giày da Olesh đứng dựa vào cửa xe, khuôn mặt đẹp trai với chiều cao cao mét tám tám vượt trội thu hút biết bao ánh nhìn của người qua đường.
Hắn sắn tay áo lộ ra chiếc đồng hồ Hublot, xét thấy tới giờ tan trường, Tạ Sương Lăng ngưng nói chuyện phiếm với các cô gái đến bắt chuyện.
Cổng trường vừa mở hắn ngay lập tức phóng xe phi vào.
Đến lúc bước xuống xe, bóng dáng thiếu chủ từ đằng xa liền xuất hiện, Tạ Sương Lăng nhếch môi đi tới.
Bầu trời đầu hạ tuy không có nắng nhưng khá nóng, ấy thế mà mu bàn tay Tạ Sương Lăng chạm phải vào một bàn tay lạnh giá khác.
Tạ Sương Lăng khựng lại, quay đầu lập thấy một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn muốn bắt lấy cánh tay đó nhưng người phụ nữ kế bên nhanh tay hơn, đỡ cậu tránh sang bên, mỉm cười nói gì đó với chàng trai.
Chữ "Lục" vừa bật ra khỏi miệng Tạ Sương Lăng, hai chữ sau nuốt về. Hắn trơ mắt nhìn người đó bước lên chiếc Mercedes đi khuất dạng.
Một bóng đen lướt qua tầm mắt, hắn theo bản năng chụp lấy, Lai Khúc Nghịch nhíu mày hỏi: "Gì vậy?"
Tạ Sương Lăng khoác ba lô lên vai, hỏi lại: "Ngài có biết ai tên Lục Yên Hà không?"
"Biết".
Tạ Sương Lăng kinh ngạc nhìn qua, hắn chỉ hỏi vậy thôi, không ngờ thiếu gia biết thật, lập tức ríu rít muốn hỏi xem lại bị Lai Khúc Nghịch đánh gãy, nói lên xe rồi tính tiếp.
Bánh xe lăn đều trên đường.
Giọng nói ôn hòa của Lai Khúc Nghịch vang vọng trong xe, ngữ khí lại lạnh lùng khó diễn tả: "Lục Yên Hà học chung lớp với tôi, chẳng qua theo lời nhận xét của người khác thì hơi lập dị, không, chính xác là một kẻ lập dị, trong lớp chẳng nói câu nào, giáo viên hỏi cũng chẳng đáp lại mấy câu. Đôi khi cậu ta cứ như một cái xác không hồn di động vậy."
Quả thật đúng với tính cách mà người đó nên có, Tạ Sương Lăng nghĩ thầm.
"Biết tại sao tôi lại chú ý đến Lục Yên Hà không?"
Tạ Sương Lăng lắc đầu.
Lai Khúc Nghịch nói tiếp: "Cái tính kỳ quặc của cậu ta thực sự đủ làm người khác tức chết. Có lần bị đám trong lớp hùa nhau bắt nạt, cậu ta không hề hé răng nửa lời, càng chẳng phản ứng cho nên bị ức hϊếp ngày một nặng thêm".
Bàn tay nắm vô lăng của Tạ Sương Lăng siết chặt lại, bị Lai Khúc Nghịch bắt gặp được, nhếch môi: "Sao, xót người hả?".
Xong Lai Khúc Nghịch nghiêm túc, từng lời từng chữ không nghe ra cảm xúc: " Yên tâm, vài ngày sau trong nhà ăn người ta nhìn thấy Lục Yên Hà cầm nĩa đâm thủng mắt bọn bắt nạt. Và rồi phụ huynh cậu ta lấy lí do tâm lý Lục Yên Hà có vấn đề đối chất với phụ huynh bọn kia, cộng thêm việc nhà trường trích xuất camera lấy bằng chứng Lục Yên Hà đúng là họ bắt nạt, phụ huynh bọn kia mới câm mõm. Tất nhiên sau này không ai dám đến gần Lục Yên Hà nữa, lời nhận xét về Lục Yên Hà từ "Cậu ta là kẻ lập dị đổi thành..."
Lai Khúc Nghịch ngừng một chút, đến khi Tạ Sương Lăng hoài nghi liếc qua, hắn mới chậm rãi mở miệng.
"Lục Yên Hà là một tên điên."
Sắc mặt Tạ Sương Lăng trầm xuống.
"Chẳng thế thì sao," Tia tàn nhẫn lướt qua khóe mắt Lai Khúc Nghịch, dửng dưng dùng lưỡi dao vô hình đυ.c khoét trái tim Tạ Sương Lăng: "Không bạn bè, không cảm xúc, ra tay lại độc ác như vậy, chỉ sợ mắt bọn kia không thể giữ nổi rồi, mù lòa cả đời đấy anh hiểu không? Nếu cậu ta không phải là bệnh nhân tâm thần, có lẽ đã nộp án phạt, dày vào nhà tù tạm giam vài tháng rồi."
"Ha ha..."
Lai Khúc Nghịch tay đỡ thái dương dựa vào cửa xe, chân vắt chéo, lạnh nhạt nghiêng đầu liếc kẻ điên khùng kế bên.
Tạ Sương Lăng cười rất sảng khoải, lên tiếng bênh vực rõ ràng: "Thiếu chủ, ngài nói cho đúng, là bọn kia tự làm tự chịu, cậu ấy chỉ bảo vệ bản thân cũng sai sao. Đúng là ra tay có hơi ác thật, thế bạo lực học đường là hành vi có thể tha thứ dễ dàng như thế à. Không có "nếu" đâu thiếu chủ, chính vì cậu ấy là bệnh nhân tâm thân nên mới vô tri vô giác chừa cho bọn kia một con đường sống, chứ không á, không phải dạng mù lòa thông thường thôi đâu." Chính hắn trở thành thí nghiệm chân thực nhất cho hành động không nhìn mặt mà tấn công ác liệt của sói con chưa trưởng thành.
Tạ Sương Lăng có thể tưởng tượng được, ngày đó nếu không phải nhà ăn mà đến nơi trống vắng không người can ngăn, thì nơi chiếc nĩa đó cắm xuống không phải chỉ là mắt, thậm chí có thể là ngực, thái dương, cổ họng, là nơi nào đó mềm mại không ngăn cản được đầu nĩa sắc bén xuyên thủng.
Đưa thiếu chủ về đến nhà, thời tiết theo đó bắt đầu thay đổi.
Bầu trời thành phố chuyển sang màu âm u, không mưa.
Tạ Sương Lăng lái xe đến bệnh viện, hùng hổ xông vào phòng làm việc viện trưởng, chất vấn.
"Bệnh nhân điều trị đặc biệt Lục Yên Hà không phải được các người bảo hộ kín đáo lắm hả, sao còn cho cậu ấy đến trường? Không sợ cậu ấy tiếp xúc với đủ loại người dơ bẩn hay sao?"
Viện trưởng bị sự xông xáo đột ngột của Tạ Sương Lăng dọa cho không hề nhẹ, giây phút ngỡ ngang vài giây đi qua, bình tĩnh mời hắn ngồi xuống rồi giải thích.
"Lục Yên Hà chỉ mới mười tám tuổi, đã bao lớn đâu, vẫn còn trong tuổi đi học, chẳng lẽ chúng tôi lại đi cấm cản chuyện đó. Năm sau còn có kì thi đại học đang chờ đợi cậu bé, chúng tôi phải càng cố gắng điều trị để sao có thể để cậu bé thuận lợi tốt nghiệp. Ngài Tạ, bệnh nhân tâm thần không phải lúc nào cũng điều trị ở bệnh viện, họ cần tiếp xúc với xã hội nhiều hơn, cảm xúc đầy đủ của con người bù đắp cho khuyết thiếu của cậu ấy. Tôi từng nói rồi, cho cậu ấy sống trong căn phòng với đầy đủ các bước khử khuẩn, thức ăn với dưỡng chất nghiêm ngặt, ngay cả người bước vào cũng phải qua nhiều bước khử. Tất cả đều là biện pháp chữa trị tạm thời thôi. Thế giới này lấy đâu ra nhiều thuốc khử thế để cho cậu ấy sống chung cả đời được. Một trong những biện pháp chúng tôi triển khai chính là một bên để Lục Yên Hà được bao bọc bởi môi trường sạch sẽ hết mức có thể, đảm bảo sức khỏe không dưới mức nguy kịch sau bao nhiêu cuộc phẫu thuật, một bên để cậu bé sống như một người bình thường, có thể đi học, đi chơi, giúp dây thần kinh cậu ấy thả lỏng, đừng để những cảm xúc tiêu cực xâm nhập trí não, tất nhiên sẽ có người giám hộ đi theo. Hai việc này vẫn luôn song hành với nhau chưa từng thay đổi."
Giải thích nhiều như vậy, viện trưởng không biết Tạ Sương Lăng có nghe lọt tai được toàn bộ không, hay điếc có chọn lọc. Đến giờ ông vẫn vẫn chưa hiểu, vị thần họ Tạ này thì có liên quan gì đến bệnh nhân tâm thần Lục Yên Hà kia. Rõ ràng chỉ mới gặp nhau mấy hôm trước, còn do Lục Yên Hà tấn công gây thù trước chứ, mà cũng được hắn bỏ qua không nhắc lại nữa rồi. Tại sao bây giờ khiến Tạ Sương Lăng hao tâm tổn trí tới bệnh viện thăm hỏi mỗi ngày, còn hỏi bệnh tình người ta kỹ lưỡng đến thế.
Thông tin bệnh nhân thuộc dạng bảo mật, nếu không phải Tạ Sương Lăng là người cao tầng, chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài thì dù có bị cắt cổ, viện trưởng cũng không dám hó hé nửa lời với người ngoài.
Tạ Sương Lăng như bị ai điều khiển thân thể, bước đi trên hành lang lúc nào không hay, mọi âm thanh đều bị bỏ ngoài tai, trong tâm trí chỉ còn sót lại vài lời nói của Lai Khúc Nghịch trên xe.
[ Lục Yên Hà, kẻ lập dị, trong lớp chẳng nói câu nào, giáo viên hỏi cũng chẳng đáp lại mấy câu. ]
[ Vài ngày sau trong nhà ăn, người ta nhìn thấy Lục Yên hà cầm nĩa đâm thủng mắt bọn bắt nạt đó. ]
[ Sau này không ai dám đến gần Lục Yên Hà... ]
[ Lục Yên Hà là một tên điên! ]
Trái tim Tạ Sương Lăng nhức nhối, vô tri vô giác đã dừng trước cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Giờ này có lẽ Lục Yên Hà không có mặt trong phòng, theo như lời viện trưởng nói thì chắc đã được người phụ nữ dẫn cậu lên xe lúc ấy đưa đi đâu chơi mất rồi, nói đúng hơn là đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn chứ không phải tối ngày trú mình trong phòng bệnh, chờ đợi thời gian trôi qua vô nghĩa.
Nhưng cánh tay vẫn vươn ra, mở cửa.
Thôi, cho dù không có ai ở trong cũng được, hắn chỉ muốn xác nhận lần cuối rồi về.
Có điều khi cánh cửa kim loại mở ra, âm thanh trò chuyện nhỏ nhẹ truyền vào đôi tai, ánh sáng ấm áp len lỏi qua khe cửa chiếu xuống khuôn mặt bất ngờ của Tạ Sương Lăng.
Là người phụ nữ đã dắt Lục Yên Hà lên xe đây mà.
Người bên trong cũng ngỡ ngàng không kém. Là một người phụ nữ khoảng đầu bốn trông dịu dàng vô cùng, đôi mắt bà dường như còn sót lại ý cười nhàn nhạt trước khi Tạ Sương Lăng vào, bà không ngờ sẽ có người lạ bước vô căn phòng này mà không có bác sĩ nào bên cạnh giới thiệu.
Hai người cứ thế nhìn nhau chừng vài giây, cuối cùng Tạ Sương Lăng với năng lực giao tiếp tuyệt vời mở lời trước.
"Cháu chào dì. Dì là..."
Lúc này người phụ nữ mới phản ứng lại, nở nụ cười, gật đầu chào hỏi.
"Cô là mẹ thằng bé, Thư Vân."
"Cháu là bạn của Yên Hà, tên Tạ Sương Lăng, lớn hơn em ấy vài tuổi, quen nhau mới đây thôi nên được viên trưởng đặc cách cho vào đây ạ, bởi vì cháu dư rất nhiều thời gian, có thể giao tiếp với Yên Hà rất nhiều, hỗ trợ quá trình phục hồi của em ấy."
Hắn nói xong, Thư Vân vẫy tay kêu hắn ngồi xuống chiếc ghế còn sót lại trong phòng. Lần đầu tiên thấy con mình có bạn, còn chủ động đến thăm như vậy nữa nên hơi ngạc nhiên, vội vàng hỏi Tạ Sương Lăng vài câu.
Mà Tạ Sương Lăng từ lúc bước và căn phòng, sự chú ý của hắn dành cho Thu Vân chỉ vài giây đầu, còn lại đều hướng về một người, thấy Lục Yên Hà cũng chăm chú quan sát mình, hắn nháy mắt lại.
Lúc đầu Tạ Sương Lăng định nói thân phân người đầu tư ra, nhưng nếu nói thế thì chỉ sợ mức độ cảnh giác của Thư Vân càng cao khi nghe một nhân vật có tiếng đến và không một bác sĩ nào bên cạnh tới thăm tình hình bệnh nhân.
Cũng may, khi Tạ Sương Lăng nói dối thân phận xong, Lục Yên Hà không phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm, thân thiện lừa gạt Thư Vân.
"Thưa dì, bệnh của Lục Yên Hà là làm sao vậy, con thấy em ấy hình như không còn cảm giác với mọi thứ xong quanh nữa."
Thư Vân dùng khăn ướt lau bàn tay cho Lục Yên Hà, từ tốn trả lời.
"Nó mắc bệnh tự kỷ, bẩm sinh rồi. Khi triệu chứng bắt đầu, cả nhà chỉ tưởng thằng bé có tính cách lầm lì thôi, chẳng ngờ được nó không tiếp xúc với ai nữa. Đau đầu, biếng ăn, bệnh tật xảy ra cùng một lúc trên người nó, cuối cùng thuốc thang phá hủy cơ thể, làm sức khỏe của nó yếu ớt đến mức không ai ngờ được, phải nhập viện điều trị lâu dài. Thế mà vẫn không có tiến triển gì cả, cứu về được thân thể không vẹn toàn, còn trí não thì..."
Bà lắc đầu, mỉm cười với Lục Yên Hà, khóe mắt cong lại hiện lên dấu vết của tháng năm.
Tạ Sương Lăng tự hiểu, nhìn sói con mà không cất nổi thành lời.
"À phải rồi," Thư Vân ngẩng đầu, ngập ngừng một chút rồi chân thành hỏi. "Có thể nhờ cháu việc này được không?"
Tạ Sương Lăng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu lắng nghe.
"Sắp tới cô có chuyến công tác tại Mỹ với chồng cô, cũng là ba của Yên Hà, tận một tháng lận. Thì... cô có thể nhờ nhau tạm thời thay cô để ý thằng bé trong khoảng thời gian đó không?" Bà xoa đầu Lục Yên Hà, thấy cậu không có phản ứng gì lớn mới nói tiếp, "Chỉ cần thường xuyên đến thăm nó, dẫn nó đi ra ngoài chơi, đi dạo hít thở không khí là được, những việc này bác sĩ hộ sĩ làm không cẩn thận bằng người thân đâu nên không nhờ họ được. Ngoại trừ cháu, người duy nhất là bạn nó ra cô thật sự chẳng biết nhờ vào ai cả."
Sợ Tạ Sương Lăng không đồng ý, bà thêm vào vài câu: "Yên tâm, mọi cho phí ngoài lề phát sinh cô sẽ chi trả đủ, nếu cháu thiếu hay cần gì cứ nói với cô, cô chuyển khoản đầy đủ cho."
Bà nhìn mấy món đồ treo trên người Tạ Sương Lăng đủ hiểu rằng hắn không thiếu số tiền đó, nhưng quả thật Thư Vân hết cách rồi, nhờ họ hàng xa không đủ yên tâm, mà chị em bà cũng bận rộn chẳng kém bà là bao. Nếu không có sự xuất hiện của Tạ Sương Lăng, chuyến công tác này bà đành hủy bỏ.
"Dì à," Tạ Sương Lăng mím môi, sau đó ngoan ngoãn trưng nụ cười vô hại trên môi. "Nếu dì hoàn toàn tin tưởng cháu thì hãy yên tâm đi Mỹ đi ạ, Yên Hà của dì cứ để cháu lo."