Lăng Độ Vũ khẽ khàng thở ra, ngồi xuống bộ sofa ở góc đại sảnh. Ngả mình vào chiếc ghế bành êm ái nhịp nhàng, cảm giác thoải mái thấm dần vào từng dây thần kinh. Chuyện lạ lùng lúc ban ngày, vẫn còn vương vất quanh hắn. Lăng Độ Vũ lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bọc da xanh, bìa in mấy chữ DIARY thếp vàng, viết theo lối rồng bay phượng múa, chắc người thiết kế đã bỏ không ít tâm tư.
Có điều hứng thú của Lăng Độ Vũ không nằm ở phần thiết kế đó, mà nằm ở nội dung bên trong. Khi hắn phát hiện ra thi thể Tạ giáo sư, thì cuốn sổ này đang được nắm chặt trong bàn tay gầy xác của ông. Trên bìa hiện giờ vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ dấu móng tay hằn xuống, bên trong nhất định là có một bí mật kinh nhân, khiến ông ta đến lúc chết vẫn không chịu buông. Lúc đó Lăng Độ Vũ không dám mạo nhiên nạy những ngón tay của Tạ giáo sư ra.
Trước khi chết, ông ta vận sức nắm quá chặt, khiến cho cơ bắp căng cứng, trừ phi bẻ gãy khớp ngón, bằng không đừng nghĩ đến chuyện lấy được quyển nhật ký. Cũng may là Lăng Độ Vũ thường mang ngân châm theo bên mình, hắn dùng nó chích vào mấy huyệt vị ở khủyu tay và bả vai của Tạ giáo sư, đồng thời ấn lên những kinh mạch điều chuyển cử động nơi cánh tay ông ta, khiến các ngón tay nới lỏng ra, từ đó mới lấy được quyển nhật ký, hồi nhỏ hắn đã học được rất nhiều phương cách ứng phó với người chết từ một bậc thầy về thiên táng ở Tây Tạng. Hắn còn chưa có cả cơ hội và thời gian để lật xem các trang bên trong...