- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu
- Quyển 4 - Chương 36
Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu
Quyển 4 - Chương 36
Phía tây truyền đến một tiếng nổ ầm vang, mặt đất
run động kịch liệt. Mọi người trong nghị sự phòng ngẩn đầu nhìn ra bên ngoài, nghe bên tai truyền đến âm thanh đao kiếm va chạm, có người hốt hoảng hô:
“Ma giáo tấn công!”
Mạc Thu nắm Xích Luyện đao trong tay, xiết chặt chuôi đao đến trắng bệch. Mặc dù y đã đáp ứng Nhất Kiếm trước khi đủ công lực khống chế thanh đao này sẽ không rút đao khỏi vỏ. Nhưng hôm nay so với quá khứ là bất đồng, hoàn cảnh này chỉ có thể tử chiến đến cùng mới có thể tìm được sinh cơ.
Mạc Thu nhìn
về phía
Mục Tương cùng Hàn Hàn. Hai người kia gật đầu với y, cùng những người khác lao ra ngoài.
Mặc dù chung quanh Tả Ý sơn trang bố trí hỏa dược có lực sát thương vô cùng lớn, thế nhưng Ô Y giáo chúng vẫn công nhiên đột phá tường trang phía tây, thằng tiến công kích tới chủ viện.
Những người mặc hắc y quỷ mị
song nhãn quầng mâu, trên người mặc dù bị thương không ít sau trận nổ vừa rồi, có người còn bị đoạn mất một cánh tay, thế nhưng họ vẫn không trì hoãn thế tấn công. Nhìn qua tựa như ác quỷ ẩn sâu nơi luyện ngục Tu La, không có ý thức của bản thân, chỉ có bản tính thị huyết cuồng sát.
Một tên đệ tử bát đại môn phái lao lên trước ngăn chặn, nhanh chóng bị chém thành hai nửa, máu tươi đầm đìa túa ra từ mảng trên
thân thể không còn toàn vẹn, hòa cùng nội tạng hồng bạch rơi
ra. Mạc Thu bắt đầu nghe thấy bên cạnh có tiếng nôn mửa.
Thân ảnh hai người Mục Hàn nhanh chóng biến mất sau đoạn hành lang dài, Mạc Thu cùng chư vị chưởng môn cũng nhanh chân lao về phía trước, chấp kiếm đối chiến với bọn người Ô Y giáo người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Thế nhưng bất luận có chém gϊếŧ cỡ nào, dường như người của Ô Y giáo không hề cảm thụ được cái gì gọi là đau đớn. Cách đó không xa chợt truyền đến tiếng
gào thét thống khổ, chưởng môn phái Thanh Thành bị dính tia máu đen bắn ra từ người một giáo chúng Ô Y,
hắn liền
ôm mặt thống khổ ngã xuống đất, thân thể bay ra luồng khói trắng cùng mùi hương da thịt bị đốt đến cháy khét.
“Đám người này rốt cuộc là thứ gì chứ. Chém thế nào cũng không chết a?”
Đâu đó truyền đến thanh âm gào thét.
Tư Đồ Vô Nhai hô to:
“Là độc nhân của Lan Khánh. Mọi người chứ ý đừng để bị dính đến máu độc của bọn chúng!”
Đột nhiên có hai gã độc nhân một trước một sau tấn công Mạc Thu. Mạc Thu xoay cước đá văng tên phía trước, đồng thời xoay người vung Xích Luyện đao, đem tên phía sau chém thành hai nửa.
“Đánh thẳng vào điểm yếu!”
Mạc Thu hét lên cảnh báo võ lâm đồng đạo. Thanh âm trấn định cùng lạnh lùng.
Phong sơn thường đại, nhưng sau giữa trưa sẽ có một khoảng thời gian gió ngưng thổi. Lúc Mạc Thu dần cảm giác gió lạnh tấp vào hai bên má mình dần trì hoãn,
cũng là lúc nhìn quanh Tả Ý sơn trang lượn lờ khói trắng.
Bọn họ sớm tính toán lo lắng Ô Y giáo sẽ tấn công bằng độc nên đã cùng nhau chuẩn bị linh đan bách độc bất xâm, vì thế độc vật không còn tính uy hϊếp, Ô Y giáo chúng cũng không có khả năng gây
sợ hãi.
“Gϊếŧ…”
Bên cạnh có người la lên, một tên độc nhân liền bị hắn chém thành hai nửa.
Mạc Thu ngừng tay, đưa mắt tả hữu quét nhìn toàn diện chiến trường chém gϊếŧ máu chảy thành sông. Bỗng nhiên từ phía xa truyền đến một tiếng gọi:
“Tiểu Thu!”
Mạc Thu nhìn ra được bóng người đang khẩn trương gọi tên y giữa chiến trường mờ mịt, tâm y liền hốt hoảng, vung đao chém vào hắc y nhân trước mặt, thả người đến trước mặt người kia. Người nọ giơ tay ra, vạt áo trắng bay lên giữa cơn cuồng phong như một áng mây,
đón y vững vàng rơi vào ***g ngực mình.
“Cữu.”
Mạc Thu kêu lên một tiếng. Được trở về bên cạnh người này là tốt rồi. Y xoay người,
thủ hộ
phía sau lưng Nhất Kiếm, cùng hắn kháng cự cường địch tấn công từ bốn phương tám hướng.
Đao quang kiếm ảnh, hồng quang
liê tục
thay đổi, Xích Tiêu kiếm pháp chiêu chiêu
sắc bén. Hai người minh
xảo sóng vai kháng địch, kiếm chiêu cẩn mật không một kẻ hở. Kiếm khí nguyên bản mãnh liệt lại ngầm yểm trợ lẫn nhau, mang theo một tia nhu tình thích ý.
Không biết đã trải qua bao lâu, cũng không biết trận chém gϊếŧ này có bao nhiêu người chết, nhưng lúc này Tả Ý sơn trang máu chảy thành sông, mà Ô Y giáo nguyên bản thế như chẻ tre rốt cuộc đã
gần như
thối lui.
Bọn họ đánh từ trong sơn trang dần ra ngoài, mọi người đều hăng hái chiến đấu không ngớt, cố gắng tiêu diệt Ô Y ma giáo nguy hại võ lâm.
Xa xa truyền đến tiếng Tư Đồ Vô Nhai:
“Lan Khánh ở đây, đừng để hắn chạy thoát!”
Mạc Thu cùng Nhất Kiếm quay lại nhìn, chỉ thấy trên cầu treo giữa hai tòa núi cao ngất trước mặt có một bóng hắc y nam tử đang cõng một người trên lưng, chạy về phía bờ sông. Khi bọn họ đuổi theo liền gặp Triêu Bát tay cầm song kiếm, đôi mắt *** lượng mang theo tiếu ý, huy kiếm hướng mọi người.
“Triệu Tiểu Xuân, hiện giờ chứng cứ xác thực, ngươi còn dám nói chính mình không phải người trong ma giáo?”
Tư Đồ giận dữ nói.
“Nếu muốn nói cho ngươi hiểu được, chỉ sợ phải đợi đến
suốt trăm năm lận nha!”
Triệu Bát không hề thay đổi bộ dáng cà lơ phất phơ như trước, vẻ mặt chẳng có gì sợ hãi.
Nhất Kiếm trong lòng căng thẳng, nhưng đã hiểu đượng tình cảnh lúc này:
“Triệu tiểu tử cư nhiên
vì hai người kia
lấy thân cản địch!”
“Ma giáo lần này đại thương vô số người trong võ lâm, Tư Đồ Vô Nhai nhất định sẽ không bỏ qua.”
Mạc Thu nói.
Nhất Kiếm xiết chặt kiếm trong tay, nghiêm mặt nói:
“Người đã rút hết
cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt! Huống chi mọi chuyện phân minh, ngày đó nếu Triệu Bát không ra tay cứu giúp, nhóm người lão tử sớm đã bị Phi Thiên Biên Bức
mưu hại. Cho dù hắn
quả thực là người của Ô Y ma giáo, thì hôm nay lão tử nhất định cũng phải hộ hắn một mạng!”
Chưởng môn các phái ở đây đều như Thiên Lôi, Tư Đờ Vô Nhai sai đâu đánh đánh. Thế nhưng nghe qua câu này của Nhất Kiếm, Mục Tương cùng Hàn Hàn đang chém gϊếŧ người của ma giáo
liền dừng lại.
Hai người kia đều hạ lệnh cho môn hạ đệ tử không được thương tổn Triệu Bát. Mà Mạc Thu cũng thuận theo ý tứ của Nhất Kiếm, lập tức nói:
“Người của Thiết Kiếm môn nghe đây, Triệu thiếu hiệp thái độ làm người quang minh lỗi lạc, đã từng cứu lão tử cùng cữu cữu không ít lần, có thể xem như đã có đại ân với Thiết Kiếm môn. Hôm nay ai ai cũng có thể gϊếŧ,
nhưng nhất
định
không được thương tổn đến Triệu thiếu hiệp!”
Thiết Kiếm môn đệ tử lập tức hô:
“Tuân lệnh khẩu dụ của môn chủ!”
Mạc Thu, Mục Tương cùng Hàn Hàn truyền lệnh như vậy
chẳng khác nào
công khai đối địch cùng võ lâm minh chủ. Mà
ba đại môn phái đột nhiên phản lệnh khiến
Tư Dồ Vô Nhai
không khỏi hốt hoảng.
Tư Đồ Vô Nhai cũng
giận dữ
xuất lệnh cách môn phái còn lại tấn công Triệu Bát, cùng Triệu Bát giao đấu. Hàn Sơn phái, Tả Ý sơn trang cùng đệ tử Thiết Kiếm môn
thì chuyên tâm đối đầu với dư nghiệt của Ô Y giáo.
Bất khả sát cũng bất khả tương trợ, quy củ giang hồ là như thế, bọn họ cũng chỉ
có thể dùng
cách này
trả lại một cái nhân tình cho hắn.
Một thanh âm bén nhọn chói tai vang lên phía chân trời. Mạc Thu mạnh ngẩn đầu, nhìn đến hướng phát ra thanh âm kia.
“Thế nào?”
Nhất Kiếm giơ kiếm ngăn trở một tên độc nhân Ô Y giáo, hỏi.
“Cữu, nơi này giao lại cho người!”
Sắc mặt Mạc Thu khẽ biến, chưa nói nguyên do liền chạy hướng về Tả Ý sơn trang.
Nhất Kiếm sửng sốt, vội vàng hô:
“Thời điểm nguy hiểm
sao lại chạy lung tung đi đâu?”
“Ta đi giải quyết một việc.”
Mạc Thu một khắc này đã đi xa đến mấy trượng, thanh âm truyền tới tai Nhất Kiếm
cũng
trở nên
mờ ảo.
Nhất Kiếm không yên lòng,
vung kiếm chém vài người, đưa mắt nhìn sang hướng Triệu Bát cùng Tư Đồ Vô Nhai đang giao đấu, rồi
vội vàng đưởi theo Mạc Thu, vừa chạy vừa la lên không ngừng:
“Quan tâm
bản thân ngươi a… ngươi còn đang cầm Xích Luyện đao mà…. mau quay về đây cho lão tử…”
Lúc thân ảnh Mạc Thu biến mất sau bức tường
Tả Ý sơn trang, Nhất Kiếm cũng thả người nhảy theo. Thế nhưng bất quá chỉ trong một khắc mà bóng y chẳng thấy đâu nữa.
“Tiểu Thu!”
Trong sơn trang cũng còn rất nhiều đệ tử đang cùng Ô Y giáo chúng chiến đấu, lúc này Nhất Kiếm
lòng nóng như lửa đốt, quét nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh của Mạc Thu.
Hắn tìm toàn bộ cao thấp sơn trang, giữa đường đi còn gặp một tên đệ tử phân thần, vô ý bị độc nhân cắn trúng. Ánh mắt Nhất Kiếm trừng lớn, bắt lấy đầu tên độc nhân, ném hắn văng ra xa vài thước,
rồi mới
tiếp tục đi tìm Tiểu Thu.
“Con bà nó!”
Nhất Kiếm nhịn không được chửi ầm lên, thời khắc nguy cấp này còn muốn
xử lý
cái quái gì a,
chuyện gì có thể so với mạng còn quan trọng hơn!
Y hiện nay chỉ cần một chút vô ý là sẽ bị chân khí
bạo phát,
nếu khi đó Ô Y giáo tấn công, vậy con bà nó toàn bộ xong rồi!
“Tiểu Thu, ngươi mau quay về cho lão tử, bằng không nếu lão tử bắt được, tuyệt đối sẽ đánh nát mông ngươi!”
Nhất Kiếm giận dữ ngửa đầu rít gào.
“Ca ca…”
“Di?”
Đột nhiên, hắn cảm thấy mình nghe được thanh âm của Nhất Diệp.
Hắn trừng mắt nhìn, trường kiếm trong tay khẽ chuyển, bức lui một tên độc nhân đang
đánh hắn. Nghĩ nghĩ một hồi, xác nhận mình
đúng là nghe lầm rồi, đây là Tả Ý sơn trang a, cách Lan Châu khá xa. Nhất Diệp làm sao lại có ở đây.
“Ca ca a…”
Thanh âm kia thế nhưng lại càng lớn hơn.
“A!”
Nhất Kiếm nhất thời hốt hoảng.
Nơi bụi hoa
lăn lóc một vài
thủ cấp
(Quỳnh: ừ thì đầu người ấy mà),
trong đó có một cái đầu nhô ra, hoảng sợ vạn phần mà nhìn vũng máu chung quanh, không phải Nhất Diệp nhà hắn thì còn là ai!
“Ca ca ở trong này!”
Nhất Kiếm hoàng hốt gọi Nhất Diệp, vội vàng tiến đến chém
những tên độc nhân bốn phía, đem muội muội bảo hộ.
Bên cạnh Nhất Diệp còn có hai người thủ hạ, họ nhìn thấy Nhất Kiếm
hô to:
“Đại đương gia!”
Hai người này sắc mặt xanh thảm run rẩy không ngừng, bộ dáng so với Nhất Diệp chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Nhất Diệp thừa lúc Ô Y giáo tấn công, mạo hiểm tính mạng lên núi, đi qua sơn đạo
rải đầy độc, may mắn có mang theo dược giải độc trong người, mới không
bị bỏ mạng giữa sườn núi.
Nhất Diệp sắc mặt trắng bệch ra sức nắm chặt vạt áo Nhất Kiếm, cũng không phát hiện lực đạo của mình lớn đến nỗi muốn xiết chặc cổ Nhất Kiếm làm nó nổi lên một vòng trắng, bối rối nói:
“Như thế nào chỉ có một mình ngươi, Tiểu Thất đâu, Tiểu Thất đâu? Hắn không có việc gì chứ?”
“Tiểu Thất?”
Nhất Kiếm khó hiểu nhìn muội muội.
“Ngươi không nhận được bồ câu đưa thư của ta sao?”
Nhất Diệp dưới chân mềm nhũn, vô lực gục xuống.
Nhất Kiếm vội vàng đỡ lấy muội muội:
“Đúng là có một con bồ câu đưa thư, nhưng ống trúc đã bị Ô Y giáo bắn rơi. Bồ câu bị Tiểu Thu ăn mất rồi.”
Nhất Diệp nắm chặt vạt áo Nhất Kiếm, nghe đến Nhất Kiếm nói Mạc Thu đã ăn bồ câu đưa thư của mình, liền mở miệng rống giận:
“Tiểu lang tử kia dám ăn bồ câu đưa thư của ta? Y cư nhiên ăn cả bồ câu đưa thư của ta?”
Nhất Diệp đầu váng mắt hoa:
“Ta nhận được tin tức liền lên đường, sợ không kịp nên còn gửi bồ câu đưa tin trước! Nguyên lai hết thảy đều uổng phí công phu. Ta biết y sớm đã biết được, tiểu tử kia thông minh như vậy, khẳng định sớm đã hiểu được! Ngươi nghĩ xem dưới chân núi ta nhìn thấy ai? Lục Dự, là Lục Dự a! Tên tiểu tử lang tâm cẩu phế kia, cư nhiên nghĩ muốn đem Tiểu Thất ra dụ Lục Dự mắc câu!”
“Nhất Diệp, ngươi đến tột cùng đang nói cái gì? Cái gì đem Tiểu Thất ra dụ Lục Dự. Tiểu Thất không phải đang ở Phù Hoa cung sao?”
Nhất Kiếm đã bị muội muội khiến cho mơ hồ.
“Không phải a!”
Nhất Diệp đã muốn phát khóc:
“Tiểu Thất đang ở đây, hắn bị các ngươi bắt giữ! Mau tìm cách cứu hắn ra!”
“Ai dám bắt huynh đệ của lão tử!”
Nhất Kiếm vừa nghe qua giật mình trợn mắt, tức giận rống lên:
“Hắn đang ở đâu? Ta cùng ngươi đi cứu hắn!”
Nhất Diệp vẫn gắt gao nắm lấy vạt áo hắn, cắn răng nói:
“Ca, ngươi nhớ năm đó chúng ta được Duyên Lăng gia thu dưỡng, đến khi quay lại tìm Tiểu Thất cũng chẳng thấy hắn đâu?”
Nhất Kiếm gật đầu.
“Tiểu Thất khi đó… hắn gặp Tô Giải Dung…”
Hốc mắt Nhất Diệp
càng thêm
đỏ:
“Tô Giải Dung năm đó đã chiếu cố hắn một đoạn thời gian. Đến khi Tô Giải Dung hấp hối, Tiểu Thất đáp ứng hắn sẽ tiếp nhận ngôi vị hộ pháp của hắn, ma giáo có việc gì sẽ liều mình tương cứu. việc này vốn đánh chết hắn cũng không nói,
nếu không bị ta ép buộc một trận, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không biết được.”
“Ca, Tô Giải Dung các ngươi bắt được kỳ thật là Tiểu Thất. Tiểu Thu chắc chắn từ sớm đã đoán được việc này, nhưng y muốn
lợi dụng thân phận
Tô Giải Dung để dẫn dụ Lục Dự mắc câu, cho nên che giấu không cho ngươi biết.”
Nhất Diệp gào lên:
“Tiểu Thất ở đâu? Các ngươi đối xử với hắn thế nào? Ta nghe nói mấy ngầy trước Tư Đồ Vô Nhai xử quyết hơn mười tên Ô Y giáo chúng, Tiểu Thất có nằm trong số đó hay không? Huynh đệ của ta… huynh đệ của ta có phải đã chết hay không…”
Nhất Kiếm nghe xong sắc mặt xanh mét, cả người run rẩy:
“Khó trách Tiểu Thu khi đó hỏi ta… dịch dung thuật của Tiểu Thất có phải đã đạt tối cảnh giới xuất thần nhập hóa hay không…”
Bàn tay Nhất Kiếm xiết chặt, không chỉ có tay, ngay cả thân mình cũng vô pháp khống chế, tức giận đến run rẩy.
“Lão tử biết Tiểu thất bị nhốt ở đâu.”
Hắn quát:
“Đi theo ta!”
Thanh âm Nhất Kiếm lúc này như
lửa bạo, trầm thấp
đầy áp lực, đáy mắt phảng phất liệt hỏa, dẫn muội muội đến nơi giam giữ Tiểu Thất phía sau chủ viện, lao đến trước cửa địa lao ẩn mật.
Gió lại nổi lên, rơi xuống một trận tuyết nhỏ. Hồng mai trên núi bị gió thổi lạc đi không ít, hòa lẫn vào mạt tuyết trắng là từng cánh hoa hồng sắc, nhìn qua như giọt giọt máu tươi.
Cửa vào mê cung đã mở lớn, trước cửa có vài tên môn đệ Thiết Kiếm môn, đều là tâm phúc của Lục Dự.
Mạc Thu từ trời hạ xuống, làm động đến một ít mai tuyết dưới chân. Những đệ tử kia thấy y vừa đến, không nói một lời liền rút trường kiếm đánh về phía Mạc Thu.
Mạc Thu thần tình lạnh lùng, binh khí trong tay chợt lóe,
huyết *** liền xuất hiện. Một số đệ tử của y cũng đã đến, cùng đám tâm phúc bên Lục Dự
giao tranh.
Trong tâm Mạc Thu chỉ có một người, bọn tiểu tốt khác y đều không để vào mắt.
Mê cung
bách cước
gập ghềnh uốn lượn, càng đi sâu vào núi càng âm hàn, mà mật đạo càng vào sâu cũng càng thêm rộng lớn, cũng khó xác định phương hướng.
Bách cước
ở đây có
nghĩa là người trong bố cục chỉ nhìn được sinh cơ trong vòng trăm bước, nhưng sau trăm bước
tử lộ
lại chằng chịt không ngừng, muốn chạy trốn trời có giúp
cũng vô phương.
Mạc Thu đi thẳng vào nơi sâu nhất trong mật đạo
thì nhìn thấy thân ảnh Lục Dự, cảm xúc trong lòng kích động
không ngừng. Xích Luyện đao trong tay cũng run lên
liên tục. Uy lực của Xích Luyện đao còn lớn hơn y nghĩ gấp bội lần, Mạc Thu cơ hồ không thể duy trì thanh minh. Khi nhìn thấy bóng dáng Lục Dự, lửa giận ngút trời hoàn toàn không thể khống chế.
Lục Dự quay đầu lại, thấy Mạc Thu căm tức nhìn hắn. Y bất động,
Lục Dự cũng
đứng yên vị.
Ngọn đuốc bên vách tường tỏa ra ánh sáng quanh minh, mạnh đến nỗi Mạc Thu có thể nhìn được khóe miệng Lục Dự chậm rãi
vung tiếu dung, nhìn thấy lúm đồng tiền bên má trái đồng dạng với y,
một nụ
cười trào phúng, lãnh khốc
cùng vô tình.
Vị trí của y
cách Lục Dự
bất quá chỉ hơn mười bước chân, nhưng khoảng cách phụ tử hai người lúc này
lại xa vô bờ.
Vô Thương kiếm trong tay Lục Dự vừa lóe, thân ảnh đã chợt đến sát bên người Mạc Thu. Mạc Thu nhanh chóng vung đao đỡ lấy sát chiêu của hắn, thanh kiếm của Lục Dự va chạm Xích Luyện đao, tỏa ra hồng quang tứ phía.
Mạc Thu ra sức đẩy hắn ra, nội lực rềnh vang kích động đem hai người dội ra xa. Nhưng bất quá, chỉ là trong một khắc,
Lục Dự
lặp tức
lao đến gần Mạc thu. Cận chiến nhanh như thiểm điện, giao đấu
quang phong hỏa thạch qua hơn mười chiêu, chiêu chiêu đều bức đến mức Mạc thu không suyễn khí, quyết
dồn y đến tuyệt nhai.
Mạc Thu động tác nhanh thoăn thoắt, dáng người linh hoạt hơn Lục Dự một bậc. Công lực mặc dù không cao bằng Lục Dự, thế như khí thế của Xích Tiêu bí quyết phi thường bá đạo, cùng Xích Luyện đao mạnh mẽ trong tay,
với
khoảng thời gian
ngắn Lục Dự không
chiếm được nửa điểm tiện nghi nào từ y.
Nhất thời
bất phân cao thấp, đao kiếm
giao tranh không ngừng.
Nhưng kéo dài càng lâu,
kiếm khí
khiến y sẽ tổn thương cũng dần tăng nhiều hơn, kiếm chiêu cường liệt bức y không một khắc nào được phân tâm. Đột ngột lúc ấy, phế phủ chấn động mãnh liệt, một ngụm máu không khống chế được nữa
phun trào.
Lục Dự cười lạnh một tiếng, mũi kiếm đâm thẳng tim Mạc Thu. Y vội vàng chống đỡ. Không ngờ
tay trái Lục Dự biến chiêu chuyển thành
quyền, đấm trúng vào ngực Mạc Thu. Mạc Thu nhất thời bị đánh văng ra xa vài thước, khi rơi xuống đất
còn phun ra một ngụm huyết dịch.
Ngay lúc đó, giữa sơn đạo chật hẹp phát ra tiếng ầm vang, thanh âm sư tử hống
cường đại chấn động, khiến cho ngay cả Lục Dự cũng nhướng mi kinh ngạc.
Nhất Kiếm cùng Nhất Diệp lần theo dấu vết đánh nhau trong mê cung
để đến được đây. Nhất Kiếm chạy phía trước, đến khi nhìn thấy Mạc Thu bị Lục Dự không chút lưu tình giáng hạ một quyền, liền tức giận đến mức rít gào.
“Tên Lục Dự kia… ngươi là
đồ hỗn trướng vô tâm vô phế, cư nhiên dám đánh ngoại sinh của lão tử… lão tử hôm nay tuyệt không buông tha ngươi…”
Nhất Kiếm
lao người về phía trước, nắm Xích Luyện đao bị Mạc Thu đánh rơi dưới đất lên, chém thắng về phía
Lục Dự.
Lục Dự cau mày. Mạc Thu kia hoàn hảo không phải đối thủ của hắn, nhưng Duyên Lăng Nhất Kiếm
lại là tên
thật sự
khó đối phó! Mục đích hôm nay của hắn không phải muốn đánh với tên đại hồ tử này. Vẻ mặt hắn liền
chuyển lạnh lùng, xuất hai chiêu chống đỡ
rồi nhảy lui
về phía sau.
Nhất Diệp kéo Mạc Thu lên, hỏi:
“Tiểu Thất đâu? Ngươi đem hắn nhốt ở đâu?”
Mạc Thu không nói câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn Nhất Diệp, vẻ mặt y lúc này tựa như thân phụ của y vậy, lạnh lùng cùng vô tâm.
Nhất Diệp thật không ngờ cớ sự đến nước này mà tiểu lang tử
còn không chịu nói ra
nơi y nhốt
Tiểu Thất.
Thâm tâm
cuồng nộ lặp tức hung hăng
tát y một cái. Mạc Thu bị đánh mạnh đến mức một bên mặt
đập vào vách đá. Lực đạo của Nhất Diệp không chút tiết chế, làm cho một
khóe miệng của y chảy ra tiên huyết.
“Ngươi là tên lang tâm cẩu phế!”
Nhất Diệp gấp đến phát khóc:
“Sớm biết thế này, năm đó nên ta thà mặc kệ ngươi chết trong bụng tỷ tỷ cho rồi!”
Nhất Diệp lau đi vết lệ đọng nơi khóe mắt, tùy ý ném Mạc Thu sang một bên, xoay người đuổi theo Nhất Kiếm cùng Lục Dự.
Mạc Thu giãy dụa đứng dậy, trận tử chiến Ô Y giáo ngày hôm nay đã khiến chân khí trong cơ thể y trở bên bất kham, thế nhưng y không muốn nhận thua, không muốn cúi đầu.
Y còn có thể chịu đựng được, còn muốn chính tay mình đâm Lục Dự, còn muốn làm cho
người
gọi
là thân phụ chưa từng nhìn nhận y là con kia chết không
bình an.
Y phải báo cừu hận suốt mười sáu năm qua, phải để Lục Dự đền tội trong tay y.
Mạc Thu chống tay lên tường cố sức đi về phía trước. Thế nhưng chân khí nghịch chuyển trong cơ thể
y trước mặt tối sầm, nôn ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
“Một chút nữa, chỉ còn một chút nữa…”
Mạc Thu cắn răng, mặc kệ cơn choáng váng, từng bước
lê thân tiến vào nơi sâu nhất trong địa lao.
Lục Dự sớm đã tra khảo được phương thức
hành tẩu
trong mê cung từ những tên lính canh gác. Hắn một đường xông thẳng vào thạch thất, run rẩy vươn tay mở cánh cửa đá nhốt Tô Giải Dung.
Tiếng vang rầm rầm ngân lên, cơ quan hạ xuống, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Trong thạch thất có một người đang ngồi. Người nọ buông đầu vô lực, phảng phất như đang ngủ, vẻ mặt an ổn cùng
bình tĩnh. Ánh nến ấm áp chiếu sáng khuôn mặt hắn, chập chờn mờ tỏ dưới vũ điệu lay động của đốm lửa.
“Giải Dung…”
Lục Dự gian nan bước tới, con người hắn tâm tâm niệm niệm hơn mười năm nay đang ở trước mặt.Tâm hắn cứ thế đau nhói, cố gắng lên, bọn họ đã sắp có thể thoát ly tất cả những oán hận này rồi… cả đời sẽ vĩnh viễn bên nhau…
“Giải hắc quy tử nhà ngươi thì có!”
Phía sau vang tên một tiếng rống lớn, Nhất Kiếm vung đao bổ về phía
Lục Dự.
Lục Dự lập tức xoay người ngăn cản, một cước đá trúng bụng Nhất Kiếm, làm hắn đau đớn rên lên, lui người lại vài bước.
“Lục Dự, ngươi là đồ chết tiệt, dám đánh ca ca của lão tử…”
Nhất Diệp chạy lên, mặt vươn đầy nước mắt, thiết phiến trong tay vung lên, toàn lực phóng thẳng vào Lục Dự.
Lục Dự nghiêng người né tránh, thiết phiến thuận thế bay thẳng về hướng Tô Giải Dung đang ngồi không chút động tĩnh.
“A…”
Nhất Diệp thét lên.
Sắc mặt Lục Dự liền chuyển trắng, liều mạng phi thân về phía trước chặn lại
thiết phiến. Thiết phiến sắc bén như lưỡi kiểm, Lục Dự
không chút do dự đưa cánh tay cản đòn. Cánh tay hắn bị chém rơi một mảng thịt, nhất thời huyết nhục mơ hồ.
Lục Dự hào hển thở, ném thiết phiến sang một bên, nhìnTô Giải dung đang nhắm chặt hai mắt
mà nói:
“Ta tới đón ngươi quay về, Giải Dung… Ngươi đừng lo lắng, ta không thương tổn ngươi, cũng không để bất kỳ kẻ nào thương tổn đến ngươi… theo ta trở về đi…”
Mặc kệ cánh tay đang
đổ máu, Lục Dự cúi người xuống ôm lấy Tô Giải Dung, hành động cẩn thận như thế, dù có là ai cũng chưa từng thấy qua, ôn nhu này của hắn, mãi mãi chỉ dành cho riêng Tô Giải Dung.
(Quỳnh: cha với con …aizzz…giống nhau thế không biết.)
Ngay lúc Lục Dư ôm Tô Giải Dung
đến cửa, phía sau vách tường bất chợt
xuất hiện
ba mũi tên ngắn sắc bén phá không bay đến. Lục Dự lui người né được hai mũi, cuối cùng vẫn bị mũi thứ ba trực tiếp xuyên thẳng qua vai trái,
khiến hắn rên lên một tiếng đau đớn.
“Cữu… mau lên…”
Thanh âm vội vàng của Mạc Thu truyền đến.
Hai mủi tên bị Lục Dự phát hiện né tánh kịp thời lại d8a6m trúng cây đuốc. Cây đuốc bị cường lục
bắn rơi xuống đất mặt, nhiều điểm đốm lửa tức khởi, từ mội chia ra hai, hai phân bốn, nhanh chóng tản ra,
mùi
khói lưu
huỳnh
cũng nháy mắt tràn ngập
tứ phía.
Nhất Kiếm mạnh quay đầu lại, quát:
“Ngươi cư nhiên chôn hỏa dược trong này!”
Trước ngực Mạc Thu lúc này đã loang lổ vết máu, y thần sắc trắng bệch chạy tới, nói:
“Dù thế nào, trước tiên cần diệt trừ Lục Dự đã!”
Nhất Diệp la lên:
“Ca ca, mặc kệ hắn, cứu Tiểu Thất trước! Kẻo không còn kịp nữa!”
Nhất Kiễm phẫn nộ liếc nhìn Mạc Thu, nắm chặt Xích Luyện đao tiếng công
về phía Lục Dự:
“Vương bát đản nhà ngươi mau buông huynh đệ của lão tử ra. Huynh đệ lão tử không phải là tên hỗn đản Tô Giải Dung
chết bằm kia, mau thả hắn ra cho lão tử!”
Nhất Diệp trong lúc đó cũng xuất quyền đánh
Lục Dự, Mạc Thu
tức khắc
vội vàng gia nhập chiến cuộc.
Ngòi hỏa được
vô tình
được châm lên, bên ngoài thạch lao rầm vang tiếng nổ, đá vụn bám trên thành vách rơi xuống. tiếng nổ mạnh liên tiếp, càng lúc càng gần đến đinh tai nhức óc.
“Cữu, các người mau đi…”
Mạc Thu hô lên, thanh âm trầm khàn.
“Muộn rồi thì sẽ không ra được nữa…”
Lúc trước, Mạc Thu cơ hồ đã chôn một lượng lớn hỏa dược
dưới nền đất. Trận nổ trước đó số lượng ít hơn đã nổ thành ra như vậy, lúc này nếu nội đạo thạch thất chấn động thêm lần nữa,hầu như có thể đem mọi ngưới thịt nát xương tan, thi cốt vô tồn!
Kể từ lúc nhìn thấy Lục Dự, ý niệm báo thù đã hoàn toàn chiếm cứ toàn bộ đầu óc của Mạc Thu, đến mức không thể tự chủ. Cho đến khi Mạc Thu đến được thạch thất, nhìn thấy những người có mặt bên trong, y mới đột nhiên bừng tỉnh.
Nhất Diệp
chắc chắn
đã
nói hết, hẳn đã nói cho Nhất Kiếm biết rồi!
“Cứu Tiểu Thất trước đã!”
Nhất Kiếm quát lên.
Đột nhiên trong lúc đó, người được ôm trong ***g ngực Lục Dự bất chợt mở mắt, từ tay áo rút ra một thanh chủy thủ,
đâm về phìa
hầu gian của Lục Dự.
Lục Dự trong lòng kinh hoảng, cảm thấy người trong lòng
đột nhiên
kích khởi sát khí,
lập tức đẩy hắn ra. Người nọ rơi xuống mặt đất, mở to đôi
mắt
đầy quang ***
nhìn
Lục Dự, đôi mắt không phải của Tô Gải Dung.
“Ngươi là ai!”
Lục Dự toàn thân phát lạnh:
“Giải Dung đâu?”
Người nọ bóc gỡ nhân bì diện cụ bên ngoài, lớn thanh nói:
“Ẩn Kiếm viện viện thủ, Lục Đinh Đinh!”
Nhưng vừa nói hoàn câu, liền đứng dậy hô lên:
“Môn chủ, lao sắp sập rồi!”
“Lục Mạc Thu!”
Lục Dự nhìn sang Mạc Thu, đáy mắt ánh lên lửa giận lạnh như băng:
“Ngươi đem giấu hắn đi đâu rồi!”
Mạc Thu ho ra một ngụm máu, lần thứ hai cười lạnh:
“Ở một nơi ngươi vĩnh viễn không tìm ra được.”
Nhất Kiếm sửng sốt, cả người phát lạnh:
“Ngươi gϊếŧ hắn rồi sao?”
Lục Dự xuất Vô Thương kiếm đâm về phía chính diện của Mạc Thu,. Nhất Kiếm vội
đẩy y ra, thay y chống đỡ.
Đinh Đinh thấy không ai để ý đến mình, cũng tự cảm thấy cái mạng nhỏ bản thân vẫn
quan trọng hơn,
nên cứ như vậy lảo đảo, nghiêng ngả chạy ra ngoài.
Nhất Diệp lúc này mới kinh giác phát hiện hai chân mình rốt cuộc vô lực, đứng không còn vững nữa, mà tro bụi
lại bay mịt mờ hai mắt, tiếng ầm vang không ngừng bên tai. Đá rơi bên ngoài thạch thất càng lúc càng nhiều, mê cung thạch lao này có khả năng sẽ sập xuống bất cứ lúc nào.
Lục Dự điên cuồng gào thét, hai mắt đỏ bừng nắm lấy vạt áo Mạc Thu:
“Ngươi gϊếŧ hắn, ta sẽ bắt ngươi bồi táng!”
Nhất Kiếm vội vàng lao
đến bảo hộ Mạc Thu, ra sức đẩy y
về phía
sau lưng mình. Nhưng Lục Dự lúc này tựa như đã hoàn toàn phát điên rồi, không chút đề phòng, mặc cho đao của Nhất Kiếm kề sát bên người mình cũng chẳng để tâm, cứ nhất nhất bắt lấy người Mạc Thu phía sau Nhất Kiếm, quyết không buông tay.
“Cữu…”
Nhất Kiếm bị kiếm của Lục Dự
chém ngang ngực, máu tươi nhất thời phun ra. Mạc Thu hỏang hốt, bối rối hô lên.
Cánh cửa thạch thất giữa cơn chấn động mãnh liệt của mê cung dần dần hạ xuống. Cánh cửa kia một khi
đóng lại, thì vĩnh viễn không thể
mở ra được từ bên trong.
Nhất Kiếm vừa nhìn thấy, quát to:
“Nhất Diệp!”
Nhất Diệp quay đầu lại nhìn ca ca, cắn răng đáp:
“Biết!”
Trong chớp mắt, Nhất Kiếm lui người thoát khỏi Lục Dự. Hắn cùng Nhất Diệp bắt lấy người Mạc Thu,
khí lực chấn mạnh
va chạm ngực y. Mạc Thu bị hai cỗ nội lực cường đại này đánh tới, mạnh bay thẳng ra khỏi thạch thất.
Thạch môn hạ xuống, tiếng vang ầm ầm, đinh tai nhức óc.
“Cữu… tiểu cữu…..”
Mạc Thu từ xa nhìn thấy hai người.
Hai người còn đang
nhìn Mạc Thu, vẻ mặt bi thương, tựa như đang nói:
[Từ này về sau, chính mình hảo hảo bảo trọng.]
Mạc Thu thét gào, liều mạng
chạy về phía trước, đột nhiên trần thạch lao sập xuống, bụi đất cùng mảng đá rơi vỡ
chấn bít cửa mê cung.
Y khàn giọng đào
từng tảng đá, cữu cữu cùng tiểu cữu còn ở bên trong, còn ở bên trong, còn ở bên trong a….
“Cữu… cữu…”
Mạc Thu khóc thét.
Phía trên có một cây đuốc đột nhiên tắt phụt, sau gáy y chợt truyền đến một trận đau nhức, sau đó là một mảng hắc ám hư vô tràn ngập.
Lúc ngã xuống đất, y vẫn chưa từ bỏ ý định…
Hai người kia còn ở bên trong… y phải
vào
đó cùng bọn
họ…
Y phải về bên…. về bên
bọn họ a…
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu
- Quyển 4 - Chương 36