Mạc Thu sau trọn một đêm thất thần, đến khi trở lại sương phòng mới dần thanh tỉnh lại.
Nhất Kiếm ngồi xuống bàn, dùng bố khăn cẩn thận chà lau Xích Luyện đao trong tay. Mạc Thu yên vị ngồi bên mép giường, vẫn còn đang trầm tư. Sau một hồi lâu yên tĩnh, Nhất Kiếm mới chợt nhớ ra một sự kiện, liền hỏi:
“Chút nữa đã quên mất. Đinh Đinh nói ngươi ra lệnh bọn họ đến phân đà ma giáo tương trợ Thiếu Lâm. Bọn họ niên kỷ còn nhỏ, sao ngươi không sớm nói cho ta biết, để ta đi cùng họ?”
Mạc Thu trở mình nằm xuống giường, tư thế phi thường thoải mái, nhắm mắt nói:
“Mười bảy mười tám tuổi rồi còn tính là nhỏ sao. Huống chi, bọn họ đều là trong hàng ngũ đệ tử võ nghệ thuộc cao cường
hiện nay.
Hơn nữa còn có cao nhân Thiếu Lâm ở đó, ngươi không cần lo lắng.”
Nhất Kiếm suy nghĩ, trong lòng tuy rằng cũng cảm thấy Mạc Thu nói không sai, nhưng vẫn nhịn không được:
“Nhưng trong mắt ta, các ngươi mỗi người đều so với hạt đậu còn nhỏ hơn a!”
Mạc Thu thoải mái cười ra tiếng:
“Cho dù còn nhỏ như hạt đậu thì cũng sẽ có lúc cần phải kiến công lập nghiệp. Cữu bảo hộ bọn họ như vậy mãi được sao! Lúc này xuất môn, nếu không làm chút sự tình cho những lão nhân gia ở Thiết Kiếm môn kia xem, về sau ta còn có mặt mũi nào mà ăn nói với bọn họ?”
Nhất Kiếm cũng hiểu được ý tứ của Mạc Thu, suy nghĩ một chút, liền gật đầu đồng ý.
Mạc Thu quay đầu nhìn Nhất Kiếm đang lau Xích Luyện đao dưới ánh nến mờ nhạt, cả người tựa như được bao phủ giữa một mảnh ánh sáng ấm áp, nhu hòa.
Dáng vẻ cương nghị của Nhất Kiếm lúc này lại trở nên thập phần ôn nhã. Làm hồng quang bảo đao phát ra cũng đạm đi nét cương mãnh. Hết thảy là một loại không khí an tĩnh mông lung khiến Mạc Thu cảm thấy như đang chìm vào giấc mộng.
“Cữu.”
Mạc Thu nhẹ nhàng nói:
“Ngươi trước kia từng nói qua, chỉ cần ta luyện đến đệ ngũ tầng
Xích Tiêu bí quyết sẽ giao Xích Luyện đao cho ta. Nhưng ta đời này vĩnh viễn không thể tiến đến đệ ngũ tầng. Qua một thời gian nữa còn phải phế đi một thân công phu. Vậy ta cùng thanh đao của ngươi, kiếp này là vô duyên mất rồi!”
Lúc này
Nhất Kiếm vừa lau xong Xích Luyện đao. Hắn đem lợi đao tra vào vỏ, mỉm cười, đi đến ngồi xuống bên giường, đưa thanh đao cho Mạc Thu, biểu hiện yêu thương nhu nhu mái đầu y.
Mạc Thu tay cầm chuôi đao, rút nữa thân đao ra, nhìn nhìn lại chạm nhẹ vào, bộ dáng vô cùng luyến tiếc. Nếu không phải đao khí vô hình có thể đả thương người, y thật rất muốn cọ má vào thanh đao tự như cọ vào người Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm nói:
“Ta từng xem qua kinh mạch ngươi. Ngươi không cần ngưng luyện Xích Tiêu bí quyết, cũng chẳng cần tự phế võ công. Chỉ là từ nay ta hướng dẫn ngươi tiếp tục luyện thì đến một ngày nào đó ngươi sẽ có thể khống chế chuôi đao này.”
“Di?”
Mạc Thu sửng sốt.
Nhất Kiếm giải thích:
“Xích Tiêu bí quyết đúng là thường nhân vô pháp luyện thành. Nhưng kỳ kinh bát mạch của ngươi sớm đã được đả thông, hiện giờ kinh mạch không những rộng lớn, còn phi thường cương mãnh. Mặc dù có chút gian khổ, nhưng có ta Xích Tiêu bí quyết sẽ không làm khổ ngươi nhiều đâu. Theo tính toán, chỉ cần ta dùng nội lực khai thông cực dương chân khí trong người ngươi, là có thể tránh khỏi đau đớn do chân khí tăng vọt, từng tầng từng tầng luyện tiếp tục. Theo hai đến ba năm, kinh mạch ngươi sẽ đủ kiên cường để thích ứng với dòng chân khí mãnh liệt này, khi đó dù ta không tương trợ, cũng sẽ không có trở ngại.”
Mạc Thu mừng rỡ, y vốn tưởng tương lai mình chỉ có thể là một phế nhân. Hiện giờ nghe Nhất Kiếm nói như thế, liền vui mừng đến độ từ đệm giường đứng bật dậy, áp Nhất Kiếm xuống giường, chôn mình vào ngực người này.
Thanh âm Mạc Thu cao vυ"t lên, mang theo tia hưng phấn khó kiềm chế:
“Không quan hệ, cữu đừng lãng phí nội lực bản thân. Ta chỉ cần biết có thể tiếp tục luyện là tốt rồi. Dù đau đớn cũng không tính là gì, ta có thể tự mình luyện.”
“Đang nói cái gì ngốc a!”
Nhất Kiếm gõ vào đầu Mạc thu:
“Ngươi lần đó đau đến mức sắc mặt hóa bạch như thế còn nói là không vấn đề? Loại đau đớn do chân khí kinh mạch va chạm, một người mạnh mẽ rắn rỏi còn không chịu đựng được, huống chi là ngươi!”
Mạc Thu nghiêng đầu nhìn cữu cữu, tươi cười đến mi mục loan loan:
“Ta chỉ là bề ngoài thoạt nhìn yếu ớt, nhưng so sánh với những người rắn rỏi không chừng còn mạnh mẽ hơn. Không phải hai ngày nay cữu đã thấy được rồi sao? Ân, tối hôm qua cũng vừa mới thử qua.”
(Quỳnh: =3= biết mà, dụ gì chứ dụ đó anh mạnh mẽ chán…)
Một câu này của Mạc Thu mang hai ý nghĩa, nói đến mặt Nhất Kiếm phát đỏ hồng.
Mạc Thu cũng không buông Nhất Kiếm, chỉ là cười cười vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, một tay đem Xích Luyện đao tiếp nhập vào lòng ngực ôm thật sát:
“Ngươi đã nói sẽ đem đao cho ta, ta đây thu giữ, cũng không cho ngươi đòi lại.”
Nhất Kiếm còn nghĩ muốn nói thêm gì nữa, nhưng vừa mở miệng, Mạc Thu đã đoán được hàm ý hắn, nhanh chóng cướp lời:
“Ta nhớ rõ mà, chưa luyện được đến đệ ngũ trọng thì không thể sử dụng chuôi đao này.”
Nhất Kiêm khen ngợi sờ đầu y:
“Còn nữa, tính tình ngươi có điểm khó khống chế, cữu còn đang nghĩ phải giải quyết thế nào. Nên ngươi phải cố gắng nhẫn nhịn!”
Mạc Thu hỏi:
“Vậy tính tình ngươi cũng là do môn công phu này phá hư sao?”
Nhất Kiếm cười to:
“Tính tình lão tử vốn từ đầu là đã bị phá hư rồi a!”
“Cũng đúng nha.”
Mạc Thu ghé vào ngực Nhất Kiếm, cười nói:
“Ta nghĩ ngươi cũng giống như trước đây thôi, chưa từng thay đổi.”
Bàn tay Nhất Kiếm nhẹ nhàng mân mê sợi tóc Mạc Thu. Y tựa đầu vào ngực Nhất Kiếm, thần tình thoải mái hưởng thụ sự ôn nhu này của hắn.
Nhất Kiếm cũng không đuổi Mạc thu quay về phòng mình nữa. Đêm đã khuya, Mạc Thu ngáp nhẹ, thủy chung vẫn chiếm lấy ***g ngực Nhất Kiếm, không chịu rời đi.
Nhất Kiếm kéo chăn lên, cẩn thận đắp lên người cả hai, chỉ phong bắn ra diệt tắt ánh nến. Hô hấp Mạc Thu trong chốc lát đã trầm ổn lại, nằm úp sấp như vậy mà y cư nhiên cũng có thể ngủ được. Nhất Kiếm ôn nhu cười, chậm rãi đem y đặt xuống bên cạnh, nhưng chỉ trong chốc lát Mạc Thu đã lại ôm lấy hắn.
Màn đêm hắc ám, vươn tay ra không thấy được năm ngón tay. Nhất Kiếm nằm nghe tiếng thở trầm ổn của Mạc thu bên cạnh mình, lòng cảm thấy có điểm ngọt ngào.
Không lâu trước đây, hai người từng lạnh nhạt với nhau, ngay cả an bình nói chuyện cũng không có biện pháp, hiện giờ lại có thể yên ổn ngủ bên cạnh đối phương như thế.
Sau cuộc mật nghị bát đại phái này, bọn họ đã có thể trở lại như lúc xưa.
Nhất Kiếm nhịn không được, thân thủ chạm vào khuôn mặt phấn nộn của Mạc thu, nhẹ giọng nói:
“Ngươi không thành thân, lão tử thật sự rất vui….”
………………………
Ngày hôm sau, Nhất Kiếm cùng Mạc thu tìm đến đám người Mục Tương, biết được tin tức Triệu Bát đột nhiên mất tích.
Mục Tương cùng Hàn Hàn quyết định lưu lại chờ Triệu Bát, Nhất Kiếm cũng lo lắng nói:
“Đệ tử Thiếu Lâm vùng phụ cận phát hiện có phân đà ma giáo. Hôm qua tiểu Thu đã phái một số đệ tử đến tương trợ. Kỳ thật ta vẫn có chút không yên lòng về các đệ tử kia. Nếu đã vậy, hai người chờ Triệu thiếu hiệp, ta cùng tiểu Thu đến nơi đó xem qua trước.”
“Di?”
Mạc Thu kinh ngạc kêu.
“Như thế nào?”
Nhất Kiếm hỏi.
“Không có….”
Mạc Thu vội vã ngưng thanh âm. Y phải tiếp tục cản trở Nhất Kiếm biết tất cả sự tình. Nhất Kiếm là người vô tâm đề phòng. Nếu để hắn đem sự tình nghĩ thông suốt sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó hành sự.
Vì thế, bọn họ tạm biệt Mục Hàn hai người, rời khách *** trước một bước.
Mạc Thu đeo Xích Luyện đao của Nhất Kiếm trên lưng, tùy thân bội kiếm của y đổi lại đưa Nhất Kiếm giữ bên mình.
Vì tư tâm không muốn cho người khác nhìn thấy diện mạo tuấn lãng của cữu cữu, nên Mạc Thu vẫn đem râu giả mang lên mặt Nhất Kiếm. Mà má Nhất Kiếm nhiễm hồng cũng có chút dọa người, nên hắn đành tùy Mạc Thu, không nghĩ sẽ phản đối.
Mạc Thu cùng Nhất Kiếm chậm rãi đi dọc theo tiểu lộ uốn lượn. Trong lòng y vẫn còn đang tính toán nên trì hoãn bằng cách nào. Thời điểm đến đó mong rằng sự tình đã được xử lý tốt. Không ngờ khi bọn họ vừa đến gần ma giáo lặp tức nghe được thanh âm chấn động của binh khí tương giao kịch liệt.
Nơi này khá gần Tả Ý sơn trang dưới chân Lạm Thương sơn. Ô Y ma giáo thế lực lớn mạnh, có nhiều phân đà, tại các tỉnh trấn đều có cứ điểm ẩn mật. Nhưng Nhất Kiếm tuyệt không ngờ tới những người này lại to gan đến mức thiết khởi phân đà nơi lân cận Tả Ý sơn trang như vậy.
Nhất Kiếm nhướng mày, nói với Mạc Thu:
“Ngươi ở lại nơi này, ta đi qua đó xem!”
Sau đó cũng không đợi Mạc Thu hồi đáp, rút bội kiếm trên lưng phi thân nhảy về phía trước.
Nơi này nhìn qua bất quá cũng chỉ như một thôn trấn giản dị. Trong vườn còn nuôi khá nhiều kê áp
(Quỳnh: gà, vịt).
Nhà bên được làm bằng trúc tường đơn sơ, khá thanh tĩnh. Nội phòng còn có một thiếu phụ ôm một tiểu hài tử búi tóc trái đào đang trộm nhìn tình cảnh bên ngoài.
Nơi dòng suối nhỏ chảy qua thôn có khoảng hai đến ba mươi người đang kịch liệt giao đấu. Thanh thủy trong vắt, xanh biếc nay đã nhiễm đầy hồng huyết sắc. Thi thể nằm la liệt bên bờ, tình cảnh thập phần tang thương.
Những hắc y nhân liên tiếp thoái lui, cao tăng Thiếu Lâm dẫn theo một đoàn đệ tử cùng một số người của Thiết Kiếm môn bức họ tiến dần vào thôn. Sau đó thanh âm tiểu hài đồng khóc thét vang lên. Còn có một số lão nhân gia, nữ nhân và tiểu hài tử cầm cán chổi chạy ra nghênh địch.
Nhất Kiếm sửng sốt, ngừng
nện bước.
“Mau vào đi!”
Chợt có một gã Ô Y giáo chúng hô lên:
“Pháo hoa tín hiệu đã phóng, lập tực sẽ có huynh đệ đến đây viện trợ, các người đừng ra đây!”
Một tăng nhân Thiếu Lâm tự to con vung lên thiết trượng trong tay, đánh về phía nam tử vừa nói lúc nãy:
“Ai đến đều vô dụng. Ô Y giáo diệt Thiếu Lâm của ta. Lão nạp hôm nay bắt các ngươi nợ máu trả bằng máu!”
Không ngờ, lúc này xuất hiện một cỗ nội lực mạnh mẽ chấn động. Sóng nước bên dòng suối không ngừng thét gào làm vị tăng nhân kia thoáng hạ thấp lực đạo.
Một thân ảnh từng trên trời rơi xuống, đứng bên cạnh Ô Y giáo chúng, Thiết địch trong tay, nhất chiêu xuất ra đã đánh lùi đòn thế của vị tăng nhân kia.
“Hữu hộ pháp!”
(Quỳnh: Tiểu Thất của teeeeeeeeeeeeeee….
Hắc đại gia:*cốp*…của ai hử?
Quỳnh: a vậng vâng là cửa soái ca Tiểu Hắc ạ…*ôm đầu lệ tuôn ào ạt*…hức hức)
Ô Y giáo chúng phi thường vui mừng.
“Lập tức lui ra. Mang những người khác rời khỏi nơi này!”
Người được gọi là hữu hộ pháp kia ảm đạm cười.
Người nọ thân vận hắc y, hoa văn đỏ sậm trên thân áo, một đầu ô phát được buộc cẩn thận bằng dây đỏ, y trang *** xảo, dung mạo hoa mỹ, một thanh thiết địch trong tay, thu ba khẽ động, nhìn thoáng qua lộ nét phong lưu.
Một nhân vật như thế xuất hiện giữa khung cảnh sơn dã, làm tất cả đều lâm vào thất thần. Bất chợt thiết địch trong tay người nọ vừa chuyển, nhanh nhẹn biến thành chiêu thức tấn công vị tăng nhân kia.
Nhất Kiếm vốn đang trong cơn thất thần, lập tức phục hồi *** thần, hoảng hốt hô to:
“Cẩn thận!”
Vị tăng nhân kia mạnh hoàn hồn, giơ cao thiết trượng chống đỡ sát chiêu của đối phương. Thế nhưng thanh thiết địch kia linh động như ngân xà uốn lượn, hoán chiêu trực diện đánh vào bàn tay đang nắm chặt binh khí của tăng nhân, làm người kia trở tay không kịp, khớp xương chấn động, thiết trượng trên tay cũng bay ra xa.
“Tô Giải Dung!”
Nhất Kiếm hét lớn thanh, nhảy vào vòng chiến nghênh hướng kình địch.
Tô Giải Dung hiển nhiên cũng sửng sốt, nhưng lập tức gợi lên khóe miệng:
“Di, đại hồ tử!”
Nhất Kiếm dùng kiếm nghênh hướng thiết địch trong tay Tô Giải Dung, giận dữ nói:
“Lão tử xem ngươi cũng là hán tử cớ sao lại gửi mình vào ma giáo, làm địch nhân của người chính đạo! Bộ dáng này của ngươi, nếu tỷ tỷ lão tử dưới suối vàng biết được, không biết nàng sẽ thương tâm đến thế nào!”
“Tô Giải Dung từ nhỏ sinh ra đã là người Ô Y giáo, thánh lệnh của giáo chủ là thiên, giáo chủ muốn ai tử thì người đó sẽ tử!”
Tô Giải Dung xuất chiêu tiến công thẳng vào tim Nhất Kiếm. Nhất Kiếm dễ dàng hoành kiếm chống đỡ. Hai cỗ binh khí tương giao tạo ra thanh âm chấn địa vang trời.
“Ma giáo giáo chủ lạm sát người vô tội. Hắn muốn ngươi gϊếŧ ai ngươi liền gϊếŧ, chẳng lẽ tâm ngươi, nữa điểm chính nghĩa cũng không hề tồn tại?”
Nhất Kiếm hô to:
“Ngươi quả là hạng người chẳng phân biệt thị phi. Tỷ tỷ lão tử ngày trước đúng là có mắt như mù mới coi trọng ngươi!”
Tô Giải Dung bị Nhất Kiếm mắng như thế, thần sắc tuy vẫn không thay đổi, nhưng linh quang nơi đáy mắt đã dần biến hóa ảm đạm.
Nhất Kiếm nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt trong suốt thấu triệt, sạch sẽ không một tia ô nhiễm.
“Sư thúc tổ!”
Thiết Kiếm môn đệ tử nguyên bản đang ở một bên chiến đấu với dư đảng Ô Y ma giáo, lại nghe được thanh âm chấn động từ chỗ Nhất Kiếm, nhanh chóng quay sang nói với đồng môn:
“Trước bỏ qua những người đó, mau đến giúp sư thúc tổ!”
“Tráng sỹ, lão nạp cũng đến giúp ngươi!”
Vị tăng nhân kia nhặt lấy thiết trượng, một lần nữa tham nhập chiến trường. Trong nhất thời chuyển biến thành đồng loạt khoảng mười người cùng vây quanh Tô Giải Dung.
Những Ô Y giáo chúng nguyên bản đang dự tính rời đi, nhưng khi nhìn thấy Hữu hộ pháp lâm vào khốn cảnh, lặp tức không bỏ trốn nữa, lần thứ hai vọt trở về tương trợ.
Nhất Kiếm nhíu mày, lòng vẫn đang lo lắng nếu lấy đông khi yếu thế này thì nào phải là việc hiệp nghĩa. Đang tính bảo mọi người ngừng tay, chợt thấy Tô Giải Sung sắc mặt lạnh lùng, thiết địch giơ cao nơi bờ môi, nhất thời một trận thanh âm sắc bén phiêu tán. Âm luật cổ quái hỗn loạn, lại ẩn tàng nội lực mãnh liệt đánh thẳng vào mọi người xung quanh.
Nhất Kiếm là người đứng mũi chịu sào, phế phủ đau đớn kịch liệt, chân khí hỗn loạn lan tràn tứ phía, mà thanh âm kỳ dị kia không ngừng ngân vang bên tai. Trong đầu hắn lúc này như có một cỗ đại thiết chuông mạnh mẽ va chạm, đau đến mức ý thức cơ hồ sắp tan rã, vô pháp tập trung.
Nhất Kiếm vận khởi nội lực chống cự, áp lực dốc sức xuất nhất chiêu đánh trả Tô Giải Dung. Cư nhiên Tô Giải Dung linh hoạt di chuyển
mũi chân, thân hình thoáng đổi, xảo diệu né tránh kiếm chiêu mãnh liệt Nhất Kiếm vừa đánh tới.
Ma âm huyễn hoặc thần trí. Một vài đệ tử nhỏ tuổi dù đã dùng tay bịt chặt tai lại nhưng thất sách ngăn cản chấn động mãnh liệt này, bọn họ ngã xuống đất, thống khổ quằn quại.
Vị tăng nhân kia tuy đau đớn, nhưng lại nháy mắt với Nhất Kiếm. Nhất Kiếm hiểu ý, tăng nhân tấn công Tô Giải Dung phía bên trái. Tô Giải Dung nghiêng người né tránh, gặp đường kiếm của Nhất Kiếm đang
tấn công phía bên phải, hắn lại một lần nữa vận khởi kinh công, xoay người điểm nhẹ mủi chân lên thân kiếm.
Nhất Kiếm trở cổ tay xao khởi kiếm khí, ngân quang chợt lóe, bắn thẳng về hai chân Tô Giải Dung. Tô Giải Dung nhảy lên, thả người đá một cước về phía người tăng nhân kia, ý đồ muốn phá vòng vây hợp lực của
hai người họ tìm ra sinh lộ.
Thanh âm thiết địch vẫn chưa ngưng, phút chốc chói tai, có khi u lãnh, lúc như oán như tố, rồi chuyển biến hùng tráng mãnh liệt.
Tăng nhân kia trúng chiêu, thổ huyết, mà thân hình Nhất Kiếm lúc này cũng đã lung lay sắp đổ.
Tô Giải Dung phản thủ đánh về phía người tăng nhân. Sau đó xoay người đi về phía Nhất Kiếm. Cư nhiên tại thời điểm thanh thiết địch kia chuẩn bị thương đến Nhất Kiếm, bên cạnh bỗng vang lên một thanh âm:
“Ngươi hạ thủ được sao?”
Tô Giải Dung quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mạc Thu không biết đã đến gần hắn tự khi nào, khóe môi câu lên một nét cười băng lãnh yếu ớt.
Tô Giải Dung còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thu đột nhiên rút Xích Luyện đao sau lưng ra, nhất thời hồng quang chấn động, đao khí mãnh liệt tựa cuồng phong thẳng tắp lao về phía hắn.
Lập tức trước ngực hắn vang ra một thanh âm vỡ vụn, bờ ngực Tô Giải Dung đau xót, trong lòng thầm run lên, vội vàng nhảy người thối lui về sau.
Không ngờ vị tăng nhân kia đã mai phục sau lưng hắn, thiết trượng thiên cân vung lên, tránh né đã không còn kịp nữa, vai trái bị thiết trượng hung hăng đánh trúng.
Tô Giải Dung dù là bị thương vẫn không chút chần chừ, lập tức phi người rời khỏi phạm vi mãnh công của thiết trượng. Cư nhiên gặp phải Nhất Kiếm nghiêng người, đảo kiếm đánh văng thiết địch trong tay hắn ra, kiếm quang lóe sáng, lưỡi kiếm sắc bén đặt trên gáy hắn.
Tô Giải Dung sắc mặt chuyển băng hàn. Hắn nhìn Mạc Thu đang thu hồi Xích Luyện đao, đáy một hiện lên tia tức giận.
Cùng lúc Tô Giải Dung vừa định mở miệng, Mạc Thu đã sớm chặn lời hắn:
“Cữu, chế trụ hắn!”
Mạc Thu vừa nói lời kia, Nhất Kiếm lấy ra một thanh chủy thủ, giáng chuôi chủy thủ vào sau cổ
Tô Giải Dung.
Lực đạo không chút lưu tình mang theo đau đớn mãnh liệt tràn đến, Tô Giải Dung cơ hồ không kịp phát ra thanh âm, câu nói vốn còn nghẹn nơi yết hầu chưa kịp xuất ra, chỉ còn có thể nghiêng người nhìn Nhất Kiếm.
“Ngươi là mộc đầu…..”
Tô Giải Dung trước khi ngất nói.
(Quỳnh: *gào thét*…phản đối bạo lực gia đình…ngô ngô
Nguyệt: nhét khăn là may rồi, lần sao cho nhai đá biết không.
Quỳnh: ngô ngô…(biết biết)…*gật gù trào lệ*)
“Di?”
Nhất Kiếm thoáng sửng sốt.
Tô Giải Dung ngã xuống đất, những Ô Y giáo chúng còn lại cũng nhanh chóng bị chế trụ. Mạc Thu đi đến bên người Tô Giải Dung nhẹ nhàng đá đá hắn, xác định người đã thực sự hôn mê mới lặng lẽ phóng tâm thở hắt ra.
“Tiểu Thu......”
Nhất Kiếm mở miệng.
“Chuyện gì?”
Mạc Thu ngẩn đầu, nhìn Nhất Kiếm, lộ ra tiếu ý thiên chân vô tà.
“Người này mắng ta là mộc đầu….”
Nhất Kiếm thu hồi lợi kiếm, đôi mắt trong trẻo nhìn Mạc Thu.
Mạc Thu đáy lòng hoảng hốt, lo sợ Nhất Kiếm đã phát hiện điều gì.
Không ngờ Nhất Kiếm lại lắc đầu nói:
“Muốn mắng cũng nên mắng đê tiện hạ lưu chứ! Dù sao lão tử đã dựa vào chiêu dương đông kích tây của ngươi mới thắng. Hắn thua oan uổng a!”
(Nguyệt: đúng là đầu gỗ =.=
Quỳnh: *câm lặng tiếp tục gật gù*…ô ô….)
Mạc Thu bất động thanh sắc tiếp lời:
“Để ý đến hắn làm gì. Ma giáo có người nào bình thường đâu. Ta làm sao hiểu được suy nghĩ của bọn họ!”
Nhất Kiếm cũng gật đầu, xem như đồng ý với lời giải thích của Mạc Thu.
Sau đó hắn lại mặt nhăn mày nhíu mà nói:
“Nhưng không phải đã nói ngươi không được dùng thanh đao này sao, giờ lại dùng như vậy? Có biết rất nguy hiểm không!”
Mạc Thu nói:
“Ta nguy hiểm vẫn hơn thấy cữu cữu gặp nguy hiểm!”
Lúc này các đệ tử Thiếu Lâm cùng vị tăng nhân kia đi đến, làm gián đoạn đối thoại của bọn họ.
Nhất Kiếm vừa rồi không chú ý, đến lúc này đối phương đến gần, hắn mới nhìn rõ bộ dạng của người kia. Vị tăng nhân này đã có tuổi tác, thế nhưng mặc dù tuổi đã hơn ngũ tuần, đôi mắt vẫn ngời sáng hữu thần, linh hoạt uy vũ sinh phong.
Tăng nhân hướng khom người chào Nhất Kiếm, nói:
“Lão nạp pháp danh nhất tự
Sân, tạ ơn nhị vị thí chủ tương trợ, giúp đỡ bắt giữ nhóm người ma giáo này.”
Nhất Kiếm cũng điểm đầu chào, Mạc Thu chắp tay nói:
“Đại sư không cần khách khí. Tại hạ Thiết Kiếm môn Lục Mạc Thu, còn đây là cữu cữu ta, Duyên Lăng Nhất Kiếm. Cữu nghe nói Thiếu Lâm vừa phát hiện phân đà ma giáo liền ra lệnh cho chúng đệ tử đến tương trợ. Chúng ta vì có việc nên bị trì hoãn lộ trình. Tuy rằng giữa trận xuất hiện hữu hộ pháp ma giáo, nhưng thực may mắn, cuối cùng vô sự phát sinh.”
Sân cũng gật đầu đồng ý, nói vài lời khách sáo với Mạc Thu.
“Môn chủ, sư thúc tổ.”
Từ trong thôn truyền đến tiếng gọi của Thiết Kiếm môn đệ tử. Nhất Kiếm ngẩn đầu nhìn, chỉ thấy vài đệ tử đang áp giải một số tàng dư ma giáo ra khỏi thôn. Trong đó còn có nhược lão, nữ nhân và tiểu hài tử cùng một số người bị thương vì trận đánh lúc nãy.
Nhất Kiếm vừa thấy Đinh Đinh đang vui vẻ ôm một tiểu hài tử thần tình sợ hãi tung lên không trung rồi lại bắt lấy. Mẹ của hài tử kia nhìn thấy mà không ngừng run rẩy, hoa dung thất sắc. Nhất Kiếm nhíu mày, giận dữ nói:
“Đinh Đinh, ngươi làm cái gì! Cẩn thận làm rơi hài tử, mau buông ra!”
Đinh Đinh bị Nhất Kiếm quát, tay bổng run rẩy, mềm nhũn đi, suýt nữa không bắt được. Cũng may nhờ đồng môn đứng bên cạnh vội vàng bế kịp tiểu hài tử kia, mới làm bé không bị rơi xuống.
Nhất Kiếm lại gằn giọng:
“Lục Đinh Đinh!”
“Dạ!”
Đinh Đinh lập tức giấu hai tay sau lưng, vội vàng lui vai bước.
Khi Nhất Kiếm đi vào trong thôn, thấy một đoàn người đang quỳ, trong đó còn có hài tử cùng phụ lão, hắn hoang mang quay sang hỏi Mạc Thu:
“Có phải lầm lẫn gì không! Tuy rằng ma giáo hỗn tạp. Nhưng đây bất quá chỉ là lão nhân gia cùng tiểu hài tử, không thể nào là người ma giáo được!”
Sân căm giận nói:
“Bọn họ đích thật là người ma giáp. Thí chủ ngàn vạn lần đừng để vẻ ngoài của bọn họ lung lạc lý trí! Những lão niên là giáo chúng ô y giáo, những phụ nhân này đều là thê thϊếp của Ô Y giáo chúng, còn những tiểu hài tử kia, sau này cũng sẽ nối bước phụ thân gia nhập ma giáo, nguy họa Võ lâm. Hiện giờ rơi vào tay chúng ta, kết liễu sớm một chút mới tốt!”
Thiết trượng trong tay Sân không chút do dự hạ xuống, đánh thẳng vào người một lão giả đang phi thường sợ hãi. Lão giả kia hoảng hốt kêu lên, hai mắt trừng to.
Nhất Kiếm thân thủ giữ lấy thiết trượng, không đồng ý nói:
“Đại sư trượng hạ lưu tình!”
Sân giận dữ nói:
“Thiếu Lâm Tự bị yêu nghiệt ma giáo tiêu diệt, huyết vũ *** phong không ai sống sót. Nếu không phải khi đó ta xuất ngoại giảng đạo, không ở trong tự, nhất định đã không tránh khỏi vong thân. Nợ máu của Ô Y giáo phải trả bằng máu. Những người này một mạng cũng không thể lưu!”
Sân tăng thêm lực đạo, một lần nữa đánh tới. Cánh tay Nhất Kiếm kình phong hốt khởi, vận nội lực chống lại. Hắn không phải thiên vị dư nghiệt ma giáo. Mặc dù cảm thấy cùng là giang hồ đồng đạo nên căm hận yêu nghiệt là ra ác sự. Thế nhưng khinh suất sát nhân thế này, hắn làm không được.
Sân hét lên một tiếng, kình khí tăng vọt, nội lực chấn khai một vài tiểu tăng bên cạnh, xao khởi thiết trượng thoát khỏi tay Nhất Kiếm. Ngay sau đó tấn công Nhất Kiếm, cùng hắn so chiêu.
“Cữu!”
Mạc Thu cả kinh, trong lòng thầm mắng. Thật là lấy oán báo ân a, lúc này lại quay sang đối phó Nhất Kiếm sao, hắn không ngẫm lại vừa rồi là ai cứu hắn thoát khỏi tay Tô Giải Dung!
Nhất Kiếm cùng Sân giao thủ qua mấy chiêu, chiêu chiêu đều kịch liệt chấn động, lúc này các môn phái đệ tử khác thấy biến cũng chạy đến.
Những người này vốn nhận thức Sân, vừa thấy có người động thủ với hắn, liền muốn lao vào vòng chiến tương trợ. Không ngờ Nhất Kiếm chỉ trong nhất thời bán khắc đã đem Sân chế trụ xuống mặt đất.
“Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi cư nhiên giúp ma giáo tà nhân. Hay ngươi cũng là gian tế ma giáo! Một khi đã như vậy, kia muốn gϊếŧ liền tùy ngươi. Thiếu Lâm đệ tử nghe đây, chờ lão nạp đi rồi, các ngươi nhất định không được bỏ qua cho tên cẩu tặc này!”
“Sư phụ!”
Nhóm tiểu tăng đứng bên cạnh thần tình xúc động, phẫn nộ. Cơ hồ muốn lặp tức nhào vào đánh Nhất Kiếm.
“Ngươi là con lừa ngu ngốc!”
Nhất Kiếm phẫn nộ rít gào, làm tâm can mọi người bị thanh âm chấn động, đều dọa đến hoảng sợ.
Nhất Kiếm quát:
“Thị phi chẳng phân biệt được. Lại lạm sát người vô tội. Phật môn sao lại có loại người như ngươi vậy chứ?! Năm đó lão tử ngụ tại Thiếu Lâm ăn chay, nghe thuyết pháp, đại sư trụ trì Trí Trượng là người từ bi đến thế nào. Ngài nhìn thấy một con chim nhỏ bị phong vũ đánh hạ, cũng ôm xác nó khóc cả buổi. Nếu biết môn hạ đệ tử của mình vì báo diệt tự chi cừu, tùy ý lạm sát thế này. Nhất định sẽ khóc đến không thể siêu sinh!”
(Quỳnh: sao giống hình tượng tiểu nhược thụ thế nhĩ…=]])
Thanh âm lớn tiếng này, lại thành công thức tỉnh Sân. Sân nhớ tới vị trụ trì nay đã viên tịch, hốc mắt đỏ lên, mở miệng gọi:
“Trí Trượng sư thúc…”
Đệ tử các phái xem không hiểu đây là tình hình quái quỷ gì, đành đứng một bên đàm luận không ngớt.
Mạc Thu tiến đến, kéo Nhất Kiếm ly khai, nháy mắt ra hiệu cho các tiểu tăng kia mang Sân nâng dậy.
Các tiểu tăng Thiếu Lâm Tự căm tức nhìn người của Thiết Kiếm môn. Mạc Thu căn bản cũng không đem bọn họ để vào mắt, chỉ chậm rãi nói với Nhất Kiếm:
“Như thế này đi, thời điểm bát đại phái mật nghị đã sắp đến. Nơi này cũng là lân cận Tả Ý sơn trang. Chúng ta tạm đem những người này giải lên sơn trang trước. Đến lúc đó thiên hạ anh hùng hội ngộ, tái thương nghị xem sẽ xử lý họ thế nào.”
Lập tức các môn phái đệ tử lên tiếng phản bác:
“Sân đại sư còn chưa lên tiếng. Sao có thể đến lượt ngươi khẩu phát cuồng ngôn! Mao đầu tiểu tử nhà ngươi phân lượng có bao nhiêu, cư nhiên khẩu khí lớn như vậy!”
Tầm mắt ôn nhu của Mạc Thu vừa ly khai Nhất Kiếm, lập tức hóa hàn khí. Y lạnh nhạt nhìn tên đệ tử không biết xuất thân môn phái nào, khí thế băng hàn đầy âm trầm.
“Tại hạ Thiết Kiếm môn môn chủ, Lục Mạc Thu.”
Y nói.
Nhất thời một mảnh lặng ngắt như tờ.
…………………
Tả Ý sơn trang địa thế hiểm trở, kiến tạo dựa vào đàn sơn, dứt khoát tước thạch mà dựng thành.
Thông lộ nhập trang lại chông gai khó hành tẩu. Giữ một vị thế độc lập trong núi.
Đoàn người bọn họ mang theo dư nghiệt Ô Y giáo đi dọc theo thông lộ lên sơn trang Trong đám người lại có nhiều lão ấu. Lộ trình nguyên bản chỉ cần dụng khinh công là chẳng cần một canh giờ đã đến nơi, thế nhưng lại phải đi gần ba canh giờ.
Một tên đệ tử Hoàng Sơn phái đi sau áp giải, do thiếu kiên nhẫn nên đá vào chân một lão nhân gia đang đi chậm lại phía xa, lớn tiếng mắng:
“Lão già này, đi nhanh lên chứ!”
Nhưng tiếng nói vừa dứt, mắt Nhất Kiếm đã quét nhìn về hướng đó. Tên đệ tử kia thấy vậy đành rụt đầu, câm miệng, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh.
Đến lúc chiều tà, mọi người cũng kịp lúc tiến đến đại môn của Tả Ý sơn trang. Trước cửa có vài tên đệ tử đang đứng nghênh đón. Sau đó Nhất Kiếm cùng Mạc Thu dẫn những đệ tử Thiết Kiếm môn khách khí đi vào sân phía đông dành riêng cho họ.
Đệ tử Tả Ý sơn trang đưa bọn họ đến trước sân rồi ngừng lại, nói với bọn họ sau này có việc gì phân phó thì cứ báo lại với đệ tử
trong trang. Nói xong liền lui ra. Nhưng Nhất Kiếm vươn thủ ngăn lộ làm người đó phải đứng lại.
Khuôn mặt vị đệ tử kia tươi cười nghênh diện nhìn Nhất Kiếm tựa như hoàn toàn không nhìn ra vẻ mặt giận dữ của Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm nói:
“Thỉnh vị huynh đệ an trí hảo cho nhóm người Ô Y giáo kia, trong đó còn có một số tiểu hài tử tuổi còn ấu niên. Có lẽ đói lắm rồi nên mới hồ nháo như vậy. Chỉ cần cho họ ăn thì bọn nhóc sẽ an tĩnh lại.”
Đệ tử Tả Ý sơn trang đáp lại:
“Đã hiểu, Duyên Lăng đại hiệp.”
Người nọ lui về sau, Nhất Kiếm đẩy cửa Đông viện ra, dẫn Mạc Thu cùng bát vị đệ tử Thiết Kiếm môn đi vào trong.
Tả Ý sơn trang quả thực có chút đãi ngộ đối với họ, nói chỉ là dành cho khách nhân ở tạm, nhưng vừa vào cửa đã thấy một khoảng sân rộng lớn, đưa mắt nhìn quanh đều là lầu các hoa mỹ, tả hữu có một số tòa thủy tạ mang phong vị Giang Nam, bố trí kỳ sơn dị thạch, hòa hợp phi thường xảo diệu, cả viện đều phát ra cảm giác phong nhã rất khác biệt.
Đinh Đinh “Oa” lên một tiếng,
sôi nổi loạn chạy trong sân viện. Mạc Thu hừ một tiếng, đem toàn bộ đệ tử
còn lại đi vào viện, cùng Nhất Kiếm chọn một gian phòng ở.
Đóng cửa phòng, buông bọc hành lý xuống, Mạc Thu trực tiếp đi đến bên giường nằm xuống. Bên tai truyền tới
thanh âm Đinh Đinh cùng các sư huynh đệ khác huyên náo ồn ào bên ngoài.
“Ồn chết được!”
Mạc Thu trở mình, sau đó tò mò sờ sờ nệm chăn trên giường.
Đệm chăn không phải loại vải dệt bình thường, vừa ấm áp cùng mềm mại. Mạc Thu suy nghĩ, sau khi trở về có lẽ cho người đổi nệm chăn trong phòng thành loại này luôn. Làn da Nhất Kiếm lúc này hoạt nộn, ôn nhuận, nếu bị loại thô chăn vừa cũ vừa cứng làm thương tổn, kia sẽ làm y đau lòng luyến tiếc a!
Nhất Kiếm mở khung cửa sổ chạm trổ phong hoa ra. Một trận gió mát thổi vào, mang theo hương khí bạch mai phiêu đãng.
Hắn đứng bên khung cửa, hít lấy thật sâu một ngụm hương khí, cảm thấy *** thần phi thường sảng khoái, tính gọi Mạc Thu đến đây, không ngờ vừa chuyển mắt nhìn qua đã thấy Mạc Thu thư
sướиɠ cuộn mình thoải mái trong chăn, chỉ lộ ra cặp mắt to tròn.
Nhất Kiếm nhịn không được bật cười.
Đang lúc trầm tư, Mạc Thu nghe thấy tiếu thanh của Nhất Kiếm, nghi hoặc quay đầu nhìn lại. Thấy hắn đang tươi cười, y trừng mắt nhìn rồi cũng vui vẻ cười với hắn.
Mạc Thu lúc cười, bên má trái xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, hòa hợp với bộ dáng ủ mình trong chăn kia làm Nhất Kiếm nhìn hồi lâu không chán. Thẳng đến khi Mạc Thu phát hiện bộ dạng mình đang thực rất buồn cười, mới thẹn thùng chui khỏi chăn.
Mạc Thu vẫy tay, Nhất Kiếm đi đến bên cạnh, ngồi xuống. Mạc Thu dựa người vào Nhất Kiếm, nói:
“Ta phải đi gặp minh chủ Tư Đồ Vô Nhai, cữu có muốn đi cùng không?”
“Không đi,
lão con lừa kia vừa ngốc lại thật xui xẻo!”
Nhất Kiếm nói:
“Chính ngươi cũng phải cẩn thận!”
Nhất Kiếm chỉ
muốn Mạc Thu bình an đến nơi này, còn việc mật nghị của bát đại môn phái là đại sự của các chưởng môn, hắn vô tâm nhúng tay vào. Hắn cũng muốn Mạc Thu thừa dịp này mà tôi luyện. Trong lòng Nhất Kiếm tuy thực lo lắng, nhưng cũng đã đến lúc buông tay.
“Ân!”
Mạc Thu gật đầu, còn cố gắng cọ cọ thêm mấy cái vào người Nhất Kiếm lâu một chút. Sau đó y mới trở mình xuống giường, đi ra khỏi phòng.
Nhất Kiếm đi đến bên cửa sổ, nhìn thân ảnh Mạc Thu đứng giữa sân đình đang phân phó hành động gì đó với một gã đệ tử.
Nội viện Tả Ý sơn trang nở rất nhiều bạch mai, lãnh hương thấm cốt. Nhất Kiếm chăm chú quan sát Mạc Thu,
nhìn y đứng dưới hàng bạch mai, vẻ mặt ẩn hiện lạnh lùng, mang theo chút thong dong tự
tại.
Mạc Thu bản thân vốn luôn kiên cường như thế, cho dù đã nếm qua không ít đau khổ, cũng không làm y cúi đầu. Chăm chú nhìn thân ảnh hiên ngang như bạch mai tuyết trắng kia, hốc mắt Nhất Kiếm dường như có chút phát nhiệt.
Nếm qua không biết bao nhiêu đau khổ, mới có thể rèn luyện Mạc Thu trở thành như ngày nay.
Trên mặt Nhất Kiếm chậm rãi triển lộ tiếu ý. Tiểu hài tử nhỏ như vậy, gầy gò yếu ớt như vậy, suýt nữa đã có thể chết trong bụng tỷ tỷ hắn, trải qua một thời gian dài, nay cũng đã thành nhân, khổ tận cam lai.
…………………
Mạc Thu đến đại đường, tiếp kiến Võ lâm Minh chủ Tư Đồ Vô Nhai cùng Hoàng Sơn phái, Thanh Thành, chưởng môn Tương môn, sau đó gặp được Lý Dao Đằng của Hoa Sơn.
Lý Dao Đàng tươi cười đi đến. Hắn nói với Mạc Thu, nghĩa phụ Triệu Đại Hùng của y cách đây không lâu thu nhận thêm một tiểu đồ đệ, không lâu tước đó tên đồ đệ ấy lại đột ngột phát bệnh thủy đậu làm cao thấp Hoa Sơn phái đều bị lây bệnh. Ngay cả nghĩa phụ cũng không tránh khỏi.
Đại phu nói người càng lớn, bệnh thủy đậu phát táng càng thêm lợi hại. Lúc này Triệu Đại Hùng do phát bệnh nên bất tỉnh nhân sự. Sư mẫu đành phái Lý Dao Đằng cùng vài vị sư huynh đệ khác thay thế sư phụ đến dự mật nghị.
Mạc Thu cùng Dao Đàng nhìn nhau cười, sau đó bắt đầu cùng chư vị chưởng môn đàm luận.
Nhưng ở đây phần đông đều là tiền bối giang hồ, Lý Dao Đằng trên giang hồ cũng có thể gọi là nổi danh, nói chuyện có chút phân lượng, còn lại hắn chỉ yên lặng ngồi ghẻ lạnh, vô ngôn vô ý kiến.
Mọi người bắt đầu thảo luận về việc vây trụ tổng đà ma giáo. Phải xử dụng hỏa dược, đánh cho đối phương trở tay không kịp. Đến khi mọi người đều trầm xuống không lên tiếng, Mạc Thu mới mở miệng:
“Phân hỏa được này cứ để Thiết Kiếm môn phụ trách. Mấy ngày trước chúng ta đã chuyển đến đây. Tả Ý sơn trang cũng vừa nhận được. Hiện đang được bảo quản hoàn hảo. Chư vị xin cứ yên tâm.”
Chưởng môn phái Thanh Thành thấy Mạc Thu niên kỷ còn nhỏ, liền dùng thái độ trưởng bối mà nói với y:
“Không biết Lục tiểu môn chủ đây đã tính toán chính xác phân lượng hỏa dược chưa? Trận chiến này, quần hung võ lâm chỉ thắng, tuyệt không thể bại, không nên có nữa điểm khinh thường, sơ xuất!”
Hỏa dược phân lượng thế nào còn phải hỏi sao? Thiết Kiếm môn xưa nay luyện kiếm, luôn thường xuyên phá sơn khai thác thiết tài, đều phải dùng đến hảo dược. Tư Đồ Vô Nhai đương nhiên biết việc này nên mới chủ động gửi thư liên lạc với Mạc Thu, muốn y đến dự cuộc mật nghị này cũng vì lý do đó.
Đối diện với thanh âm không chút tín nhiệm của chưởng môn Thanh Thành kia, Mạc Thu không hề sinh khí, chỉ lạnh nhạt nói:
“Ta thử ví dụ một chút. Số hảo dược kia nếu muốn nổ cả núi Thanh Thành của ngài chắc sẽ không đủ. Nhưng nếu muốn bạt đi nữa ngọn núi chắc sẽ dư dả a. Nếu ngài không tin uy lực của đóng hỏa dược này. Vậy không bằng trước đem đến Thanh Thành cho nổ thử đi. Nếu thật sự có công dụng, kia việc lớn chắc có thể thành toàn.”
Lý Dao Đằng bật cười, nhưng thoáng chóc lại sửa đổi biểu tình trở về đoan chính. Chưởng môn Thanh Thành cũng là vô thanh vô tức.
“Thật vất vả cho Lục tiểu môn chủ!”
Thanh âm trầm đυ.c của Tư Đồ Vô Nhai vang lên.
“Số hỏa dược này, thực đã làm Thiết Kiếm môn tốn kém không ít.”
Mạc Thu ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy Võ lâm Minh chủ đang ngồi trên chủ vị, bao phủ một thân lệ khí. Y đối Tư Đồ gật đầu, nói:
“Vì an nguy của tương lai võ lâm, Thiết Kiếm môn chỉ làm việc nghĩa, phân hỏa dược ấy là tâm ý của tệ môn, không vấn đề gì!”
Tư Đồ gật đầu đáp lại, nói vài lời khen ngợi với y, Mạc Thu cũng khác khí đối đáp vài câu. Sau đó ánh mắt mọi người ly khai Mạc Thu, bắt đầu quay sang tấm họa đồ da dê Tư Đồ Vô Nhai vừa mở ra, tiếp tục thảo luận vấn dề.
Mạc Thu ngồi lại trong chốc lát, thấy canh giờ không sai biệt lắm nhanh chóng tự xưng có chuyện quan trọng, cáo từ rời đi.
Y lần này tuy vì mật nghị bát đại phái mà đến, nhưng còn có một mục đích trọng yếu hơn.
Ước hẹn ba tháng cùng Lục Cẩu Kỷ đã sắp đến. Y nhất định phải bắt được Lục Dự, thu hồi lệnh bài môn chủ.
Lục Cẩu Kỷ đã hạ lệnh. Hiện giờ Tàng Kiếm viện mặc dù ngoài mặt tôn y làm môn chủ. Nhưng y biết, nếu đến hạn không đem được môn chủ lệnh bài trở về, thiên la thất kiếm tất sẽ phản, huyết nhiễm Thiết Kiếm môn.