Quyển 1 - Chương 17: Lật tay là mây
Trận tuyết đó khi rơi khi ngừng, kéo dài suốt ba ngày mới dứt.
Trong cơn mưa tuyết, Tô Triết lặng lẽ chuyển đến tòa viện mới, không hề thông báo cho bất cứ người nào. Nhưng chỉ sau vài ngày, tất cả những người nên biết vẫn đều biết hết.
Mục vương phủ và Dự vương phủ tự nhiên tặng rất nhiều lễ trọng, trong cung cũng ban ấy hòm châu báu và gấm vóc, nghe nói trong đó còn có một phần do công chúa Cảnh Ninh chuẩn bị.
Huyền Kính sứ Hạ Đông tay không tới nhà, dạo qua một vòng, bỏ lại một câu “khu viện quá xấu” rồi đi mất. Có điều những khách khứa khác lần lượt tới nhà lại không dám bình luận tương tự, bởi vì mọi người đều biết khu viện này là do Mông đại thống lĩnh giới thiệu, quan điểm thẩm mĩ của quân nhân đại khái chính là thế này.
Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân và Tạ Bật hiển nhiên cũng tới nhà làm khách, nhưng bầu không khí hòa hợp, vui tươi trước kia đã biến mất từ lâu, chỉ có Ngôn Dự Tân vẫn cố gắng nói đủ chuyện hay ho để làm mọi người vui vẻ, Tiêu Cảnh Duệ gần như không nói được mấy câu, thậm chí ngay cả Tạ Bật cũng không biết tại sao cứ ngẩn ngơ không có tinh thần.
Mượn cơ hội này, Mai Trường Tô khuyên ba người bọn họ cùng ra khỏi kinh thành đến suối nước nóng Hổ Khâu gần đó để thư giãn vài ngày.
“Bây giờ quả đúng là lúc thích hợp để đi ngâm suối nước nóng.” Được Mai Trường Tô gợi ý, Ngôn Dự Tân lập tức thấy hứng thú. “Có điều Cảnh Duệ thì còn dễ, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo hắn đi được, nhưng Tạ Bật thì e là không thể thoải mái muốn đi là đi được. Hắn không phải người rảnh rỗi như bọn ta, mỗi ngày có rất nhiều công việc phải xử lý, đi suối nước nóng Hổ Khâu một chuyến rồi quay về ít nhất cũng phải mất thời gian nửa tháng.”
Hắn vừa dứt lời, Tạ Bật đột nhiên vỗ bàn, nói: “Tại sao ta lại không đi được? Đi, chúng ta cùng nhau đi…”
“Ngươi không bị sốt đây chứ?” Ngôn Dự Tân đưa tay sờ trán hắn. “Lúc nào cũng thấy ngươi kêu bận, bây giờ lại không bận nữa à?”
Tạ Bật ngẩn ra, vẻ mặt buồn bã. “Không bận nữa, bây giờ… cũng không có việc gì cần làm…”
Thấy hắn không giống đang nói dối, Ngôn Dự Tân không khỏi thoáng giật mình.
Tiêu Cảnh Duệ đã đưa tay khoác vai Tạ Bật, nói: “Nhị đệ, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Tô huynh nói đúng, suối nước nóng Hổ Khâu là một nơi tốt để nghỉ ngơi, ta và ngươi cùng đi cho khuây khỏa rồi về…”
Mai Trường Tô thầm thở dài trong lòng, đang định nói thì một người hầu mới chạy vội vào bẩm: “Tiên sinh, Dự vương điện hạ đến.”
Tạ Bật giật mình hoảng sợ, không biết phải làm sao.
Mai Trường Tô hiểu rõ tâm tình hắn bây giờ, nhỏ giọng nói: “Nếu không ngại thì đi về qua cửa ngách, được không?”
Ngôn Dự Tân đảo mắt, dù không rõ vì sao bây giờ Tạ Bật lại sợ gặp Dự vương nhưng cũng biết tất nhiên phải có nguyên nhân nên không nói nhiều mà đi cùng hai huynh đệ ra ngoài theo đám tôi tớ dẫn đường.
Mai Trường Tô vừa ra đón đến bức tường bình phong ngoài cổng, Dự vương cũng đã đi đến, thường phục, mũ tuyết, nụ cười khiêm tốn, phong thái chiêu hiền đãi sĩ cực kỳ chuẩn mực. Thấy Mai Trường Tô khom mình hành lễ, hắn vội vàng sải bước tới giơ tay đỡ dậy, cười, nói: “Nhân dịp mưa tuyết tới thăm tiên sinh, chỉ vì tình hữu nghị, cần gì phải đa lễ.”
Mai Trường Tô mỉm cười đứng thẳng dậy.
Dự vương đưa mắt nhìn quanh một chút, hình như muốn khen ngợi, nhưng nghẹn lời hồi lâu mới khen được một câu: “Khu viện này rộng rãi thoáng mát, mộc mạc thú vị…”
Mai Trường Tô chỉ cười mà không nói, đưa tay mời Dự vương vào thư phòng vừa sắp xếp xong, mời ngồi rồi sai người dâng trà.
“Tiên sinh mới chuyển đến nơi ở mới, không biết có đủ người để sai bảo hay không? Bản vương có mấy nha đầu nhan sắc không tồi, dạy bảo cũng rất chu đáo, nếu tiên sinh không chê…”
“Đa tạ hảo ý của điện hạ.” Mai Trường Tô hạ thấp người, nói. “Tô mỗ là người giang hồ, lại chưa thành thân, không quen có tì nữ hầu hạ. May mà trong kinh có một số bằng hữu cũ, mấy người hầu đưa tới đều rất nghe lời, nếu sau này có chỗ nào không đủ sẽ xin điện hạ sau.”
Dự vương cũng chỉ thuận miệng nói vậy chứ không trông chờ chàng sẽ nhận, sau khi bị từ chối khéo cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ánh mắt đưa một vòng quan sát thư phòng rồi dừng lại trên án thư.
“Đây là bản vẽ của tiên sinh à? Đúng là rất đẹp!”
“Đó không phải bản vẽ chính thức.” Mai Trường Tô cười cười. “Mặc dù điện hạ cảm thấy viện này mộc mạc thú vị nhưng đáng tiếc quan điểm thẩm mĩ của Tô mỗ vẫn chưa thoát khỏi thế tục. Đây là bản phác thảo khung cảnh trong viện của Tô mỗ, chuẩn bị đến đầu xuân tuyết tan sẽ thuê người sửa chữa theo bản phác thảo này.”
“Ai da, chỉ là một bản vẽ phác thảo à? Vậy mà đã có thần vận như thế. Xem này, cỏ cây hòa hợp, lối đi tiểu cảnh, trong nhỏ có lớn, đan xen ngang dọc, không phải là người lòng ôm sông núi nhất định không thể vẽ ra được.” Dự vương là người thấy thứ không đáng khen cũng có thể khen được một câu, giờ nhìn thấy thứ đáng khen đương nhiên càng không thiếu từ ngữ. “Viện này nếu được sửa chữa theo đúng bản phác thảo thì tuyệt đối là một khu viện đẹp ở Kim Lăng. Bản vương đã nói rồi mà, khu viện Mai lang Giang Tả ở dù sao cũng phải thế này mới được.”
“Điện hạ quá khen. Vẫn là nhờ ánh mắt của Mông đại thống lĩnh, lần đầu tiên đến đây ta đã cảm thấy vị trí và địa thế viện này rất hợp ý mình, giá cả lại rất phải chăng nên đã mua luôn. May mà lần này may mắn hơn, không gặp phải chuyện đáng sợ như ở Lan Viên. Mấy ngày nay đến đây ở cảm thấy rất dễ chịu.”
Thấy chàng chủ động nhắc tới Lan Viên, Dự vương mừng thầm trong lòng, rời khỏi án thư, xoay người lại ngồi xuống. “Vụ kỳ án giấu xác ở Lan Viên đã khiến Tô tiên sinh kinh hãi. Nghe nói bây giờ phủ doãn phủ Kinh Triệu đã có kết quả sơ bộ của vụ án này, tiên sinh có biết không?”
“Đại án của quan phủ, thảo dân làm sao biết được…” Mai Trường Tô cười đáp.
Dự vương thầm nghĩ, rõ ràng là bản án cũ ngươi lật ra để báo thù Lâu Chi Kính, có lẽ nào lại không bám sát từng bước tiến triển? Có điều hắn không nói ra, chỉ nở nụ cười nhã nhặn. “Nói đến vụ án này đúng là li kỳ, rõ ràng là một vụ án hình sự thông thường mà lại liên lụy đến những mấy quan chức trong triều đình. Vì vậy hôm qua phủ doãn phủ Kinh Triệu Cao Thăng đã thượng sổ lên bộ Hình, nói vụ này có liên quan đến quan chức nhị phẩm, quyền hạn và trách nhiệm của nha môn Kinh Triệu có hạn, không thể tự ý xét xử, vì vậy giao hết tất cả bằng chứng và nhân chứng lên trên, làm việc coi như gọn gàng, sạch sẽ.”
Mai Trường Tô nhìn vẻ đắc ý không thể che giấu của Dự vương, trong lòng không khỏi cười thầm.
Gã Cao Thăng đó dù không phải người của phe phái nào nhưng cũng không dám bóp méo hay phá hoại bằng chứng chỉ vì Thái tử gây chút áp lực. Phải xét xử vụ án này, hắn đã ăn không ngon ngủ không yên, vừa hay sư gia trong phủ đưa ra chủ ý về vụ án gϊếŧ người của Hà Văn Tân, đề nghị hắn kết án qua loa rồi báo lên trên, vô tình làm hắn nhớ đến vụ án này. Thế là hắn lập tức thẩm vấn gã sử đô quản ngay trong đêm, đến lúc gã khai ra tên “Lâu Chi Kính” lại lập tức chấm dứt, không hỏi thêm bất cứ chi tiết nào nữa, chỉ bám chặt lý do: “Liên quan đến quan chức nhị phẩm trở lên”, niêm phong toàn bộ hồ sơ và chuyển hết hồ sơ, nhân chứng lên bộ Hình, trong vòng một ngày đã đẩy được hai đại án có thể đắc tội với người khác, từ lúc đó mới có thể ngủ ngon được.
Cứ như thế, cùng lắm kết quả đánh giá công trạng năm nay bị xếp vào loại không có năng lực, nhưng dù sao thì tính mạng và gia quyến đều không gặp nguy hiểm, nếu có thể bị giáng chức đến nơi khác làm quan thì lại là một điều may bất ngờ.
Cách giải quyết đưa đẩy khéo léo của Cao Thăng lại rất hợp ý Dự vương. Giờ đây hai vụ án, một vụ bất lợi với bên mình, một vụ rất có lợi cho bên mình, tất cả đều được nắm trong tay bộ Hình. Thượng thư bộ Hình Tề Mẫn lại là thủ hạ tâm phúc đã nhiều năm, Dự vươngthể không cảm thấy sung sướиɠ.
Nghĩ đến Lâu Chi Kính là kẻ thù của Giang Tả minh, vụ án giấu xác này lại do một tay Mai Trường Tô lật ra, Dự vương đương nhiên phải đến đây để tạo hàm ơn.
“Nghe nói vụ án Lan Viên liên lụy tới Lâu đại nhân ở bộ Lại?” Quả nhiên gã Mai Trường Tô thông minh này vừa nghe thấy vụ án đã được đẩy lên bộ Hình liền lập tức tỏ ra ân cần. “Không biết bộ Hình có quyền hạn thẩm tra quan chức cùng cấp hay không?”
“Đại khái tiên sinh không rõ quy củ của triều đình, chỉ có bộ Hình thì đương nhiên là không thể xét xử được, nhưng chỉ cần có nhân chứng, vật chứng xác thực thì có thể trình báo Bệ hạ cho Đình Úy phủ giám thẩm, hai bộ hội thẩm một bộ thì sẽ không còn là xét xử cùng cấp nữa.”
“Thì ra là vậy.” Mai Trường Tô làm như vừa vỡ lẽ. “Nhưng do trước đó đều là bộ Hình điều tra vụ án cho nên Đình Úy phủ có lẽ cũng không nắm rõ vụ án lắm, cả quá trình vẫn là bộ Hình đóng vai trò chủ chốt?”
“Đó là điều đương nhiên. Tên mặt người dạ thú Lâu Chi Kính này gϊếŧ hại thiếu nữ vô tội, bộ Hình nhất định sẽ không khoan dung, mong tiên sinh yên tâm.”
Tô Triết chỉ là người tố giác chứ không phải nguyên cáo, hai chữ yên tâm này nói ra có vẻ không hợp lắm, nhưng Mai Trường Tô nghe hắn nói như vậy lại không tỏ ý gì khác, chỉ gật đầu không nói, dường như đã ngầm thừa nhận ân oán riêng tư giữa mình và Lâu Chi Kính. Dự vương cảm thấy thái độ của chàng lại nghiêng thêm một chút về phía mình, như trong vụ này đã có mùi đồng mưu, hắn càng thêm mừng rỡ, một vấn đề khó vốn định để tìm thời cơ khác thỉnh giáo cũng nhân cơ hội này hỏi luôn.
“Tô tiên sinh có biết vụ án chiếm đất ở Tân Châu không?”
Mai Trường Tô cúi đầu uống trà, tùy ý gật đầu. “Có, trên đường đến Kim Lăng từng gặp hai phu thê nguyên cáo đó.”
Dự vương đột nhiên đứng dậy, vái dài thi lễ, nói: “Vụ án này làm bản vương hết sức đau đầu, mong tiên sinh chỉ giáo.”
Mai Trường Tô chăm chú nhìn hắn một hồi lâu rồi thấp giọng hỏi: “Bệ hạ rốt cuộc đã quyết định phải xét xử vụ án này rồi à?”
“Ờ, hôm nay phụ hoàng triệu Thái tử và bản vương vào cung thăm dò thái độ của bọn ta đối với việc điều tra xét xử vụ án này, cuối cùng quyết định giao cho Tĩnh vương chủ thẩm, ba ti hỗ trợ…”
Mai Trường Tô mặt không đổi sắc. “Thái tử và điện hạ ứng đối quyết định này của Bệ hạ như thế nào?”
“Đều không hề phản đối…” Dự vương thở dài một hơi. “Thái tử không phản đối là bởi vì biết phụ hoàng tuyệt đối sẽ không giao vụ án cho hắn, chỉ cần không để bản vương chủ thẩm là hắn đã rất hài lòng rồi, huống hồ tính cách Tĩnh vương lại cương trực.”
“Vậy còn điện hạ?”
“Bản vương là không dám phản đối, sợ phụ hoàng nghi ngờ. Tiên sinh nên biết, Khánh quốc công Bách Nghiệp và bản vương qua lại mật thiết…” Mặt Dự vương lộ vẻ lo lắng. “Vụ án này không rơi vào tay Thái tử đã là may mắn lắm rồi, nhưng điều làm bản vương lo lắng là tên Cảnh Diễm cố chấp kia có lẽ không dễ tác động.”
“Chẳng phải không lâu trước đây điện hạ còn bao che cho Tĩnh vương trước mặt Bệ hạ trong chuyện của quận chúa sao? Đây cũng coi như là một ân tình mà?”
Dự vương cười khổ, nói: “Là ân tình, không sai, nhưng ân tình này còn không đủ để làm cho Tĩnh vương cúi đầu nghe lệnh. Có lẽ Tô tiên sinh không biết Cảnh Diễm là người thế nào. Nói thật, bản vương chưa từng gặp kẻ nào không biết biến báo, cố chấp cứng nhắc như hắn, ngay cả phụ hoàng có lúc cũng không có cách nào với hắn…”
“Vậy điện hạ muốn Tô mỗ tìm cách hạn chế Tĩnh vương, làm cho hắn xét xử vụ án chiếm đất này theo ý của điện hạ đúng không?”
“Nếu tiên sinh có kế hay thì bản vương vô cùng cảm kích.”
“Vậy xin hỏi điện hạ, ý ngài là phải xử lý vụ chiếm đất này như thế nào thì ngài mới hài lòng?”
“Có thể tìm cách chứng minh là điêu dân vu cáo thì tốt nhất. Nếu như không thể thì cố gắng cho vụ án này chìm xuống.”
Mai Trường Tô nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười lạnh vài tiếng. “Điện hạ đêm qua ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh à? Ngài cho rằng bằng chứng Huyền Kính sứ thu thập về là để chơi đùa?”
Dự vương ho mấy tiếng, bởi vì hình tượng nhân hậu đã được tạo dựng từ lâu nên lòng dạ cũng rộng rãi, không những không tức giận mà còn lộ vẻ ngượng ngùng. “Cái này… quả là có chút khó khăn, cho nên phải nghĩ cách để Tĩnh vương tận lực bao che mới được. Dù thế nào thì chỉ cần kết luận Khánh quốc công không biết rõ sự tình là được, phạt tiền hay cắt giảm bổng lộc ta đều không quan tâm.”
Mai Trường Tô mím môi, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Dự vương hồi lâu, đến lúc hắn bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên mới lạnh lùng, nói: “Nếu điện hạ thật sự ôm tâm tư này thì Tô mỗ cũng đành phải nói không khách khí, thế gian có trăm ngàn lối đi, tội gì ngài cứ đi vào con đường chết?”
Dự vương ngẩn ra. “Sao tiên sinh lại nói lời ấy?”
“Điện hạ là một hiền vương, rất được Bệ hạ sủng ái, quần thần ủng hộ, cho nên mới có đủ thực lực cạnh tranh với Thái tử. Đáng tiếc điện hạ lại quên một điều, bất kể điện hạ quyền thế ngập trời như thế nào thì trong thiên hạ Đại Lương này vẫn còn một người mà điện hạ tuyệt đối không thể chống lại được.” Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười lạnh buốt như băng tuyết, từng chữ như dao. “Đó chính là Hoàng đế đương triều, phụ vương của điện hạ.”
Dự vương bỗng nhiên đứng dậy, phản bác. “Bản vương chưa bao giờ dám chống lại phụ hoàng.”
“Vậy điện hạ cho rằng vụ án chiếm đất này là ai cần xử? Là Thái tử? Hay là Tĩnh vương? Đều không phải, đó là Bệ hạ! Bệ hạ dốc hết tâm tư tìm ra một người chủ thẩm như Tĩnh vương là để làm gì? Còn không phải để làm kinh sợ trào lưu thôn tính đất đai hiện nay? Ngài và Thái tử tranh nhau, đương nhiên chuyện lớn nhất trong mắt chính là tranh quyền kế vị, nhưng đối với Hoàng đế bệ hạ, ông ấy còn phải thống trị thiên hạ. Ông ấy có thể khoan dung cho ngài và Thái tử đấu đá thoải mái nhưng quyết không khoan nhượng cho ngài và Thái tử làm trở ngại việc thực hiện chính sách của ông ấy. Khi Bệ hạ phái Huyền Kính sứ đi tra án, khi Bệ hạ quyết định để Tĩnh vương làm chủ thẩm, trong lòng Bệ hạ đã có những kỳ vọng rõ ràng đối với kết quả của bản án này. Nếu như điện hạ xen ngang can thiệp khiến thiết tưởng ban đầu của Bệ hạ bị đổ vỡ thì người giận dữ nhất sẽ là ai? Ngài bảo vệ được một Khánh quốc công nhưng lại làm mất niềm vui của Bệ hạ, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngài có từng nghĩ tới?”
Chàng nói một hơi những lời này, mồ hôi lạnh đã toát ra trên trán Dự vương. Hắn ngồi yên chốc lát, đưa tay cầm bát trà trên bàn uống một hơi dài.
“Điện hạ.” Giọng nói của Mai Trường Tô lại tiếp tục vang lên, có phần lạnh lẽo giống như không chịu buông tha cho hắn. “Khánh quốc công đã không thể bảo vệ được nữa rồi, ngài nhất định phải hiểu rõ điểm này mới được.”
Khánh quốc công đã không thể bảo vệ được nữa rồi… Kết luận này không phải Mai Trường Tô là người đầu tiên đưa ra, khi bàn bạc chuyện này, các mưu sĩ trong phủ Dự vương cũng từng có nhiều người nói vậy, có điều khi đó ý của mọi người chủ yếu vẫn là do tính khí cứng mềm đều không nghe của Tĩnh vương, lại thêm bằng chứng Huyền Kính sứ tự thân xuất mã thu thập về, muốn lật án gần như là chuyện không thể v.v… Tất cả những điều này làm cho Dự vương vẫn còn giữ một tia hy vọng.
Nhưng hôm nay dăm ba câu của Mai Trường Tô lại chặt đứt hy vọng của hắn tận gốc, chỉ ra rõ ràng Khánh quốc công không bảo vệ được không phải vì khó có thể bảo vệ mà là bởi vì không được phép bảo vệ ông ta.
Khác Thái tử, Dự vương là một người có khả năng phán đoán, Mai Trường Tô vừa nói xong, hắn đã biết sự thật quả đúng là như thế, sự hưng phấn vừa rồi lập tức tan như mây khói, trong lòng nặng trĩu.
Thực ra đối với Dự vương, hắn và Khánh quốc công không hề có cảm tình cá nhân sâu sắc gì, nhưng trong tình hình thái độ của các tướng soái đa số đều mập mờ thì ông ta là võ thần duy nhất công khai ủng hộ Dự vương, mà thân phận nguyên lão của ông ta cũng đủ để hiệu triệu một loạt môn sinh và bằng hữu cũ, vì vậy tỏ ra đặc biệt đáng quý.
Có điều nếu là vài ngày trước thì sự mất mát này mặc dù nặng nề nhưng vẫn có thể gắng gượng chịu đựng, tuy nhiên khi Tần Bát Nhã mật báo tin tức Tạ Ngọc đã ngả về phe Thái tử, Dự vương lại càng cảm nhận được tầm quan trọng của Khánh quốc công đối với mình.
Theo quốc chế của Đại Lương, văn thần võ thần phân biệt rõ ràng, trừ dòng họ hoàng thất, văn thần không phong hầu, võ thần không tham chính, dưới nhất phẩm không thể kiêm hai chức văn võ.
Văn thần muốn thăng tiến có thể dựa vào sát hạch, cũng có thể dựa vào cấp trên hoặc Hoàng đế ưu ái đề bạt, nhưng võ thần muốn thăng tiến thì phải có quân công mới được, không thể chỉ dựa vào ân sủng của Hoàng đế.
Chính bởi vì truyền thống này nên đại bộ phận võ thần đều không thấy hứng thú với những việc không quan hệ đến quân vụ như tranh chấp quyền kế vị, bởi vì cho dù phải chịu mạo hiểm cực lớn để ủng hộ một phe, rồi lại may mắn chọn đúng phe thắng cuộc, nhưng không có quân công thật sự trên sa trường thì vẫn không thể thăng tiến, thật sự là một vụ đầu tư chỉ có hại mà không hề có lợi, không bằng ngoan ngoãn đứng cuộc cho xong.
Chỉ có võ thần đã tích đủ quân công thăng đến nhất phẩm, đã phong hầu hoặc bái soái thì mới không gặp phải những hạn chế này, có thể được Hoàng đế gia phong bất cứ lúc nào, nhờ vậy mới giành được những đãi ngộ vượt trên phẩm bậc và quyền thế tập cha truyền con nối cho gia tộc.
Mà hiện nay tại toàn bộ Đại Lương chỉ có năm võ thần có tư cách này mà thôi. Khuynh hướng của năm người này cũng đại diện cho thái độ của đại bộ phận các võ thần.
Mặc dù nhìn từ tình hình bây giờ, trong năm người trừ Khánh quốc công công khai ủng hộ Dự vương, Ninh Quốc hầu ngầm ủng hộ Thái tử, ba người còn lại hình như đều đặt thân ngoài cuộc tranh đấu này.
Đương nhiên trong các nhân tố ảnh hưởng đến lựa chọn truyền ngôi cuối cùng của Hoàng đế, có tám phần vẫn phải xem biểu hiện của Thái tử và Dự vương trong công việc triều chính và kết quả đấu đá giành thực quyền trong sáu bộ, nhưng hai phần còn lại, Hoàng đế vẫn không thể không tham khảo ý kiến của các tướng soái nắm binh quyền.
Cho dù Dự vương có lòng tin giành thế thượng phong trước Thái tử trong tám phần kia, nhưng chỉ cần chênh lệch giữa hai bên không quá lớn thì hai phần còn lại vẫn có khả năng thay đổi kết cục.
Huống hồ xưa nay thái độ của võ thần đều rất khó nắm chắc, để tránh mạo hiểm, từ trước đến nay đại bộ phận võ thần đều không nghiêng không lệch, hỏi gì cũng lắc đầu không biết, chỉ đến giây phút cuối cùng được Hoàng đế gọi đến trước mặt hỏi ý kiến mới thì thầm một cái tên bên tai rồng, quyết không truyền đến tai người thứ hai.
Như vậy dù không được Hoàng đế đời sau ân sủng thì cũng sẽ không đưa tới mầm tai vạ, người không có dã tâm mãnh liệt bình thường đều sẽ lựa chọn phương thức này.
Bởi vậy cũng có thể thấy, nhận được sự ủng hộ công khai của một quân hầu nhất phẩm là chuyện khó khăn đến mức nào đối với Dự vương.
“Tô tiên sinh còn có chỗ không biết.” Dự vương thở dài một hơi, nói với giọng thành thật. “Bản vương vẫn cho rằng mình vượt trội hơn Thái tử trên phương diện tranh thủ sự ủng hộ của võ thần, bởi vì bản vương vừa có Khánh quốc công vừa có Tạ Bật, chưa bao giờ phải bận tâm về phía các võ quan. Không ngờ ngàn tính vạn tính lại không tính ra Ninh Quốc hầu ăn cả hai mang, bề ngoài hắn hoàn toàn không phản đối Tạ Bật đứng vào phe cánh của bản vương, làm cho bản vương tưởng là trong lòng hắn cũng ủng hộ bản vương, nhưng thật ra hắn đã sớm đứng về phe Thái tử, tự tay đạo diễn vụ án chiếm đất để đánh đổ Khánh quốc công… Bây giờ bản vương không có biện pháp nào để biết trước được khuynh hướng của các tướng soái trong triều, chỉ sợ đến thời khắc quyết định lại thua ở đúng điểm này…”
Mai Trường Tô lặng lẽ nghe lời than thở của Dự vương, chỉ khẽ gật đầu chứ không hề có biểu hiện nào khác.
Ánh mắt Dự vương cũng có chút lạnh lẽo vì phản ứng này của chàng, có điều vẻ mặt lại được khống chế trông rất bình thường. Hắn chớp mắt mấy cái, sau đó để lộ một nụ cười khổ, tự trách: “Ai da, là bản vương lỗ mãng rồi. Bản vương lại quên mất Tô tiên sinh có quan hệ rất tốt với hai vị công tử của phủ Ninh Quốc hầu… Nói những lời này thật sự là làm cho tiên sinh khó xử…”
Vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn thờ ơ, không hề phủ nhận, dáng vẻ hơi cúi đầu lại giống như đang ngây người suy nghĩ.
“Nhưng theo bản vương biết, dù Tô tiên sinh và Cảnh Duệ, Tạ Bật có tình bằng hữu nhưng tiên sinh và quận chúa Nghê Hoàng cũng có tình tri âm, thậm chí tiên sinh từng không ngại chọc giận Thái tử vì quận chúa…” Dự vương chăm chú nhìn Mai Trường Tô, nói tiếp: “Có lẽ đây không phải là bản ý của tiên sinh, nhưng một khi đã bước ra thì cũng khó có thể lui lại. Nếu bản vương đoán không sai, tiên sinh vội vàng chuyển qua tòa viện này giữa cơn mưa tuyết, e là cũng vì có nguyên nhân khác?”
“Sao điện hạ lại nghĩ thế?” Trong nụ cười nhìn như thoải mái của Mai Trường Tô vẫn không giấu được nét miễn cưỡng. “Tô mỗ là người giang hồ, luôn luôn vô câu vô thúc, không rành lễ số, ở trong hầu phủ nghiêm ngặt thật sự không quen nên mới vội vã dời ra đây. Còn sự hiểu lầm của Thái tử điện hạ đối với Tô mỗ, chỉ cần có cơ hội có lẽ Tô mỗ vẫn giải thích được rõ ràng.”
Nghe thấy câu trả lời ngầm có ý từ chối này, mí mắt Dự vương khẽ giật, một thoáng sát khí xuất hiện trên trán, nhưng sát khí vừa xuất hiện trong nháy mắt đã lập tức bị hắn che giấu.
Những lúc như thế này càng không thể tỏ ra bụng dạ hẹp hòi như Thái tử, nếu không sẽ sắp thành lại bại, đánh mất tiên cơ đã chiếm được… Đây là lời Dự vương tự nhủ thầm trong lòng.
Mai Trường Tô đã rời khỏi Lang Châu đi tới Kim Lăng, nhất định trong lòng sớm có giác ngộ, biết mình không thể thoát được vận mệnh do Lang Gia các vạch ra nên phải chuẩn bị chọn chủ mà thờ.
Trong tình hình bị ép buộc này, ai tỏ ra nhân hậu hơn, ai làm cho chàng cảm thấy an toàn hơn thì chàng sẽ lựa chọn người đó. Sau khi đã hạ quyết tâm, xác định lập trường rõ ràng, vị kỳ lân tài tử này tất nhiên sẽ dốc hết khả năng của mình.
Bởi vì Mai Trường Tô thật sự quá coi trọng Giang Tả minh của chàng, nếu như chàng chọn phe phái sẽ thất bại trong cuộc tranh giành quyền kế vị thì Giang Tả minh nhất định gặp phải tai ương vì tông chủ của mình, mà dù thế nào thì Mai Trường Tô cũng sẽ không cho phép trường hợp này xảy ra.
Cho nên chỉ cần có thể kéo chàng về phe mình, lại cẩn thận đề phòng không cho chàng tiếp xúc với người của phe Thái tử, trói chặt vận mệnh của chàng và Giang Tả minh vào phe phái của mình thì hắn có thể yên tâm lợi dụng tâm cơ và tài hoa của chàng.
Đây là sách lược dùng người Dự vương suy nghĩ rất lâu mới định ra sau khi Tần Bát Nhã hỏi về việc sử dụng Mai Trường Tô như thế nào mấy ngày trước, hơn nữa hắn tương đối tin tưởng sách lược này nhất định có thể nắm chắc được điểm yếu của kỳ lân tài tử, buộc chàng phải dốc sức phục vụ mình.
Có điều tiền đề đương nhiên là phải thu được chàng về dưới trướng đã.
“Tô tiên sinh hôm nay chịu lên tiếng chỉ điểm bản vương xử lý chuyện liên quan đến vụ án chiếm đất, bản vương đã hết sức cảm kích. Còn tương lai, bản vương quyết không dám gượng ép.” Dưới sự phối hợp của nụ cười ấm áp và từ ngữ khiêm tốn, nhã nhặn, Dự vương thể hiện phong phạm của một quân vương nhân từ rất hoàn mỹ. “Với đại tài của tiên sinh, hiển nhiên tiên sinh có những kiến giải cao siêu đối với thời thế, bản vương cần gì phải nói thêm nhiều. Bản vương chỉ muốn nói là, bất kể tiên sinh lựa chọn thế nào, bất kể sau này gặp phải chuyện gì, chỉ cần tiên sinh chịu xem trọng bản vương, cổng phủ Dự vương sẽ vĩnh viễn mở rộng chào đón tiên sinh.”
Những lời này thật sự là quang minh chính đại, khí độ ngợp trời, làm Mai Trường Tô cảm thấy vẻ cảm động mình cố ý lộ ra cũng tự nhiên hơn rất nhiều, khiến Dự vương vốn giỏi quan sát sắc mặt hết sức hài lòng.
“Bản vương hôm nay đã quấy quả tiên sinh một lúc lâu, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tiên sinh. Bản vương cáo từ trước.” Dự vương biết rõ thế nào là dục tốc bất đạt, thấy Mai Trường Tô đã hơi lộ vẻ xúc động, hắn quyết đoán lui lại một bước, mỉm cười đứng dậy từ biệt, nhẫn nhịn che giấu những bực bội trong chuyện của Khánh quốc công vừa rồi, cũng xem như một nhân vật đáng nể.
Mai Trường Tô đứng lên theo, cúi người thi lễ. “Điện hạ không ngại thanh bần, đích thân tới tệ xá, hai chữ quấy quả làm sao Tô mỗ dám nhận? Hiện sắc trời đã muộn, vốn Tô mỗ nên bày rượu giữ khách, nhưng ngại điện hạ trăm công nghìn việc, không có thời gian rảnh rỗi, Tô mỗ thật sự không dám mở lời. Trà xanh một tách, tiếp đón không chu đáo, mong điện hạ thứ lỗi.” Chàng vừa nói vừa đưa tay mời, ý là định tiễn khách ra ngoài.
Theo tâm tư của Dự vương thì đương nhiên là chỉ mong được giữ lại, nhưng những lời này của Mai Trường Tô nghe ra vừa giống giữ khách lại vừa giống tiễn khách, không thể đoán được ý định thật sự của chàng. Nếu như hiểu nhầm ý chàng thì e rằng lại tỏ ra giữavà kỳ lân tài tử không có sự ngầm hiểu ăn ý với nhau, cho nên dù trong đầu Dự vương đã đưa vô số phán đoán nhưng cuối cùng vẫn không kết luận được phán đoán nào là đúng, chỉ có thể bước đi thật chậm, mong chờ Mai Trường Tô nói thêm vài câu.
May mà trời không phụ lòng người, lúc hai người sánh vai đi từ thư phòng ra hành lang đến chòi nghỉ mát, Mai Trường Tô ngước mắt nhìn chân trời xa xa, nhỏ giọng nói: “Dự vương điện hạ không cần quá phiền muộn. Cho dù lần này Khánh quốc công không gặp chuyện thì ông ta cũng không phải là đối thủ của Tạ Ngọc, có thiệt hại cũng không có gì quá đáng tiếc…”
“Nói vậy cũng đúng.” Dự vương cau mày, nói. “Nhưng dù sao ông ta cũng có tiếng nói trong triều, một chút cũng còn hơn không có.”
Mai Trường Tô cười nhạt, nói: “Theo chút kiến thức mọn của Tô mỗ thì lúc này điện hạ nên hoàn toàn bỏ qua Khánh quốc công để dốc hết sức ủng hộ Tĩnh vương mới là thượng sách.”
“Ủng hộ Tĩnh vương?” Lần này Dự vương thật sự kinh ngạc. “Hắn là hoàng tử, lại phụng thánh mệnh chủ thẩm, ai dám làm khó hắn chứ? Đâu cần bản vương ủng hộ?”
“Chỉ một vụ án Tân Châu thì đương nhiên không cần.” Mai Trường Tô dừng hẳn bước chân, chậm rãi nói. “Nhưng điện hạ cũng biết, vụ án này chỉ là cái cớ, sau khi xét xử xong các nơi sẽ lập tức trình báo nhiều vụ án tương tự, liên lụy tới rất nhiều phú hào. Tĩnh vương thật sự không có kinh nghiệm ứng đối với các mối quan hệ phức tạp tầng tầng lớp lớp, nếu lúc đó điện hạ chịu đứng ra giúp đỡ để Tĩnh vương nhanh chóng bình định sự phản đối của các phú hào, giữ vững chính sách ổn định dân cày của Bệ hạ thì Tĩnh vương sao có thể không cảm kích điện hạ?”
Dự vương quên cả thở, dường như đột nhiên nhìn thấy một phương hướng trước kia chưa thấy bao giờ, trong đầu dần dần rõ ràng. “Ý của tiên sinh là…”
Mai Trường Tô lạnh lùng nói: “Khánh quốc công có gì mà điện hạ phải tiếc nuối? Cho dù là hai Khánh quốc công cộng lại cũng làm sao bằng được một nửa Tĩnh vương?”
Dự vương hơi kích động, sắc mặt ửng hồng vì hưng phấn, nhanh chóng đi một vòng quanh chỗ đứng. “Nếu có được Tĩnh vương thì đương nhiên… Nhưng tâm tính của Tĩnh vương… Bản vương thật sự lo lắng không không chế nổi…”
Mai Trường Tô nhìn Dự vương, ánh mắt sắc như lưỡi đao sắp cứa vào lông mày Dự vương. “Không khống chế nổi cũng phải khống chế. Ninh Quốc hầu đã là người của Thái tử, trừ Tĩnh vương, còn ai trong các tướng lĩnh nắm quyền có thể chống lại ông ta?”
Dự vương biết chàng nói không sai, lông mày càng nhíu chặt. “Muốn chính diện chống lại Tạ Ngọc, đúng là những người khác không làm được. Nhưng Cảnh Diễm là một người cứng đầu, bản vương sợ tương lai lúc cần dùng đến thì hắn lại không nghe sai bảo…”
Mai Trường Tô từ từ nghiêng người tới, nhìn thẳng vào mắt Dự vương, hỏi từng tiếng thật chậm: “Điện hạ cần khống chế võ quan để làm gì? Điện hạ chuẩn bị tạo phản hay ép Bệ hạ thoái vị?”
Dự vương giật bắn mình, không tự chủ được nhìn quanh, cả giận nói: “Sao tiên sinh lại nói lời này? Nếu bản vương có lòng này thì trời đất không tha.”
“Một không ép thoái vị, hai không tạo phản, vậy hai chữ sai bảo từ đâu mà ra?” Mai Trường Tô nói lạnh như băng. “Vai trò của Tĩnh vương chỉ là răn đe. Cho dù bên Thái tử có Tạ Ngọc, thậm chí có thể thêm mấy hầu tước nhất phẩm nữa thì cũng không là gì, chỉ cần bên cạnh điện hạ có Tĩnh vương, có quận chúa Nghê Hoàng thì trong suy nghĩ của Bệ hạ sau này, ngài ít nhất cũng có tiếng nói ngang hàng với Thái tử trong các võ quan, chưa đến mức bị Thái tử đè xuống. Chỉ cần không đi đến nước trái đạo bề tôi đó thì tất cả đều là vốn liếng, chỉ cần bày ra cho Bệ hạ xem chứ không cần phải thật sự dùng đến.”
Dưới tay Dự vương không thiếu mưu sĩ, thường xuyên bàn luận cục diện triều chính trước mặt hắn, nhưng chưa từng có ai đưa ra một quan điểm mới lạ như vậy. Hắn cảm thấy có một lối đi khác hiện ra trước mặt, đầu óc hỗn loạn dần thanh tĩnh trở lại.
Đúng vậy, võ thần không giống đám văn thần, căn bản không cần thu phục để sai bảo. Bởi vì trong thành Kim Lăng, Hoàng đế đích thân nắm ngự lâm quân, dưới sự quản lý chặt chẽ và sát sao của Mông Chí, cơ bản không có khả năng động võ cướp ngôi, những gì cần thiết chỉ là một sự phô trương thanh thế ở trạng thái tĩnh mà thôi, cần đám võ thần đó nghe lời làm gì?
Để ý thấy thần sắc Dự vương thay đổi, Mai Trường Tô biết trong lòng hắn đã dao động, khóe môi hơi nhếch lên, lại nhẹ nhàng thêm một câu: “Lùi một vạn bước, cho dù Thái tử thật sự dùng vũ lực, một khi gây nguy hiểm cho Bệ hạ, với tính khí cương trực của Tĩnh vương, hắn còn cần ngài sai bảo mới chịu đứng ra ngăn cản hay sao?”
***
Mai Trường Tô tiễn khách về, đi đủ hai khắc mới ra tới cổng.
Trước khi lên kiệu, Dự vương còn tận lực kéo chàng từ trong cổng ra ngoài, thân thiết vuốt vai dặn dò: “Tiên sinh thân thể không được khỏe, đừng đứng nơi đầu gió này nữa.”
Mai Trường Tô liếc hắn một cái, trong lòng thầm nghĩ: Rõ ràng ta đang tránh gió trong cổng bị ngươi lôi ra đây, còn bày đặt dặn dò quan tâm nữa? Nhưng trên gương mặt vẫn mang nụ cười. “Nơi này đúng là gió lạnh, mời điện hạ cũng mau lên kiệu, thứ cho Tô mỗ không thể tiễn xa.”
Biểu diễn xong màn chủ tớ hòa thuận này trước cửa, Dự vương đã hả lòng hả dạ, hơn nữa gió lạnh mang bông tuyết thổi vào mặt quả thật cũng không thoải mái, vì vậy lập tức xoay người bước lên kiệu không khách sáo nữa.
Màn kiệu vừa hạ xuống, Mai Trường Tô đã xoay người đi vào cổng viện, bước nhanh tới sau bức tường phù điêu, liên tiếp thở mấy hơi thật sâu như muốn đẩy hết chướng khí ra ngoài.
“Tô ca ca…”
Chàng quay lại nhìn, Phi Lưu đứng bên cạnh nghiêng đầu mở to mắt nhìn chàng, ánh mắt đầy vẻ ân cần.
“Không có việc gì.” Nụ cười tự nhiên nở trên môi, chàng cầm tay thiếu niên nọ. “Vừa rồi chơi với rắn độc một lát, sau một hồi không ngờ lại buồn nôn…”
“Rắn độc?” Phi Lưu lập tức cảnh giác, nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm xung quanh để tìm ra con rắn độc mà chàng vừa nói.
“Đã bò ra ngoài rồi.” Mai Trường Tô không nhịn được bật cười. “Không sao, Tô ca ca biết con rắn đó rất lâu rồi, biết chỗ nào nó có độc, sẽ không bị cắn trúng đâu.”
“Không được cắn!”
“Đúng vậy, có Phi Lưu của chúng ta ở đây, ai dám cắn ta?” Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên, tiếng nói lại dần dần trở nên trầm thấp. “Hơn nữa… bây giờ… chính Tô ca ca cũng đã biến thành một con rắn độc rồi…”
Phi Lưu nhíu hai hàng lông mày thanh tú, mặc dù hắn nghe không hiểu lời Mai Trường Tô nói nhưng có thể cảm nhận được sự xót xa mơ hồ trong đó, lập tức nhích lại gần, lắc đầu thật mạnh. “Không phải!”
“Không phải rắn độc? Thế là cái gì?” Mai Trường Tô biết sự rung động tâm tình của mình đã ảnh hưởng đến Phi Lưu, vội lấy lại bình tĩnh, cười, nói: “Là nhện độc? Thằn lằn độc? Hay là bọ cạp độc?”
Phi Lưu bị chàng đùa liền cuống lên. “Đều không phải!”
Mai Trường Tô cười ha ha, vỗ vỗ lưng thiếu niên trấn an. “Được rồi, được rồi, đều không phải… Chúng ta vào nhà thôi, ngày mai Phi Lưu phải cùng Tô ca ca ra ngoài.”
Phi Lưu gật đầu. “Ờ! Suối nước nóng!”
“Không phải, không phải đến suối nước nóng.” Mai Trường Tô không hề thấy lạ vì Phi Lưu nghe thấy chuyện suối nước nóng, chàng chỉ tươi cười phủi tuyết rơi trên đỉnh đầu hắn. “Ngươi chưa làm mất con chim ưng bằng rễ cây đó chứ? Ngày mai chúng ta phải đi thăm Đình Sinh.”