Chương 4
Nhưng vẫn may ông trời có mắt, đúng lúc tên lưu manh giơ tay hung dữ phẩy lên mặt tôi, Chí Chí xuất hiện, đá một cước, tên lưu manh bị đá xuống đất.
Quên nói, cha Chí Chí là chủ võ quán, từ nhỏ cô ấy đã khổ luyện công phu Trung Quốc, thành tích nổi bật, từng quật ngã hai hảo hán dũng mãnh trong chớp mắt.
Vì vậy, tên lưu manh chỉ có thể cầu phúc lớn thôi.
Nhưng tôi vui mừng quá sớm, không biết từ đâu chui ra đồng bọn của tên lưu manh, 6 tên bao vây chúng tôi lại. Chí Chí có lợi hại mấy, có con ghẻ tôi ở bên, cũng chẳng có kế hay gì. Trong lòng lại “hồi hộp”, xong rồi, cú đá này bị đá ra tận bàn sắt hun nóng rồi.
Khách trong quán lẩu rất đông, thấy đánh nhau, đều nhao nhao lẩn tránh, trong chốc lát, đâu đâu cũng là tiếng cốc bát vỡ, tiếng la hét của người, cực kỳ ồn ào.
Chính lúc đó, một người nói: “Dừng tay.”
Giọng nói không lớn, nhưng đầy uy nghiêm, có loại ma lực khiến người ta bất giác phục tùng.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đứng ở cửa, áo gió màu đen, cao ráo mà anh hùng kiệt xuất, đôi mắt sâu thẳm, tựa như có thể nhìn thấu tim bạn. Ánh đèn trên gương mặt anh ấy tỏa xuống bóng dáng điềm tĩnh, con người anh ta cũng chín chắn, khí phách siêu phàm, càng tăng thêm phần hấp dẫn.
“Anh Hoa?” Tên lưu manh vội vàng gật đầu khom lưng: “Không biết anh ở đây, đã quấy rầy anh ăn cơm, thật sự xin lỗi, chúng em lập tức giải quyết hai đứa con gái này.”
“Thả họ.” Người đàn ông đó nói.
“Hả?” Tên lưu manh ngẩn người, nhưng không dám chống lại, vội vàng kêu mấy tên vây quanh chúng tôi tản ra.
Lúc này, quản lý chạy tới, thấy người này, cũng vội vàng xin lỗi: “Hoa tiên sinh, có phải tiểu quán phục vụ không chu đáo?”
“Không liên quan tới các anh.” Người đàn ông nói: “Là đàn em tôi nhất thời kích động, ra tay, anh kiểm tra xem thiệt hại bao nhiêu, còn nữa, hóa đơn của hai cô này, cũng tính vào cho tôi.”
“Không cần đâu!” Chí Chí lấy tiền ra, bỏ lên bàn, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ý tốt, hãy cứ để chúng tôi tự trả.”
Nói xong, muốn lôi tôi đi, nhưng tên lưu manh chắn trước mặt: “Anh Hoa chưa cho đi, các người dám đi!”
Chí Chí nhíu mày, quay đầu nhìn người đàn ông đó, hắn cũng nhìn thẳng lại cô, trong mắt lóe lên tia sáng rực, cứ nhìn như vậy, một lúc sau, anh ta ra hiệu cho thuộc hạ thả người, Chí Chí liền lôi tôi bước nhanh.
Ra đến đường, bị gió lạnh thổi, tôi lập tức hắt hơi, giống như trở về hiện thực. Nhưng vừa nãy, càng giống như một giấc mơ, không nén được hỏi: “Tên đó là ai nhỉ? Hình như lai lịch không vừa.”
“Không biết, có điều trông vẻ cũng chẳng phải người lương thiện gì.” Chí Chí nhìn đồng hồ: “Mới 7h, chúng ta đi chỗ nào chơi đi?”
Tôi liên tục xin thứ lỗi: “Hôm nay đứng cả ngày, vừa lại bị tên lưu manh truy sát, mệt chết rồi, mình phải về nghỉ.”
Thấy con số kinh doanh ngày hôm nay, Chí Chí đành hủy bỏ, tôi nghìn vạn lần cảm ơn, vội vàng bắt xe về nhà.
Chắc vì uống hơi nhiều, thang máy vừa lên liền hơi buồn nôn, tôi vừa vào góc, nhắm mắt ngủ một tí. Nghe thấy tiếng nói chuyện phiếm của hai người bên cạnh.
“Tòa nhà chúng ta có phải hôm nay có người chuyển nhà không, sao chiều này thấy xe công ty chuyển nhà đỗ ở dưới lầu.”
“Đúng rồi, hình như là tầng 16.”
Trước khi về tới nhà mình, lấy chìa khóa mở cửa, định bước vào, khóe mắt liếc thấy trước cửa nhà dì Lâm bên cạnh có một người đang đứng, quần bò, áo lông đen, quàng khăn màu kem, tay trái đang cầm chìa khóa mở cửa, tay fải cầm túi siêu thị, bên trong chưa đầy đồ ăn nhanh.
1 câu truyện nhẹ nhàng, hài hước đáng yêu, đọc xong thấy yêu đời hơn. Đề cử