Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 3 - Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhất Kiếm bước nhanh vào phòng, phản thủ đem môn khẩu mạnh mẽ đóng lại.

Mạc Thu vội vàng chạy theo sau lưng y, đẩy mở cửa phòng ra, cường thủ ôm lấy Nhất Kiếm, gắt gao siết chặt, cả người run rẩy.

“Buông ra!”

Nhất Kiếm phát ra thanh âm lãnh đạm.

“Ta không buông!”

Mạc Thu trả lời.

“Ta bảo ngươi buông tay ra!”

Nhất Kiếm gầm lên.

Mạc Thu càng gắt gao siết chặt vòng tay.

“Cữu, ngươi đứng sinh khí. Ta về sau không dám nữa, thật sự không dám nữa mà!”

Mạc Thu chật vật nói:

“Cữu, ngươi đừng sinh khí, đừng tức giận, đừng tức giận!”

Nhất Kiếm vốn nghĩ Mạc Thu sẽ hảo hảo giải thích lí do tại sao lại nói ra những lời như thế. Nhưng y cư nhiên lập tức thừa nhận, chứng tỏ mình không hề nghe sai, cũng không phải do mình hiểu lầm, Mạc Thu thật sự đã làm những việc này.

Lòng Nhất Kiếm đang cực điểm bi thống, hốc mắt dần phát nhiệt, thật không nghĩ mình phóng tâm giao phó cả một mảnh chân tình, đổi lấy kết quả đều bị Mạc Thu toàn tâm toàn ý tính kế.

Khóe mắt bất chợt dâng lên một làn hơi nước. Y hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ sợ nếu không làm như vậy, lệ thủy

phút chốc

sẽ

tuôn rơi như đê vỡ.

Mặc dù sự tình đã đến nước này, Nhất Kiếm, vẫn chưa muốn từ bỏ ý định. Y hỏi:

“Những gì Lục Dao nói đều là sự thật sao? Ngươi đã làm nhiều chuyện như vậy, chỉ để lật đổ Lục Ngọc, nghĩ muốn tiếp nhận ngôi vị môn chủ, phải không?”

Mạc Thu nói:

“Ta không thể lưu hắn lại!”

“Có hắn mới có ngươi, dù sao đi nữa hắn cũng chính là thân sinh phụ thân của ngươi mà!”

Nhất Kiếm gầm nhẹ.

“Ai lại có loại phụ thân như thế!”

Mạc Thu lạnh lùng nói

:

“Hắn đối với ta thế nào, cữu đều đã nhìn thấy tất cả. Hắn sai Lục Minh hạ độc ta, lại nhiều lần muốn đoạt mạng ta. Vô luận ta có nợ hắn

cái gì, tất cả đều đã hảo hảo trả hoàn! Lục Dự đối với ta chưa từng có một điểm ân huệ nhân tình nào, nếu không phải biết ngươi quan tâm đến việc đó, ta cần gì phải tốn sức lấy tính mạng bản thân ra cá cược?”

Mạc Thu tuy nói ra những lời bào chữa chân chính, nhưng nhất Kiếm phút chốc cũng theo đó mà nhận ra y tâm ngoan thủ lạt như thế. Mỗi một bước đi của y, đều đã được âm thầm suy tính hoàn hảo.

Nhất Kiếm nhớ tới ngày trước, khi chính mình quyết định cùng

một chỗ với

Mạc Thu, ánh mắt của Nhất Diệp thoáng vẻ không đồng tình. Nhất Diệp nhất định là nhận thức rõ điều này,

hiểu được tâm của hài tử này đã sớm bị hận thù làm cho biến dạng.

Có lẽ, Nhất Diệp cũng hiểu rõ, thâm tâm Mạc Thu đã không còn tồn tại cái gì gọi là chân chính yêu thích.

Chỉ vì ngày trước, hai người gặp nhau trong một tình cảnh thực hảo, thực thuận lợi. Bởi vì ngày ấy hắn chính là nơi cho y nương tựa. Bởi vì ngày ấy, y cùng Lục Đương Quy có quen biết. Mà Lục đương Quy nắm Xích Tiêu kiếm trong tay. Cũng do hắn rất ngốc, thực sự rất ngốc, không hề biết rằng quan hệ giữa người với người trên đời này là thiên ti vạn lũ, chỉ biết nhất mực đối tốt với mọi người bằng trọn một mảnh chân tâm.

Chuyện duy nhất Mạc Thu muốn làm, chỉ là diệt trừ Lục Dự mà thôi.

Trong lòng Mạc Thu, không hề có hắn tồn tại.

Trong đầu Nhất Kiếm vẫn còn quanh quẩn mơ hồ câu nói của y:

“Ngươi làm cho ta buồn nôn!”

“Nam nhân cùng nam nhân, quả thực xấu xa đến cực điểm!”

Nguyên lai là như thế, lúc Mạc Thu gần gũi hắn, ôm hắn, trong lòng Mạc Thu đích thực đang nghĩ như thế…. Là cực điểm xấu xa…..

(Quỳnh: anh bắt đầu tự kỉ cuồng…..=_=”)

Nhất Kiếm phút chốc tựa như bừng tỉnh khỏi đại mộng, tâm tràn ngập giận dữ cùng hận ý.

Y giận, giận bản thân mình lạc giữa ôn nhu hương, mơ hồ đến không nhìn thấy được tâm ý của Mạc Thu, nên mới bị hãm sâu vào vũng bùn mộng tưởng.

Y cũng thực hận, hận nếu mình có thể sớm hiểu được sự thật, hôm nay sẽ không phải đi đến nông nỗi này.

Vì nỗi hận với Lục Dự, Mạc Thu đã dối lừa hắn, làm ra không ít những chuyện mất nhân tính.

Lục Dao lúc trước đối Mạc Thu quả thực

từng dùng không ít tâm cơ, nhưng hiện nay đã hoàn toàn khăng khăng nhất mực. Còn có Lục Minh…. Một tiểu cô nương trong sạch như thế, không biết đã vì Mạc Thu rơi bao nhiêu nước mắt?

Hài tử này do chính y thân thủ dạy dỗ. Có thể nào làm ra loại chuyện thương thiên hại lý bực này!

Nhất Kiếm lặng yên không hề xuất ngôn, làm cho Mạc Thu cũng không thôi lo lắng. Y gắt gao ôm chặt Nhất Kiếm, không nguyện buông tay, thâm tâm luống cuống lo sợ. Nguyên lai bao nhiêu tâm cơ tính kế, đến nay gặp Nhất Kiếm đều trở nên vô dụng. Y hiện nay chỉ là đang sợ, thực sự sợ hãi.

Sinh khí… Sinh khí rồi… Nhất Kiếm thật sự đang sinh khí…. Nên làm gì bây giờ….

Nhất Kiếm chậm rãi nhớ lại sự tình đã xảy ra. Ngày bọn họ ngụ tại Hàm Dương, Mạc Thu giữa cơn hỗn loạn nhận thức Hoa Sơn chưởng môn làm nghĩa phụ. Tiếp theo đó, Lục Dự nghênh tiếp bọn họ về Thiết Kiếm môn. Y cùng Lục Cẩu Kỷ tương ngộ. Mạc Thu đêm khuya tham nhập sương phòng của Lục Dự. Ẩn Kiếm viện Lục Tam Thất bị sát hại.

L*иg ngực Nhất Kiếm loạn động, đột nhiên như nghĩ ra gì đó, thanh âm trầm đυ.c vang lên:

“Lục Tam thất là do ai gϊếŧ?”

Mạc Thu sửng sốt, nhưng lại không trả lời, chỉ là đem Nhất Kiếm ôm lấy càng chặt hơn.

“Cũng là ngươi cho ngươi gϊếŧ!!?”

Nhất Kiếm rống to, rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa, hung hăng tránh thoát khỏi vòng tay Mạc Thu. Hắn xoay người đối mặt với Mạc thu, lăng lăng nhìn.

Vẻ mặt Mạc Thu thoáng chốc không còn nữa điểm huyết sắc, chỉ biết gắt gao nhìn lại Nhất Kiếm.

“Chính ngươi gϊếŧ Lục Tam Thất, rồi sau đó cấu kết với Lục Dao cùng Lục Minh để giá họa cho Lục Dự? Lục Dự vốn là trong sạch, ngươi lại vu hắn tội khi sư diệt tổ? Lục Minh ngày đó mang đến cho ngươi mai hoa cao có độc, ngươi cũng đã sớm minh bạch. Nhưng vì muốn Lục Dự phóng tâm đề phòng nên vẫn tự nguyện ăn vào, rồi sau đó trước mặt anh hùng thiên hạ dùng loại lời lẽ chính nghĩa, chỉ trích hắn đã nhẫn tâm hạ độc ngươi?”

Nhất Kiếm thực không thể tin Mạc Thu có thể làm ra loại hành động vô sỉ đến bực này.

“Thì đã sao?”,

Mạc Thu lãnh thần, thanh âm khẽ run rẩy.

“Ta không có sai.”

“Súc sinh!”,

Nhất Kiếm phản thủ, hung hăng hạ cái tát lên mặt Mạc Thu.

Miệng chảy tràn tơ máu, Mạc Thu bị một tát này đánh đến mơ hồ. Nhất Kiếm hoàn toàn không hề tiết chế lực đạo, một tát mạnh mẽ này làm cho mặt y nóng rát. đau đớn.

Mạc Thu ôm lấy mặt, hơi thở gấp gáp lại đứt quãng. Người này đánh y, người này nguyên bản xưa nay đau lòng y như vậy, hôm nay cư nhiên lại động thủ đánh y.

Nhất Kiếm giận dữ nói:

“Hậu nhân Duyên Lăng gia cả đời đỉnh thiên lập địa, mỗi người đều là hán tử tâm huyết, hành sự chính trực. Sống quang minh lỗi lạc không thẹn lương tâm. Người khác đối tốt với ngươi thế nào, ngươi liền phải đối tốt với họ như vậy. Vậy mà ngươi đã làm những gì! Cữu đã dạy ngươi thế nào, ngươi lại bỏ tất cả ngoài tai không hề ghi nhớ một phân một đểm nào!”

“Đừng luôn dùng thân phận cữu cữu này mà áp chế ta, ta cho tới bây giờ cũng không nhớ tới ngươi như là cái gì cữu cữu! Cái gì là Duyên Lăng gia, cái gì là quang minh lỗi lạc, đến thời điểm trọng yếu đều không cứu được mạng của ta. Tất cả đều hảo thối tha!”

Mạc Thu tâm trạng rối loạn, rốt cuộc cũng không thể áp chế được cơn giận đang bốc lên trong lục phủ ngũ tạng, hướng Nhất Kiếm rống giận.

“Lục Dự không nghĩ muốn để ta sống, ta liền bắt hắn chắc chắn phải chết! Ai vướng bận trước mặt ta, ta đều sẽ loại bỏ toàn bộ. Bọn họ tất cả đều đáng chết, tất cả đều bị trừng phạt là đúng a!”

Những lời này của Mạc thu làm cho Nhất Kiếm tâm càng thêm tức giận,

y liều mạng xiết chặt song thủ, gân xanh trên thái dương loạn khiêu. Chỉ sợ nếu không làm như thế, chính mình liền sẽ không thể khống chế mà đánh Mạc thu thêm một lần nữa.

Nhất Kiếm cắn chặt răng lướt qua Mạc Thu, hướng môn khẩu mà đi.

“Ngươi là muốn đi đâu?”

Thanh âm của Mạc Thu đột ngột biến chuyển, bén nhọn chói tai.

Nhất Kiếm giận dữ nói:

“Ngươi đã không tiếp nhận ta là cữu, ta cũng sẽ không tái tiếp tục lưu

lại. Duyên Lăng Nhất Kiếm ta tự mình biết phân lượng, nếu ngươi cho rằng Lục đại môn chủ ngươi thực ủy khuất phải bị người áp dưới thân, ngươi cho rằng xấu xa, ta cũng hiểu được ghê tởm.”

Mạc Thu thấy Nhất Kiếm nói xong lập tức xoay người rời đi, trong đầu nhất thời một trận thiên toàn địa chuyển.

[Y muốn rời đi, y

nói mình ghê tởm…..]

Ngay lúc này, Xích Tiêu bí quyết phản phệ, cả kỳ kinh bát mạch loạn chuyển chấn động. Một luồng nộ hỏa đột nhiên tăng vọt, khiến y hai mắt biến thành hồng sắc.

“Ngươi không được đi!”

Mạc Thu bất khả khống chế bản thân, khuynh tẫn toàn bộ khí lực của mình hướng Nhất Kiếm đánh tới. Phẫn nộ không chỗ phát tiết vụt hóa thành chưởng lực, thật mạnh giáng xuống lưng Nhất Kiếm.

Nhất Kiếm xưa nay đối với Mạc Thu không hề có nữa điểm phòng bị, nay thình lình bị một chưởng này, phế phủ liền đau nhức chấn động, lảo đảo một trận ngã về phía trước. Hắn thân thủ đỡ lấy khung cửa, hoảng hốt quay đầu nhìn lại, mi quang tràn ngập nỗi khϊếp sợ cùng bất khả tin tưởng.

Một luồng huyết *** không thể khống chế phun trào từ cổ họng, Nhất Kiếm vội vàng dùng tay ngăn trở, huyết dịch theo khe hở bàn tay tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất, nhiễm hồng một mảng đáng sợ kinh tâm.

Mạc thu trong cơn hỏa bạo, cũng không nhìn ra Nhất Kiếm đang trọng thương, thủy chung vẫn nhớ kỹ người này nói muốn rời đi, làm y thống hận đến mức không thể khống chế bản thân. Trong cơn cuồng điên, y tiếp tục tấn công Nhất Kiếm, hoàn toàn không để vào mắt chuyện như vậy sẽ làm bị thương đến người mình tối quan tâm.

Nhất Kiếm thân thủ ngăn cản, Mạc Thu bi thương hô

:

“Ta nếu không phải vì thích ngươi, như thế nào cam tâm tình nguyện để ngươi đặt dưới thân? Ta nếu không phải sợ ngươi chán ghét ta, như thế nào lại cố tình giấu diếm không cho ngươi biết hết thảy mọi sự tình? Thế nhưng ngươi cư nhiên muốn đi, lại muốn đi sao? Duyên Lăng Nhất Kiếm, ngươi sao có thể đối với ta như vậy!”

Từ ngoại viện truyền đến một đạo thanh âm

:

“Duyên lăng công tử?”

Nhất Kiếm nhìn ra bên ngoài, trong bóng đêm mờ ảo, có một vài đạo thân ảnh từ hoa viên tiến về phía mình. Này là nhóm hộ vệ mà ngày trước Tiểu Thất lưu lại cho hắn.

Hắn

sửng sốt, liền lập tức hô lớn:

“Không cần đến đây! “

Tiếp theo phản thủ đem phiến môn đóng lại.

Bất quá chỉ trong thoáng chốc phân thần, Mạc Thu liền xuất một cước trúng vào ngực y, đau đến mức

hắn phải nhíu mi, loan hạ thắt lưng. Mạc Thu lập tức đóng chặt cửa phòng lại, thấy Nhất Kiếm đứng dậy, liền nhanh tiến tới, hướng cổ y hung hăng cắn xuống, sống chết cũng không cho y tiến gần về phía đại môn.

Hai người kịch liệt triền đấu. Nhất Kiếm thoáng nghĩ muốn dụng lực đẩy Mạc Thu ra, nhưng rồi lại sợ lực đạo bất hảo, sẽ làm y bị thương.

Mạc Thu đem cổ Nhất Kiếm cắn đến huyết dịch đầm đìa, giận dữ hét:

“Ngươi không được đi, không được đi. Ta chỉ là sợ ngươi không cần ta, nên mới phải nhẫn lâu như vậy, ngươi cư nhiên lại nói ta xấu xa ghê tởm?”

(Quỳnh: túm lại ông gà bà vịt…lang cẩu cắn nhau….>.<“) Nhất Kiếm muốn nắm lấy thời cơ phản thủ, bất quá động tác Mạc Thu nhanh hơn. Y điểm tất cả đại yếu huyệt trên người Nhất Kiếm, đem Nhất Kiếm chế trụ, vô pháp cử động. Đáy mắt Mạc Thu nồng đậm dục hỏa, tựa hồ đã mất đi bình tĩnh, thở dốc nói: “Đúng vậy, ta thấp hèn, ta *** đãng, bị nam nhân áp còn có thể toan thắt lưng mà rêи ɾỉ. Ngươi đừng hòng ném bỏ ta, ta hôm nay sẽ cho ngươi biết cái gì là ác tâm. Ta cho ngươi thành thấp hèn *** đãng, để ngươi cùng ta đồng dạng, cả đời này cũng đừng nghĩ có thể rời ta đi!” (Quỳnh: Vâng…thời khắc vùng dậy…..*chóng cằm*) Nhất Kiếm bị ném đến giường. Giữa ánh mắt tràn ngập khϊếp sợ cùng bất khả tư nghị, Mạc Thu xả hạ đai lưng y xuống, lạp hạ tiết khố, ngón tay tiếp nhập vào hậu đình, nơi chưa từng bị ai đυ.ng chạm qua. (Nguyệt

: =(( ta không muốn a =(( ta không muốn, ta ghét cái cảnh này a =((. Quỳnh: chấp nhận sự thực thương đau đi, đại hùng bị tiểu lang áp….=]])) Mạc Thu nhìn đến tầm mắt Nhất Kiếm, đột nhiên điên cuồng gào thét: “Đừng nhìn ta như vậy!” Y mạnh mẽ đem Nhất Kiếm trở mình lại, tách hai chân Nhất Kiếm ra, áp người vào lưng y. Nhất Kiếm cảm giác có một vật nóng tựa hỏa nhiệt áp chế nơi mông mình, đột ngột mà cường ngạnh tiến vào, một đợt tiến quân thần tốc mạnh mẽ chiếm hữu. Trước mắt y như có một đạo bạch quang vụt qua, bên tai truyền đến một thanh âʍ ѵậŧ gì đó bị xé rách, một luồng chất lỏng nóng ấm chảy dọc theo hai chân, hẳn là huyết dịch đi. Mà Mạc Thu cũng nhờ vào huyết dịch bôi trơn,

càng thêm mạnh mẽ đi vào. Phảng phất giống như có một thanh thiết trụ nóng rực tiến nhập cơ thể,

mỗi một lần ra vào đều như đem phế phủ của

hắn hung ác lạp xả, mang theo nổi thống khổ mãnh liệt bất khả ngôn dụ, dày vò cả tâm thần lẫn thể xác. Nhất Kiếm cắn răng chịu đựng, không muốn để mình dễ dàng phát ra thanh âm. Lúc này, trong đầu y thoáng suy nghĩ, có lẽ nào mỗi lần cùng Mạc Thu hoan hảo, Mạc Thu đều phải chịu nỗi khổ sở như thế này? Chuyện

thống khổ

như vậy, Mạc Thu sao cư nhiên vẫn quấn quít lấy y khát cầu? Mạc Thu từng ngọt ngào thầm thì “thêm một chút, thêm một chút nữa”, thanh âm hư nhuyễn mang theo điểm vui thích. Thế mà hôm nay, bị Mạc Thu loạn động thế này, y lại chỉ thống khổ đau đớn, thầm nghĩ muốn đối phương mau mau ly khai. Nhất Kiếm bị hành động này làm cho đầu óc cơ hồ mê loạn, hoàn toàn không thể lý giải vì sao Mạc Thu làm như vậy, cả người đều bị khϊếp sợ kiềm hãm. Không biết qua bao lâu, mông Nhất Kiếm bị nâng lên, Mạc Thu sáp nhập càng lúc càng sâu, kia ngẫu nhiên tràn ra tiếng

thở dốc nơi cánh môi hoa mỹ như thông báo y đang hoàn toàn chìm đắm. Nhất Kiếm lại bị trở mình. Nhìn Mạc Thu đối diện người mình, đôi *** mâu mờ sương, mê loạn, một đầu ô phát hỗn độn, thần tình si mê nhìn hắn, làm cho Nhất Kiếm không khỏi phải nhắm chặt hai mắt lại. Mạc Thu ngày thường bộ dạng phong thần tuấn mỹ, một thân khí thế bức nhân không người không thấy. Chẳng qua cũng chỉ có bản thân mình xem y thành ra mộttiểu hài tử mà đối đãi. (Nguyệt

: giờ mới nhận ra bộ dáng sắc lang thật sự của em sao T_T) Nếu Mạc Thu thật sự không thích nam nhân, Nhất Kiếm sau khi biết việc này sẽ thực thống khổ, nhưng vẫn sẽ cố sức khắc chế bản thân không tái đυ.ng chạm vào y, cũng tuyệt sẽ không tái tiếp tục cưỡng bức y. Nhưng Mạc Thu vì sao còn đối mình làm ra loại sự tình này? Nhất Kiếm càng nghĩ mà tâm càng rơi vào một trận mê loạn bất minh. (Quỳnh: giờ mới biết đầu anh còn tệ hơn cả mộc đầu nhân nha…..thế nên bé ấy mới khổ hoài…aiz…giờ ta hiểu tại sao sis Từ lại chọn “điên long đảo phượng” nha) Phân thân *** nhuyễn đột nhiên bị một bàn tay ấm áp bao trụ, Nhất Kiếm chau mày lại, nhưng thủy chung vẫn không mở mắt ra. Mạc Thu mang đệm chăn lót xuống bên dưới thắt lưng Nhất Kiếm, theo sau đó phản thủ, mở chân hắn ra càng lớn hơn. Hạ thân bị từng cơn va chạm thật sâu, làm cho Nhất Kiếm cả người cơ hồ vô lực vựng huyễn. Nhiệt hỏa của Mạc Thu nóng tựa thiết nung, mãnh liệt như muốn tiến nhập hoàn toàn vào trong cơ thể y, từng chút từng chút một chiếm hữu khuấy động, đảo quanh lục phủ ngũ tạng. Thế nhưng nơi song thủ Mạc Thu chế trụ hạ thân hắn, động tác lại hoàn toàn tương phản, cực kỳ ôn nhu bao bọc lấy du͙© vọиɠ của Nhất Kiếm, khi khinh trọng vuốt ve luật động, lúc lại ngẫu nhiên an ủi hai khỏa tiểu cầu, cố gắng chạm đến tất cả những điểm tối mẫn cảm của y, chậm rãi khơi gợi lên du͙© vọиɠ từ

sâu thẳm trong người Nhất Kiếm. Huyệt đạo bị quản chế, bất vi sở động. Hắn thầm nghĩ muốn ra sức phá tan huyệt đạo, kết quả lúc tay có thể hơi nhẹ động, đột nhiên Mạc Thu

chạm đến một nơi nào đó trong cơ thể, một trận kê bì nổi lên, bất khả tư nghị lan tràn khắp toàn thân, làm

hắn không khỏi rên thanh hư nhuyễn. Mạc Thu cũng cảm giác được nơi dũng đạo Nhất Kiếm bất chợt siết chặt, y thoáng thở dốc, liền sau đó hướng địa phương vừa được khám phá kia, mãnh liệt trừu sáp ngày càng nhanh. Mày kiếm gắt gao túc khởi, đột nhiên một luồng kɧoáı ©ảʍ hứng khởi bất khả ngôn dụ xâm chiếm. Mỗi lần Mạc Thu ma sát, phân thân y lại càng ngạnh lên. Hơn nữa, loại cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức

cơ hồ khiến y cảm thấy nơi tư mật bên trong mình đang nhẹ run rẩy, đem phân thân của Mạc Thu gắt gao siết chặt hơn nữa. Như thế nào...... Tại sao có thể như vậy...... Mặt Nhất Kiếm càng lúc càng hồng, hơi thở cũng theo động tác của Mạc Thu mà vô phương khống chế. Đôi tay Mạc Thu đang an ủi nơi hạ thân y, động tác quá mạnh mẽ, làm cho y phải nhợt nhạt thở dốc, không thể kiềm hãm bản thân. Mạc Thu nhìn xuống người dưới thân. Nhất Kiếm mày thâm nhíu chặt, liều mạng nhẫn nại. Một người cương nghị đến như vậy, hiện tại lại bị mình đặt dưới thân, trên mặt phiếm hồng một mảng kinh tâm, thần thái tràn đầy mê người. Mạc Thu cúi đầu, dùng sức mυ"ŧ lấy đôi môi Nhất Kiếm, nhẹ nhàng khẳng cắn, lại chuyển qua liếʍ duyện ướŧ áŧ. Nhất Kiếm lúc này đột nhiên rên thanh, bắn ra một luồng bạch trọc vào tay Mạc Thu. Dũng đạo nóng rực cũng thật mạnh siết chặt lại, đến mức khiến y không thể nhẫn nại được nữa, sau một đợt va chạm kịch liệt cũng phóng thích *** hoa của mình vào người Nhất Kiếm. Mạc Thu vô lực ngã xuống người Nhất Kiếm, gắt gao ôm chặt lấy hắn, cũng không muốn rút phân thân của mình ra. Y nghĩ muốn cả đời này đều như vậy, chôn trong thân thể người kia, cùng người kia hòa làm một. Mạc Thu thì thào nói: “…. Cữu….. cữu…. Ta thích ngươi… Ngươi đừng chán ghét ta, nghìn vạn lần đừng chán ghét ta…. Ta sẽ nghe lời ngươi nói…. Đừng chán ghét ta…..” Thanh âm Mạc Thu phát ra lúc này mang theo nghẹn ngào ẩn nhẫn. Hai mắt Nhất Kiếm nhắm lại, cũng không đáp trả lời y. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Nhật tỏa huy quang, tiếng chim chóc ríu rít ồn ào ngoài cửa sổ truyền vào phòng. Mạc Thu mạnh mở mắt ra, phát giác mình cư nhiên lại hôn mê bất tỉnh tự khi nào. Vươn tay dò xét qua bên cạnh, đệm chăn lãnh liệt, người nguyên bản vốn nằm bên trái y, nay đã sớm rời đi. Trên giường một mảnh hỗn độn, một vệt huyết đỏ thẫm kinh tâm, mơ hồ còn có bạch trọc nhè nhẹ trộn lẫn, nhắc cho Mạc Thu nhớ đến đêm qua y đã đối Nhất Kiếm làm ra loại sự tình gì. “Như thế nào lại nhiều huyết như vậy….” Mạc Thu hối hận đến đau lòng. Trong lúc Nhất Kiếm còn đang thịnh nộ với y như thế, mà y lại dám làm ra loại sự tình này, Nhất Kiếm tuyệt đối sẽ không tha thứ! Mạc Thu vội lao xuống giường, tìm kiếm bóng dáng của Nhất Kiếm cả nội phòng lẫn ngoại phòng. Không biết chính mình đã gây sức ép cho Nhất Kiếm đến thế nào, tâm y đang vạn phần lo lắng, hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi. Nhưng đã tìm cả buổi sáng, tiểu viện không có, Tàng Kiếm viện không có, ngay cả tiểu lâu Tàng Kiếm viện, nơi mà Nhất Kiếm yêu thích nhất cũng không có. Mạc Thu hoang mang rối loạn chạy đến toà Thiên Hương lâu đối diện, đem chưởng quầy ra tra vấn: “Đại đương gia nhất định đang ở nơi này, đúng không? Mau gọi y ra đây! “ Chưởng quầy ở đây vốn chỉ là một lão trung niên, liên tục lắc đầu, thớ thịt song tầng trên cổ lúc ẩn lúc hiện. “Không có, không có, đại đương gia không có tới. Tiểu đương gia a, sắc mặt ngài sao lại kém như vậy? “ “Như thế nào lại không có đến!” Mạc Thu nắm lấy vạt áo của lão chưởng quầy gầm lên, cảm thấy người này đang lừa y. “Ta đã lí lí ngoại ngoại tìm khắp lượt.Y nếu không ở đây, thì có thể chạy đi đâu?” Mấy hôm nay thân hình Mạc Thu đã cao lên không ít, lực đạo cũng tăng thêm nhiều. Lão chưởng quầy tròn vo thấp lùn bị Mạc Thu nắm lấy như vậy, mũi chân không chạm được đất. Chưởng quầy chật vật van xin: “Thật sự không có, tiểu nhân ăn hùng tâm báo đảm cũng không dám lừa ngài một câu nào! “ Mạc Thu buông vạt áo đối phương ra, vẻ mặt trở nên hoảng hốt. y lẩm bẩm nói: “Như thế nào lại…. như thế nào lại…. Thiết Kiếm môn không có, nơi này cũng không có… Cữu….. cữu đã đi đâu vậy….” Y thần sắc mơ hồ quay về tiểu viện của mình, ***g ngực như có một cổ nhiệt khí đổ ập xuống, nóng thật nóng, ẩn ẩn đau đớn khó chịu. Y bước đi trên đoạn hành lang dài, thời khắc vươn chân tiến vào cửa nội phòng. Thoáng nhìn thấy một mảng giường hỗn độn kinh tâm, mà Xích Tiêu kiếm lại được đặt ngay ngắn trên bàn. Y chậm rãi hạ chân xuống, lăng lăng đứng ngây ngốc tại môn khẩu. Cho tới bây giờ, chưa từng phát hiện gian phòng này lại sao có thể lớn như vậy, trống trải u lãnh. Đông phong từ hậu viện sau lưng thổi lùa vào phòng, kinh động tấm màn cửa tung bay, một trận tịch liêu. ”

Cữu….” Mạc Thu đến thời khắc này mới nhận thức được, Nhất Kiếm thật sự đã ly khai. Hắn

để Xích Tiêu kiếm lại, cũng bỏ chính mình lại. Thiên địa như thế bao la, hỏi nơi nào không thể dung được hắn. Mà nay

hắn đã kiên quyết rời đi, không bao giờ…. gặp lại mình nữa. ”

Cữu….” Bi thương trong khoảng khắc cơ hồ bao phủ toàn thân Mạc Thu, lệ thủy từng giọt từng giọt tuôn tràn nơi khoé mắt, vô pháp khống chế mà ai thiết khóc. Thật sự không cần y. Nhất Kiếm thật sự, thật sự không còn cần y nữa. Người kia sẽ không quay trở lại….. Mặc kệ cho mình có như thế nào khó chịu, như thế nào thương tâm đau lòng, người kia sẽ không tái quay đầu lại, không tái an ủi y, cũng không còn ôm lấy y, vắt hết tâm phế ra mà nói với y những lời ôn nhu ngốc nghếch. Mạc Thu đứng trong phòng, cô độc mà khóc thảm thiết. Hắn

không cần mình….. Thật sự không còn cần mình…… ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Nghĩ muốn cho mình tĩnh tâm lại, Nhất Kiếm thừa lúc Mạc Thu đang ngủ say, liền đơn độc ly khai Thiết Kiếm môn. Y vốn định quay về tìm Nhất Diệp. Sau lại nhớ Mạc Thu đã có lần nhắc đến, ngày tưởng niệm Lục Tam Thất, chưởng môn phái Hoa Sơn đã cố ý phái đệ tử đến bảo hộ y. Tâm niệm nhất thời liền thay đổi, chuyển bước đến Hoa Sơn phái bái phỏng lão bằng hữu. Nhất Kiếm cùng Triệu Đại Hùng uống đến mấy ngày mấy đêm, uống hết không ít liệt tửu. Hai người say khướt, đứng trên đỉnh Hoa Sơn nói ra một tràng mê sảng. Y nhớ rõ mình nhìn thấy Mạc Thu, vì thế liềm ôm lấy người này, kêu gào la hét gọi tên y. Thẳng đến lúc thanh tỉnh mới phát giác ra mình chỉ đang ôm một thân cây. Triệu Đại Hùng kia say so với

hắn càng thập phần hồ đồ hơn. Lão ôm lấy thắt lưng hắn, đem tên từng đồ đệ của lão đều gọi qua một lần. Mà tam đệ tử thanh tú tuấn lãng Lý Dao Đằng thủy chung vẫn tùy thị bên người họ, lúc vừa đến gần, không cẩn thận bị sư phụ hôn lên miệng, lập tức sắc mặt thoáng hồng thoáng xanh, thiếu chút nữa đã bỏ chạy mất. (Nguyệt

: lão Triệu Đại Hùng này bên bộ ma giáo giáo chủ bị pé Xuân nắm thóp a O.O cái gì mà

: ‘trong đời nhận nhiều đệ tử như vậy mà vẫn chưa được hôn ai một lần..’ =))) Cuối cùng đã phải kinh động chưởng môn phu nhân đến thăm hỏi, Nhất Kiếm mới cáo biệt cao thấp Hoa Sơn phái, lúy túy rời đi. Sau vài ngày đã trở về đến Thiên Hương lâu, gã hạ nhân đang quét tước ngoài đình viện, vừa nhìn thấy y liền cung kích cúi chào, xoay người chạy đi tìm Nhất Diệp. Nhất Kiếm cả người nồng hương rượu, sau vài tiếng chào hỏi, hạ nhân liền khiêng dục bồn đầy ôn thủy vào phòng. Thoát y ngoại bào, ngẩng đầu nhìn vào gương đồng, một thân phong trần mệt mỏi. Sau khi rời khỏi Mạc Thu, không thèm để ý, nay râu đã mọc dài che mất cả nữa khuôn mặt, chỉ còn lộ ra đôi mắt. Bất chợt, không khỏi nghĩ tới chuyện đêm đó. Mạc Thu hành sự hoàn toàn ngược lại với mình, vì muốn đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Ở điểm ấy, cho dù Nhất Kiếm có tái tự thuyết phục bản thân mình bao nhiêu đi nữa, cũng là vô pháp thừa nhận. Rồi sau đó y lại nói thích mình, Nhất Kiếm thật sự không biết nên phản ứng như thế nào. Bị Mạc Thu áp chế, tâm y đã sớm loạn thành một đoàn, hoàn toàn không còn nghĩ được sự tình gì nữa. Y không có được thất khiếu linh lung tâm như Mạc Thu, nhìn không thấu nhân tâm tính kế. Y chỉ biết, một khi đã nhận định một người sẽ chỉ biết duy nhất một người, mặc kệ người này có hay không quan tâm đến mình. Nhất Kiếm cầm chủy thủ đem râu cạo sạch, sau đó quan sát mặt mình trong chốc lát. Miệng vết thương bị Mạc Thu cắn nơi cổ nay đã khép vảy, chỉ để lại một đạo dấu răng thật sâu. Y đột nhiên nhớ đến lúc trước, thời điểm bị Mạc Thu tiến nhập, đã thở dốc bất khả khống chế, mặt phút chốc ửng hồng. Hẳn là…. rất thích đi

!….. (Quỳnh: này là….dọn đường cho kiếp là…thụ…hử…) Mặt Nhất Kiếm đã dần bị nhiệt hỏa xâm chiếm. Nếu không có như thế, đã biết đại nam nhân vốn da hậu thịt thô, y sao có thể tiếp tục áp mình...... Còn...... Còn suyễn thành như vậy...... Kích, kích động không thôi..... (Nguyệt

:…. Rồi xong, anh hoàn toàn đã bị thụ hóa =(() Con pà nó! Mình sao lại đi nghĩ tới loại chuyện này! Nhất Kiếm đỏ mặt, thuận tay đem chủy thủ cất đi, nhanh chóng cởϊ qυầи áo nhảy vào dục bồn. Chính là… dược kia của Tiểu Thất thật lợi hại. Mạc Thu không những thân hình phát triển, mà ngay cả địa phương kia cũng…. Khụ….. (Nguyệt: =.=….. Quỳnh: =]]…xin lỗi ta chịu không nỗi….=]])) Nếu không gặp y, chiếu theo thể chất Mạc Thu như vậy, nương tử tương lai của y hẳn sẽ để lại cho Duyên Lăng gia không ít hương hỏa…… “Ca, ngươi thế nào đột nhiên đã trở lại? Thương thế của ngươi đã hảo toàn bộ chưa? Tiểu lang tử tiểu Thu kia đâu, sao có thể yên tâm để ngươi một mình quay về?” Nhất Diệp hấp tấp chạy về Lạc Diệp uyển, đá văng nội môn, phát giác cả căn phòng tràn ngập một luồng hơi nước mờ ảo, lại không thấy ca ca hắn đâu. Sửng sốt một hồi, lại thấy sau bình phong có bóng dáng mơ hồ, liền dò xét đi qua. Không xem thì không sao, vừa thấy liền một trận hoảng hốt. Trong dục bồn đầy ôn thủy có một người đang nằm, song thủ tựa vào thành bồn mà nghỉ ngơi, thân thể không được che đậy, thấp thoáng ẩn hiện dưới làn nước nhu hoà yên tĩnh. Người nọ ngày thường bộ dạng thanh tuấn, cương nghị bất phàm. Phảng phất góc cạnh dứt khoát mà mạnh mẽ, tái lấy *** điêu tế mài thành bức tranh dao sơn xuân thủy, mi dương mâu sáng, mũi đĩnh thần phong. Ôn thủy giọt giọt bám vào da thịt màu mật ong của hắn, nhiễm ướt ô phát. Từng giọt dọc theo ***g ngực rắn chắc chậm rãi lăn xuống, rơi vào dục bồn. Mặt nước tuy lượn lờ nhưng cũng phơi bày nơi hạ thắt lưng *** tế, dọc theo đường cong uốn lượn, thuận đường nhìn xuống dưới là song cước

cứng cỏi, thẳng tắp thon dài. Nhất là cặp chân kia còn có hồ mao mọc rãi rác, tất cái

(Quỳnh: đầu gối)hơi bài khai...... Nhất Diệp hấp tấp nhấp một ngụm thóa dịch. (Quỳnh: bộ dạng hám zai…..=]]) Ca ca y a, thật sự là tuấn dật phi phàm, thiên địa vô song a! “Nhất Diệp, Nhất Diệp?” Nhất Kiếm gọi Nhất Diệp vài tiếng, làm y hoảng hốt phục hồi *** thần, lại nhìn Nhất Kiếm ngồi dậy trong bồn tắm, cau mày khó hiểu hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì hả?” Nhất Diệp lắp bắp kinh hãi, lập tức nhảy ra ngoài bình phong. Y mới không có cái can đảm trả lời là mắt mình đang nhìn Nhất Kiếm tắm đâu nha. Nhất Kiếm gặp huống, tái hỏi: “Lại đang kinh động cái gì vậy a?” Nhất Diệp nói một đoàn: “Không phải ngươi đang tắm sao chứ? Phi lễ vật thị, phi lễ vật thị a!” (Nguyệt: nãy giờ xem đến chảy nước miếng mà còn làm bộ =.=) “Hai nam nhân còn có cái gì phi lễ, lão tử ta còn không sợ bị nhìn, ngươi lại sợ cái gì!”, Nhất Kiếm cười to. Nhưng sau đột nhiên nhớ tới Nhất Diệp tuy thoạt nhìn một thân nam nhi, nhưng kỳ thật lại là muội muội của hắn, tiếng cười phút chốc mất thăng bằng, thoáng cái liền im bặt. Nhất Diệp dần tỉnh táo lại sau cảnh mỹ nam nhập dục kia, đầu óc một tràng mơ màng, nhất thời hồ đồ há mồm nói: “Sợ sẽ đem ngươi áp ngã a!” (Quỳnh:…vâng…cứ việc áp….hậu quả thì….=]]) “Gì? Ta không có nghe rõ, ngươi tái nói lại một lần xem!” Nhất Kiếm hỏi. Nhất Diệp cả kinh, phát giác vừa rồi mình đã nói cái gì, nhất thời hoảng sợ. Y liền nhanh chóng thối lui hai bước, lớn tiếng nói: “Không, không có gì a. Ngươi cái gì cũng chưa có nghe thấy. Mà cho dù ngươi thật sự nghe thấy, cũng nhất định là nghe nhầm rồi a!” “A?” Nhất Kiếm gãi gãi đầu, cảm thấy Nhất Diệp hôm nay quả thực kỳ quái đi. Nhất Diệp vội vàng chuyển đề tài, nhân tiện hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Thu đâu, ngươi còn chưa có hảo hảo trả lời ta, sao lại một mình đến đây?” Nhất Kiếm sắc mặt trầm xuống, dừng một lúc mới mở miệng: “Bỏ đi vì cãi nhau.” (Nguyệt: câu trả lời đó của anh cứ y như tiểu tức phụ giận chồng pỏ về nhà thân nương =.=) “A, sao lại thế?” Nhất Diệp ngoáy ngoáy lổ tai, hoài nghi chính mình có hay không đã nghe nhầm rồi. Hai người kia thường ngày như keo sơn gắn bó, tiểu lang tử Mạc Thu một khi gặp ca ca y liền ngoan ngoãn tựa như hiền thê mới cưới vậy, hai người này cư nhiên sao có thể cãi nhau? Thiên hạ đổi dời rồi sao? Hay là thái dương đã mọc đằng tây? Tâm Nhất Kiếm vẫn còn có điểm rối loạn. Dưới sự tra hỏi của Nhất Diệp, loạn thất bát tao, vô trật tự

thuật lại từng việc từng việc, gút mắc của Lục Dao, Mạc Thu cùng Lục Minh… và tất cả sự tình mình biết được. (Quỳnh: tất nhiên trừ cái đoạn anh bị bé áp….=]]) Nhất Diệp thần tình cổ quái, lăng lăng nhìn người sau bức bình phong, càng nghe càng cảm thấy… muốn mắng chửi, cùng luyến tiếc cho y. Nghĩ muốn an ủi y…. lại cảm thấy người này thật sự là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả đệ nhất ngốc đi… Không đáng an ủi…. Mà khi Nhất Kiếm kể đến đoạn hắn cùng Mạc thu đánh thành một đoàn từ môn khẩu đánh tới trên giường, lại bất chợt ngập ngừng, làm cho Nhất diệp một trận nghi ngờ. Lại nghĩ tới lúc nãy, trên cơ thể ca ca có một số dấu vết mờ ám, dường như là hôn ngân đi. Đến lúc này, y đột nhiên thông suốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử, tiểu tử đó!” (Quỳnh: Vâng…cướp đời giai của ca ca tỷ đấy ạ…=]]) Cái tên tiểu tử kia đã thèm muốn ca ca lâu như vậy, lần này tuyệt đối là một cơ hội thực hoàn hảo đi! Nhưng vẫn ra sức trấn tĩnh, hảo hảo nghĩ lại. Nhất Diệp bỗng không biết nên đau lòng ai mới phải. Một là ca ca hắn, một là tiểu sinh chính mình dưỡng từ bé, cả hai đều là huyết nhục, nghĩ người nào cũng đều luyến tiếc. Nhất Diệp một trận u sầu. Rốt cuộc cũng có thể hiểu được nguyên nhân Mạc thu bất chấp thủ đoạn như thế, liền nói: “Ca, kỳ thật thế gian này hỏi có ai không tâm cơ tính toán. Giống như lời Mạc Thu nói vậy, nếu không phải biết ngươi tất sẽ không vui với những gì y đã làm, sao lại phải dụng tâm che giấu ngươi?” “Vậy thì đừng làm! Thừa cơ ám toán tính kế người khác, còn ra cái dạng gì!” Nhất Kiếm khẩu khí thẳng thắn, tâm tư đơn thuần. “Ai......” (Quỳnh: Nguyệt à…mặc dù cái tướng anh ấy làm thụ không hợp..nhưng mà với cái tính như thế thì…sis Từ truất phế ảnh cũng không sai a….^^! Nguyệt: nhưng mờh ta vẫn nhìn cái tướng a…. =3=) Nhất Diệp thở dài. “Không làm sao? Không ra tay với người khác, đó chính là phóng cơ hội cho người khác ra tay với bản thân. Ngươi cho là chỉ mình ngươi che chở y hay sao? Kỳ thật y cũng là nhất mực bảo vệ ngươi mà thôi! Thiết Kiếm môn đông người, tâm cơ khó lường, ba đào mãnh liệt, ngươi đều không nhìn thấy. Mạc Thu kia ngày đêm khổ tâm vì ngươi suy nghĩ. Nhưng ngươi thoáng nghe y cùng ngoại nhân bất hòa, liền đem tất cả khổ tâm của y xưa nay ra mà phủ nhận. Y a, nói là vì bản thân mới làm ra những sự tình này. Nhưng, quan trọng chính là vì tương lai vững vàng của ngươi cùng y mà thôi!” Nhất Diệp tái nói: “Ngươi không phát hiện được y vì ngươi đã hao phí bao nhiêu tâm tư, lại còn hướng y đánh một cái tát. Tầm mắt của tiểu hài tử kia so với một lỗ kim còn nhỏ hơn a, từ nhỏ đã được ngươi sủng đến vô pháp vô thiên. Nay lại nghe ngươi muốn vứt bỏ y, không nổi điên mới là lạ! Ta từ nhỏ đã dạy y không thể hoàn toàn đối tốt với người khác, hành sự vẫn phải phóng tâm cảnh giác. Nhưng từ khi y gặp được ngươi, liền cái gì cũng không thể quản, toàn bộ đều là xuất phát từ tâm tư phế phủ đem ra cho ngươi cả.” Nhất Diệp dừng một chút, lại tiếp: “Ca, ngươi đừng ghét bỏ y…. Y hôm nay trở nên như vậy, cũng ít nhiều quan hệ đến ta. Dù sao những ngày không có ngươi bên cạnh, chúng ta cũng học qua không ít tâm ngoan thủ lạt…..” Nhất Kiếm trầm mặc hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Ta làm sao ghét bỏ y. Vô luận y là tốt hay xấu, ta đều thích y cả.” Nhất Diệp mặc dù đã sớm biết trong lòng ca ca vốn chỉ có Mạc Thu, thế nhưng nay chính tai nghe hắn nói như thế, tâm tư yếu ớt cũng không khỏi ẩn nhẫn đau đớn. [ Ô.. Ca ca thật sự bị người đoạt đi rồi a!] Nhất Kiếm nói: “Đêm đó quá mức hỗn hoạn, lời của Lục Dao làm cho ta đầu óc đều hóa trống rỗng. Ta nhất thời tức giận, làm kinh động đến tiểu Thu, nên hai người mới loạn đả. Ta trước nay cũng hiểu ta cùng Tiểu Thu là hai người bất đồng. Trên đầu y có hai xoáy đó nha, tiểu hài tử có hai xoáy đều thực rất thông minh lanh lợi. Chỉ là sự tình y muốn làm có rất nhiều, nhưng niên kỷ lại còn quá nhỏ, trải qua quá ít nhân tình thế sự, vô luận cái gì đều khó có thể sử lực.” (Quỳnh: thằng cháu ta có tới 3 xoáy…hèn gì nó trâu bò còn hơn bé Thu….) Nhất Kiếm nhớ tới Mạc Thu, hốc mắt liền nóng lên. Y lẩm nhẩm nói: “Ta có thể hiểu được tâm tư của y, cũng hiểu được nóng vội của y. Nhưng ta là cữu cữu của y, bờ vai ta đủ chắc chắn để y có thể dựa vào. Ta chỉ hy vọng y có thể giống như những hài tử bình thường khác, đường đường chính chính ngẩng đầu đối mặt cùng thế nhân. Hảo hảo khoái hoạt mà lớn lên, không cần phải lao vào nơi yên hỏa kia, trở thành một người chỉ toàn ý nghĩ xấu như Lục Dự.” Thiết Kiếm môn thì thế nào, Lục Dự lại thế nào? Ta cũng không tin, ta cùng Lục Dự quang minh chính đại tỷ thí một hồi, lại không thể lấy đi thủ cấp của hắn, đòi lại một tràng huyết hải thâm cừu của Xích Tiêu phường! Ta nghĩ muốn y dựa vào ta… bả vai ta so với y rộng mà cũng so với y vững chắc hơn nhiều...... Ta muốn y mỗi ngày đều có thể vô tư cười đùa! Nhất Diệp, ngươi có biết không? Đôi mắt y như thế *** lượng mà lấp lánh, lúc cười lên tựa như thu cả một bầu trời đầy *** tú vào nơi đáy mắt, ta phải có trách nhiệm làm cho y mỗi ngày đều cười như vậy…. Nhất diệp a, ta nói rất nhiều đó, ngươi nghe có hiểu ta đang nói gì không…..” “A!” Nhất Diệp lúc nãy vừa nghe ca y nói “kinh động Mạc Thu, nên hai người liền loạn đả”, là đã hoảng hốt thất thần. Mạc Thu tuy có tính tình của một tiểu hài tử, nhưng xưa nay đối với cữu cữu này vạn phần coi trọng, đâu thể nào ngoan độc đến mức xuống tay đánh Nhất Kiếm được? Nhất Diệp không khỏi nói: “Ca, tiểu Thu có phải hay không chưa nói cho ngươi biết?” “Nói cho ta biết cái gì?” Nhất Kiếm hỏi. “Ai! “ Nhất Diệp che miệng thấp giọng nói: “Thật đúng là chưa có nói! “ Nhất Diệp xuất ra lời này, không khỏi làm Nhất Kiếm trong lòng cả kinh chấn động. Mạc Thu đã giấu giếm y nhiều sự kiện làm người kinh hãi đến vậy, nay muội muội này lại làm ra bộ dạng cổ cổ quái quái, y thoáng có điểm bất an, hoành mi thụ mục, thanh âm bình tĩnh quát: “Duyên Lăng Nhất Diệp! “ “Có ta! “ Nhất Diệp vừa bị ngữ khí uy nghiêm quát đến, thiếu chút nữa hoảng đến nhảy dựng lên. “Ngươi là có nói hay không? “ ”

Ai…” Nhất Diệp bất quá còn đang suy nghĩ nên nói như thế nào, liền nghe thấy một trận tiếng nước. Sau đó Nhất Kiếm cả người ướt đẫm đi ra từ sau bình phong. Nhất Kiếm nắm lấy vạt áo Nhất Diệp, trợn mắt hỏi: “Rốt cuộc còn có chuyện gì mà tiểu Thu chưa cho ta biết!” Chỉ cần là sự tình của Mạc Thu, y liền không thể giữ được bình tĩnh. Nhất Diệp mắt thấy ca ca đi đến, cả người không có nữa điểm che đậy, bọt nước từ ô phát dọc xuống ***g ngực, một đường uốn lượn hoạt hạ. Nhất Diệp nhìn đến, vài lần muốn chảy cả thóa dịch. [ Mụ nội nó, quả là xuân cảnh vô hạn a…] (Quỳnh:…Chịu không nỗi mà…=]]) Nhất trời huyết khí dâng trào, một đường công tiến đại não, làm cho Nhất Diệp một trận vựng huyễn. Kí©h thí©ɧ này thật quá lớn a, cho dù không luyện Xích Tiêu bí quyết, y cũng muốn chân khí nghịch chuyển, thất khổng bạo huyết mà chết! Nhất Kiếm nắm lấy muội muội, mãnh liệt lay động, Nhất Diệp thanh âm thê thiết nói

: “Lục Đương Quy, là Lục Đương Quy nói a! Xích Tiêu bí quyết cương liệt tựa hỏa, thường nhân căn bản luyện không được. Ngươi chính là vạn nhân đắc nhất, kinh mạch cực dương. Cũng chỉ có ngươi mới chịu được thất trọng Xích Tiêu bí quyết. Những người khác chân khí không ***, gân cốt bất chính, nếu áp đặt tu luyện sẽ phát cuồng tính, kinh mạch tẫn bạo mà chết. “ Nhất Kiếm vừa nghe được, tựa như rơi vào mơ hồ. Y lăng lăng nhìn Nhất diệp, đôi môi vẫn còn vươn hơi nước khép mở, thật vất vả mới tìm lại được thanh âm

: “…. vậy Tiểu Thu y….” Nhất Diệp vô lực rêи ɾỉ. “Ca ca, ngươi làm ơn, trước tiên đem xiêm y hảo hảo mặc vào đã…..” (Nguyệt

: sắc dục huân tâm rồi =.= Kiếm ca có cách tra tấn hảo đáng sợ =))

nhìn dc mà không ăn dc) Nhất Kiếm chậm rãi buông y ra. Đôi bàn tay vẫn còn cứng nhắc, dùng sức mặc y phục vào. Nhất Diệp lẳng lặng liếc nhìn qua ca ca y, bất quá chỉ là liếc nhìn một cái, tuyệt không dám xem nhiều. Nhất Diệp nói: “Tiểu Thu công lực còn thấp, chỉ cần dừng luyện liền không phải tính mạng chi ưu. Có điều, phiền toái càng lớn hơn chính là chân khí chí dương vẫn đang tồn đọng trong kinh mạch, cách một đoạn thời gian liền sẽ kịch liệt tăng vọt, làm y thống khổ bất khả ngôn dụ. Tuy rằng chỉ cần tán đi một thân công lực liền sẽ không gặp phải việc gì, nhưng tình cảnh trước mắt này, y thực sự không làm được. Ngày trước ngươi lấy công lực bản thân để trợ Tiểu Thu đả thông kinh mạch, nên chân khí vận chuyển tự nhiên, mới không phát hiện ra việc này. Sau ngươi lại trọng thương bất tỉnh, y rơi vào tay Lục Dự, Xích Tiêu bí quyết kia mới phản phệ đi ra. Y vốn hiểu rõ tính tình ngươi, chỉ lo ngươi áy náy tự trách, nên mới che giấu việc này không cho ngươi biết.” Nghe Nhất Diệp nói vậy, hốc mắt Nhất Kiếm chậm rãi đỏ lên. Y thùy hạ đỉnh đầu, song thủ gắt gao siết chặt lấy vạt áo, không thể khống chế mà run rẩy từng trận. Nhất Kiếm thực không nghĩ Mạc Thu lo lắng y sẽ tự trách, nên đem sự tình này che giấu, không nói cho y biết. Tiểu hài tử ngốc nghếch đó, như thế nào lại không hiểu bản thân mình lại càng trọng yếu hơn chứ! Nhất Diệp thấy ca ca như vậy, tâm cũng khổ sở không thôi. Y không thể nói nên lời nào nữa, tầm mắt dời khỏi người Nhất Kiếm, yên lặng nhìn ra hoa viên ngoài cửa sổ. Huynh trưởng này của y thái độ làm người có bao nhiêu ngay thẳng đoan chính, cả đời lấy nhân nghĩa làm đầu.

Hắn chí tình chí nghĩa, cũng có thể vì tri kỷ quên mình, nhưng hắc bạch phân minh, không thiên vị việc tư. Nhất Diệp cũng hiểu, bởi do Mạc Thu đã chiếm lấy một vị trí quá lớn trong tâm Nhất Kiếm, nên bây giờ hắn mới phải như vậy khó chịu. Nhưng, tóm lại là muốn quá này quan, vạn trường nan khai, y cùng Mạc Thu là hai người bất đồng. (Quỳnh: ừ thì sau này mới te tua nhiều thế đấy…ta spoil hơi nhiều rồi nhỉ…=]]) Hai người phải cả đời cùng một chỗ, phải không có hiềm khích ngăn cách, phải theo song bích hợp nhất, phải chậm rãi hướng về nhau, chậm rãi hòa hợp. Phu thê trong thiên hạ đều là như thế, hòa hợp “hữu thiên bát mạch đốn thông”, thất khiếu toàn bộ thong suốt, tựu thành. ……….A…. Ân…. Tuy bọn họ không hẳn là phu thê, nhưng ý tứ chắc cũng không sai biệt lắm đâu…
« Chương TrướcChương Tiếp »