Quyển 5 - Chương 9

[Ta muốn ói.] Vân Khuynh thấp giọng nói, cổ họng co rút, mùi chua bốc lên, nhưng lúc nói ra câu này lại cảm giác giọng hắn hơi hơi run lên, mặc dù ngay cả bản thân cũng rất khó nhận biết.

Nhưng dần dần hắn phát hiện, lúc mới bị ôm lấy đúng là có cảm giác mơ hồ khó chịu, nhưng nhìn đến gương mặt bày ra cái bộ như thể trời sập xuống đỉnh đầu mà bi với cả thống đến cỡ này của bạn trẻ, l*иg ngực như đầy một hơi lên, đau nhức không thể hô hấp.

Hắn nhịn không được, nắm chặt vạt áo, hít vào thật sâu, sau đó mới nhận ra đầu ngón tay mình đang run lên.

Hắn thế là hiểu được, bản thân quen biết đứa trẻ này, bằng không sẽ không thể nào sinh ra cảm giác mãnh liệt như thế với người lạ.

Cũng như lúc mới tỉnh, nhìn thấy hắc y nhân kia thì trăm vị đan xen lẫn lộn vô cùng khó nói, lúc đó hai mắt chỉ nhìn thấy người kia, ai cũng không lọt vào mắt nữa.

Lòng muốn hướng tới hắc y nhân, hai chân lại như dính chặt một chỗ không nhúc nhích; mắt muốn nhìn hắc y nhân thật nhiều, chỉ là vừa tiếp xúc ánh nhìn của đối phương đã khó chịu muốn ói; nghĩ muốn tâm bình khí hòa nói chuyện, lại vì phát hiện trong mắt đối phương lóe lên sát ý dè chừng, toàn bộ mâu thuẫn nháy mắt rút sạch, hắn chỉ biết giơ kiếm xuất chiêu, lý trí duy nhất, chính là gϊếŧ người thoát thân.

Mà đứa trẻ này…… đứa trẻ này cũng là vừa thấy đã biết…… lại càng sâu nặng hơn cả hắc y nhân……

Hắn không có cách nào không để trong lòng, không có cách nào xóa đi tồn tại trọng yếu này……

[Ngươi sẽ không ói đâu.] Tiểu Xuân cười mấy tiếng, có phần chua sót. Hắn chẳng lẽ còn không hiểu Vân Khuynh? Vân Khuynh mỗi khi bị chạm vào đều muốn ói, nhưng nếu là hắn, Vân Khuynh nhất định sẽ nhẫn, luôn là như vậy.

Đối với việc hắn tự tiện đυ.ng chạm, Vân Khuynh nhẫn được, chịu được, cũng là cam tâm tình nguyện.

Ảnh hưởng của đồng mệnh cổ Tiểu Xuân cũng từng trải, đương nhiên biết rõ, lúc đó trong đầu trống rỗng nghĩ không ra thứ gì, nhưng ái luyến đã vào đến cốt tủy cũng không thể dễ dàng bay biến.

Những thứ kia chỉ là phần bị đào hố lấp cát che mất, nhưng bên dưới đất cát, cái gì còn đó vẫn còn đó. Chưa có ai từng thực sự quên đi ai, chỉ lướt qua một nét chân mày, từng cảm giác sẽ chậm rãi từ thân thể nhớ ra.

Hai người tắt tiếng đứng yên nhìn nhau hồi lâu, Vân Khuynh ra sức nhíu mày, Tiểu Xuân liều chết không buông, cho đến cuối cùng Vân Khuynh nhận thấy cảm giác trong dạ dày từ từ hạ xuống, cân nhắc đánh giá chốc lát mới hỏi [Có lẽ ngươi nên nói ta biết chuyện gì đã xảy ra, vì sao ta không thể đi?]

[Ngươi là vì để cứu ta, mới mất đi ký ức.] Tiểu Xuân hơi thả lỏng, nhưng vẫn trong tư thế sẵn sàng quyết không buông đùi mỹ nhân [Ta vô ý trúng phải đồng mệnh cổ, đồng mệnh cổ chính là một cặp tử mẫu cổ, tử cổ có độc, người trúng cổ sẽ quên đi mọi chuyện lúc trước, chung tình với túc chủ của mẫu cổ. Mà tử cổ còn hấp thụ chân khí từ túc chủ, cho đến khi người kia khí huyết khô kiệt tử cổ sẽ trở lại trên người túc chủ của mẫu cổ để phát huy công dụng.]

Tiểu Xuân thấy sắc mặt Vân Khuynh càng lúc càng xấu màu, vội vàng nói [Là vì ta lúc trước trúng bệnh nặng một hồi, chống chọi không được, ngươi mới cho người di cổ lên người ngươi, mà chỉ cần ngươi không động chân khí không dùng võ công, tất không nguy đến tính mạng.]

Một hồi càng cuống lên, nói [Xúc tu của tử cổ bám vào tâm mạch, không thể cứ thế lôi ra, bất quá ngươi cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ lấy được nó ra, cam đoan ngươi bình an vô sự.]

Vân Khuynh im lặng. Hắn không thể xác định lời của đứa nhỏ này là thật là giả, nếu là giả, như vậy phí sau nó tất phải có người thao túng, có thể là bẫy rập đang chờ chực; nhưng nếu là thật, hắn cam tâm tình nguyện hoán cổ cho tiểu tử này, như vậy… bản thân hắn hẳn là vô cùng coi trọng nó, bằng không làm sao có thể xem thường sinh tử của bản thân, mà dùng mệnh đổi mệnh?

Vân Khuynh lẳng lặng nghĩ, lẳng lặng quan sát vẻ lo ấu trên gương mặt đứa nhỏ, tâm lý đột nhiên không đành lòng, mà trong cái không đành lòng ấy còn có chua xót, còn có nhói đau, có cả những điều khiến hắn phải kinh ngạc, chậm rãi tràn vào nội tâm hắn.

Sau đó hắn biết, những gì mà triệu Tiểu Xuân nói, đều là sự thực.

Trong lòng hắn, có một thứ tình cảm kỳ lạ khiến cho tâm tự cuồn cuộn chỉ vì người này.

Như thế thôi liền đã chứng minh tất cả.

[Hiểu được, ta sẽ không đi, ngươi buông đùi ta ra đã.] Trong giọng nói Vân Khuynh có phần lành lạnh. Mặc dù là không muốn nôn thật, nhưng vẫn còn khó chịu.

[Không, lỡ buông là đi thì sao.] Tiểu Xuân kiên quyết trả lời.

[Không buông thì ăn đạp.] Vân Khuynh nói khẽ.

[Ngươi không đạp, muốn đạp đã đạp từ sớm, bây giờ nói như vậy, không phải chính là không nỡ đấy sao.] Tiểu Xuân vẫn ôm chặt đùi Vân Khuynh, tiện tay sờ sờ nắn nắn, mặt cũng cọ theo.

Nếu là trước kia, hắn cũng không đến nỗi mặt dầy ôm dính cứng Vân Khuynh thế này, nhưng lần này thì khác, suýt chút nữa thì mất cả vợ yêu, ôm lâu thêm một chút càng không ngại, Vân Khuynh là bảo bối mà hắn tưởng mất đi lại có được.

Hành động cọ tới lui này dẫn đến một số phần nhạy cảm trên đùi non xảy ra phản ứng, Vân Khuynh rêи ɾỉ một tiếng, hơi thở càng loạn.

[Ấy…] Tiểu Xuân vừa nghe thế tức khắc buông tay, nhảy sang bên cạnh.

Tiểu Xuân gãi gãi đầu, xấu hổ nói [Quên mất tiêu ngươi bây giờ không chịu được đυ.ng chạm, thật sự không phải.]

Nhận thấy đối phương chỉ trừng mắt lạnh lùng, Tiểu Xuân lại cười duyên thêm mấy tiếng, cuối cùng quyết định túm tay Vân Khuynh, kéo hắn về phía giường cách xa phía cửa càng xa càng tốt.

Tay hắn hiện giờ cũng nhỏ, túm không hết, chỉ nắm lấy ba ngón tay, nhưng vẫn ra sức cầm lấy mà kéo đi.

Mới nãy nghe Vân Khuynh nói muốn đi, thật sự là hết hồn, không thể để Vân Khuynh rời khỏi chỗ này mà đi đến chỗ nào đó hắn với không tới chăm không nổi, Vân Khuynh hiện thời cần phải có hắn bên cạnh, không được rời.

Vân Khuynh hít sâu mấy hơi, định dùng nội lực áp chế dược tính, lại nghe Tiểu Xuân hoảng loạn nói [Đừng động nội lực, nghìn vạn đừng động. Thuốc của ta rất nhẹ, dù là không dùng giải dược, ngâm nước lạnh hay ngồi chờ chút thì hết thôi.]

Vân Khuynh nhìn Tiểu Xuân, đột nhiên có cảm giác thật kỳ quái, đứa nhỏ này rất quan tâm hắn, nói bọn họ là hảo hữu tri kỷ. Nhưng mà hắn làm sao lại giao hảo thâm sâu với một đứa nhỏ như thế, rõ ràng là chênh nhau rất nhiều, còn có, một phương diện nào đó, khiến hắn cảm thấy không đúng lắm.

Hắn nhíu mày suy nghĩ, nhờ có vụ mất ký ức này, nửa điểm manh mối cũng không nhớ nổi.

Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh cũng thu hồi nội lực, liền thở phào một hơi.

[Vì sao không cho ta ra ngoài?] Vân Khuynh hỏi.

[Bên ngoài nguy hiểm, sài lang hổ báo nguyên một đống, ta không an tâm.] Tiểu Xuân rất kiên nhẫn giải thích [Ngươi tại kinh thành có địa vị hiển hách, là một trong hai nhϊếp chính vương đương nhiệm, một đống tên xem ngươi là cái đinh trong mắt, ngay cả cha ta với Hùng tướng quân kia cũng chỉ mong ngươi sớm ngày lượn cho nước trong. Nay ngươi mất ký ức lại không thể động võ, truyền ra ngoài chỉ e ngươi mười cái mạng không không đủ. Cho nên một mình ra ngoài là không an toàn, nơi này tuy là địa bàn Ô y giáo, mà ta cũng không có năng lực bao nhiêu, bất quá lúc trước Lan Khánh hứng lên an bài ta làm tả hộ pháp, lúc này hắn điên điên khùng khùng không thể xử lý giáo vụ, vừa lúc để ta thay mặt hắn trông coi, cũng bảo hộ được ngươi.]

Người trước mặt mở miệng ngậm miệng Lan Khánh này Lan Khánh kia, Vân Khuynh đột nhiên cảm thấy không vừa ý.

Hắn muốn nghe không phải như thế. Hắn muốn là muốn đứa nhỏ này dùng giọng nói mềm mại của nó, nói ra một cái gì khác. Một cái gì khác mà hắn hẳn là phải được nghe đến, chứ không phải là tên của Lan Khánh.

Tiểu Xuân kéo Vân Khuynh thong thả vào trong, dịu giọng nói chuyện bằng kiểu cách không hề phù hợp độ tuổi [Bằng không nếu ngươi thật muốn ra ngoài, nói với ta một tiếng, ta theo với ngươi. Để ngươi ở đây kỳ thực cũng là hạ sách, mấy tên cận vệ của ngươi hay mấy tên Ô y giáo kia ta đều không dám tin, dù gì bọn họ chung quy cũng không phải chúng ta, chỉ có hai chúng ta mới là toàn tâm toàn ý, người ngoài lại không chắc có sinh hai lòng hay không. Dù sao, dù sao ngươi có chuyện gì cứ tìm ta là tốt rồi.]

[……] Vân Khuynh nhìn chăm chăm dưới bàn tay đang bị Tiểu Xuân nắm dắt đi, cảm giác buồn nôn lúc vừa chạm vào đã từ từ tán mất một cách kỳ lạ, không còn chút dấu vết, mà nghe một câu “bọn họ chung quy cũng không phải chúng ta, chỉ có hai chúng ta mới là toàn tâm toàn ý”, một phần đang xoắn lại trong lòng cũng từ từ được duỗi.

Thì ra, điều hắn muốn nghe chính là ở đây. Thì ra, thứ hắn muốn có được, chính là mỗi câu mỗi chữ trong miệng người này, là lời nói chỉ hướng về phía hắn.

Có phần ấm áp, có chút ngọt ngào. Vân Khuynh âm thầm nhẩm lại [Chỉ có hai chúng ta mới là toàn tâm toàn ý……]

Toàn tâm toàn ý, tín nhiệm lẫn nhau, không phỏng đoán, không hoài nghi, cả tâm tư đều giao ra toàn bộ.

[Hở? Ngươi nói cái gì?] Tiểu Xuân kéo Vân Khuynh lại đẩy về giường, hỏi.

[……] không muốn bị lộ bài, Vân Khuynh liếc Tiểu Xuân một cái nhẹ nhàng, chôn phần sung sướиɠ ấy vào sâu thật sâu trong lòng, sau đó nói [Ngươi không giống một đứa trẻ.]

[Ta vốn cũng không phải trẻ con.] Tiểu Xuân làm như nghe thấy Vân Khuynh vừa nói chuyện đùa, ngoác miệng cười [Ngươi thấy ta thế này tưởng ta nhỏ, kỳ thực ta luyện Hồi xuân công, lúc di cổ công lực tẫn tán, mới không cẩn thận trở thành bộ dạng con nít, ta năm nay cũng phải hai mươi… ờm…]

Nói đến tuổi, Tiểu Xuân gãi gãi đầu, chìa ngón tay đếm nghiêm túc [Hai mươi mấy ấy quên rồi, lúc xuất cốc mười tám, chơi hồi tới mười chín, sau ngủ mất gần hai năm coi như hai mốt, giờ coi như là hai mươi hai đi.]

[Rồi, hai mươi hai!] Tiểu Xuân cười hớn hở.

Vân Khuynh ngây người, trước mặt tựa hồ nhoáng lên một số hình ảnh, ánh sáng lấp lóe nhập nhòe, có một thiếu niên tiếu dung như mặt trời mới mọc, ngông cuồng càn rỡ mà lại khiến người khác không thể dời mắt. Nhìn lại, giống như đứa trẻ đang đứng đây.

Nhưng ngay sau đó là cơn đau đớn như kim chích xuyên vào não, bức hắn không thể không ngừng hành động nhớ lại.

[Làm sao vậy? Đau đầu? Chắc chắn là dược hiệu của khư thống đan hết thời gian!] Tiểu Xuân dùng hai tay hai chân bò lên giường, hối hả mò mẫm khắp người Vân Khuynh để check hàng, vừa chẩn mạch vừa xem xét.

Tiểu Xuân lo lắng nói [Đừng nghĩ quá sức, con cổ này sẽ khiến ngươi đau đầu, ta đi làm ngay cho ngươi ít thuốc mang bên người để dùng. Thể chất ngươi với ta không tương đồng lắm, thứ ta dùng trước kia không thể đưa ngươi, cũng phải mất hai ba ngày điều chế lại thuốc, ngươi cố đợi một hồi. Dược tính ta cũng sẽ làm dịu đi, từ từ bồi bổ thân thể cho ngươi, mặc dù không thể khử tử cổ, nhưng cũng có thể giải được độc tính của tử cổ đễ ngươi nhớ lại ký ức không bị đau đầu.]

Vân Khuynh nhìn chăm chú đối phương, cảm giác khó chịu dần dần nhạt đi trong lúc hơi ấm từ lòng bàn tay của người này truyền tới, ngược lại một thứ phản ứng khó thể diễn tà lại bắt đầu dâng lên.

Hắn lại không biết nên hình dung thế nào, ấm áp, vui sướиɠ, còn là nôn nóng không thể gọi tên. Tim hắn không ngừng nhảy lên kịch liệt, mãnh liệt đến nỗi nhói đau trong l*иg ngực.

Ký ức mặc dù trống rỗng, mà thật kỳ lạ hắn lại cảm thấy như thế chẳng đáng là gì, chỉ cần có người này ở bên hắn.

Vân Khuynh vươn tay, nhéo nhéo bóp bóp vào bên má trắng nõn nà của Tiểu Xuân. Sau lại ngây người, không hiểu sao bản thân lại có hành động như vậy.

Tiểu Xuân mới đầu giật mình, sau cũng cười toe toét [Ta nhỏ lại như vậy mặt cũng tròn tròn có thịt thà, ngươi cũng không thích ta gầy, cái mặt tròn chĩnh này hẳn là ngươi vừa ý.]

Vừa thấy Tiểu Xuân cười lên, tầm mắt của Vân Khuynh lại bị hấp dẫn, nhẹ nhàng áp tay lên mặt Tiểu Xuân vuốt ve.

Vân Khuynh nghe thấy bản thân nói [Ta thích ngươi cứ cười như vậy.] Không có ưu sầu bi thương, không hề ngại ngùng, cười đến thuần túy chân thành.

Tiểu Xuân cười nói [Ta thích ngươi nói vậy.] Vân Khuynh trước kia cũng thế, nói ta thích ngươi thế này ta thích ngươi thế kia. Là mỹ nhân không thích cười, nhưng lại thích nụ cười của hắn, Vân Khuynh của hắn.

Tiểu Xuân lần thứ hai nở nụ cười, trong mắt lóe ánh nước, thoáng qua con ngươi đen như mực, sáng rỡ như sao xa giữa trời đêm.

Vân Khuynh có chút ngây người, vươn tay muốn chạm vào, Tiểu Xuân khẽ động, bằng không suýt chút nữa đã bị Vân Khuynh chọc tay vào mắt.

Vân Khuynh hơi giật mình, lập tức dời tay, sau nghe thấy Tiểu Xuân nói:

[Hôm nay tới đây thôi, ngươi vừa tỉnh lại thân thể còn hư nhược, ta sắc cho ngươi thang thuốc tẩm bổ, đồng mệnh cổ hung ác vô cùng, sợ là ngươi chịu không nổi.]

Vân Khuynh vừa định mở miệng cự tuyệt, đòi Tiểu Xuân ở lại, không ngờ Tiểu Xuân lại nói [Sư huynh ta cũng sẽ trông coi cẩn thận, hắn hiện giờ tẩu hỏa nhập ma ý thức không rõ ràng, nếu có hành vi khıêυ khí©h gì đó thì cũng không hẳn là ác ý. Nếu ngươi gặp hắn, cứ thử cư xư hòa bình, đừng gây, hắn dù sao cũng không làm gì ngươi. Còn nữa… đồng mệnh cổ trên người ngươi là tử cổ, gặp phải mẫu cổ trên người hắn sẽ có phản ứng…

Nếu thật là khó chịu, thì nói với ta một tiếng, ta cố thử xem có cách nào giải trừ ràng buộc giữa tử mẫu cổ cho ngươi hay không.]

Nghe Tiểu Xuân nói vậy, Vân Khuynh cau mày.

[Làm sao vậy?] Tiểu Xuân vội hỏi [Thấy khó chịu ở đâu?]

[Ta đúng là không thích cảm giác lúc nhìn thấy Lan Khánh.] Hai đầu mày Vân Khuynh nhíu đến độ kẹp chết được ruồi. [Rất khó chịu.]

[……] Tiểu Xuân há miệng, giật giật một hồi cũng không nói được gì.

Vân Khuynh nói [L*иg ngực đau đớn, không chỉ là đau, tim đập cực nhanh hơn nữa giống như không thở nổi.]

Tiểu Xuân chớp chớp mắt, khó khăn vất vả nhếch được mép cười một cái, nhẹ giọng nói [Tử cổ mẫu cổ hấp dẫn lẫn nhau, ta lúc đầu vừa thấy hắn còn đỏ mặt tim đập nhanh chỉ chờ nhào vào lòng, ngươi còn có thể vung kiếm đánh hắn không nhảy tới ôm hôn đã coi như lợi hại lắm.]

Không biết làm sao Tiểu Xuân bỗng dưng lại nhớ đến lúc ở trong địa lao của Tả ý sơn trang, Vân Khuynh có từng nói những lời tương tự thế này. Vân Khuynh nói hắn khiến bản thân đau lòng, nhìn thấy đau lòng, không nhìn thấy cũng đau lòng, còn nói nếu sớm biết yêu thương một người lại có thể khổ sở như thế, vậy ngay từ đầu đơn giản một kiếm chém chết hắn, thì chẳng còn gì để lo nghĩ.

Mà đến nay cảm giác Lan Khánh gây ra cho Vân Khuynh, lại không có gì khác biệt.

Tâm lý Tiểu Xuân vừa cay mà vừa đắng, vô cùng khó chịu. Nắm tay xiết thật chặt, liền muốn chạy thẳng đến chỗ Lan Khánh, thụi cho hắn mấy phát.

Dù biết rõ sau khi tử cổ dời sang người Vân Khuynh hẳn sẽ khiến Vân Khuynh sinh ra tình cảm với Lan Khánh, lúc vừa rồi thấy Vân Khuynh Lan Khánh nhìn nhau như kẻ thù hắn còn thấy có chút cao hứng, thế nhưng…… thế nhưng những thứ nên tồn tại vẫn cứ tồn tại, chưa từng vì hy vọng của hắn mà biến mất.

Con bà nó!

Tiểu Xuân cảm thấy tâm lý vặn vẹo đến khó chịu, trên mặt vẫn phải ra vẻ như không có chuyện gì, khỏi mất công người ta cho rằng hắn mặt mỏng, có một tý kí©h thí©ɧ như thế thôi đã chịu không được.

Tiểu Xuân lại thuận miệng nói thêm một câu [Trời tối rồi, ngươi nghỉ ngơi đi!] Sau liền cứng đờ cùng tay cùng chân đi ra khỏi phòng.

Vân Khuynh vụt ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiểu Xuân, Tiểu Xuân đi rất nhanh, không một chút chần chờ, thẳng đến cửa phòng đóng lại, vẫn không hề quay đầu.

Vân Khuynh xiết chặt vạt áo trong tay.

Tiểu Xuân đột nhiên bỏ đi, đi nhanh như vậy, nỗi bàng hoàng hiện lên gương mặt Vân Khuynh, nhưng không cách nào giữ được người kia, chỉ có thể mặc cho hắn bỏ đi.

Cảm giác dâng lên trong lòng khi thấy Tiểu Xuân rời đi còn cường liệt hơn cả cảm giác hắc y nhân gây ra cho hắn, Vân Khuynh cau mày, đau đớn âm ỉ khiến tâm tư Vân Khuynh càng thêm cuồng loạn bất kham.

[Triệu Tiểu Xuân……] hắn thầm đọc cái tên này hết lần này lần khác.



Sao ngươi lại bỏ đi?



Tiểu Xuân sau khi ra khỏi phòng cũng không biết nên đi đâu, đứng ngẩn người hóng gió ngoài hành lang một hồi, phát giác thì ra ban đêm lại lạnh như thế, mùa đông đến nơi rồi.

Hắn nhảy lên mái ốc, ngồi xuống bên cạnh ông bạn triều phong thú ngày nào, ngẩng đầu nhìn trăng với sao thấy anh buồn cũng bày đặt trầm cảm, ngồi cao đón gió, hai con triều phong thú bên nhau chờ đợi ánh dương không biết chừng nào thì lên.

[Thì ra yêu một người, là chuyện vô cùng đáng sợ. Vì hắn mà sống, vì hắn mà chết, vì hắn mà ruột gan rối bời hết một kiếp.]

Tiểu Xuân đột nhiên nhớ đến một câu nói của Vân Khuynh trước lúc dời cổ.

Hắn kỳ thật còn hiểu được hai bên cùng một chỗ sau cũng chẳng làm được tích sự gì, chân tay bó buộc, còn biết bao lần sinh ly tử biệt thất tình câu thương, đau đớn chỉ thiếu nước tự mình tiễn mình xuống địa phủ.

Nay Vân Khuynh mất đi ký ức, quên đi hắn, như vậy… như vậy hắn có nên hay không đối xử công bằng một chút, cứ như vậy để Vân Khuynh được giải thoát, rời hắn mà đi.

Cho tới nay hắn vẫn luôn luẩn quẩn về vấn đề của Vân Khuynh, lúc trước nếu không phải hắn tự ý xuất cốc đυ.ng phải Vân Khuynh, mà Vân Khuynh lại trúng phải kỳ độc Nguyệt bán loan, hai người bọn họ làm sao lại táy máy nghịch ngợm lẫn nhau, mà dính vào một chỗ, càng về sau càng khó tách ra, thẳng tới khi tay áo hai bên đều đứt.

Hắn luôn cảm thấy nếu như Vân Khuynh gặp được không phải hắn, mà là một cô nương đáng yêu hiền lành, vậy Vân Khuynh cũng không lưu lạc đến nước này, hàng ngày hàng đêm chịu dày vò thống khổ.

Càng nghĩ như vậy, càng tin tưởng Vân Khuynh thật ra cũng không hẳn là yêu hắn, chẳng qua tình cờ hắn lại là người đầu tiên khiến Vân Khuynh động tình, ý thức Vân Khuynh lại không phân biệt đối xử với giới tính, không hiểu được trào lưu thế tục. Về sau bản thân cũng nhùng nhằng không chịu chống cự quyết liệt, hai tên đàn ông đích thực mới tung tăng dắt tay nhau kề vai sát cánh trên con đường long dương thơ mộng.

Tiểu Xuân thở dài một tiếng, luôn cảm thấy bản thân làm ô uế Vân Khuynh.

Nghĩ đến mấy lời ban nãy, tâm đau khó chịu.

Vân Khuynh bản chất vô tâm vô tình chẳng biết kiêng dè điều gì, nay lại để một tên lấc cấc như hắn làm khổ không thôi, đã mềm lòng đến độ mong manh yếu đuối, mới nói ra được mấy lời như thế.

[Vì hắn mà sinh, vì hắn mà tử, vì hắn mà rối bời không yên suốt một kiếp…] Tiểu Xuân lẩm bẩm, vành mắt chua xót muốn rơi lệ.

Sớm biết như thế, hẳn nên dứt khoát không cho phép Vân Khuynh sa lầy mới đúng, hắn thích Vân Khuynh, thích vô cùng, làm sao nỡ để Vân Khuynh thương tâm như thế, nói ra những lời khổ sở như thế.

Suốt thời gian qua, vì chuyện của Lan Khánh, vì chuyện ông già với cả mẫu thân đã mất, hắn hành Vân Khuynh cũng đủ thảm, biết bao lần lộ ra vẻ mặt khổ sở, tâm cũng bị đao cắt tàn tạ.

Cũng có thể, có thể không cần tìm cách giải độc cổ, có thể, có thể từ nay cứ để Vân Khuynh quên đi cuộc tình trái ngang này cũng tốt. Sau này Vân Khuynh yêu ai khác cũng không liên quan hắn, hắn có thể buông tha, để Vân Khuynh có thể cười tươi rạng rỡ, không còn sầu khổ như trước.

[Đang nghĩ gì đấy, trốn trên nóc nhà thòi lòi nước mũi?] Bên cạnh đột nhiên có tiếng người.

Tiểu Xuân giật bắn, nước mắt chưa kịp chùi phọt tong tỏng ra ngoài, mông trượt khỏi mái ngói lưu ly suýt tý nữa cả người lăn thẳng xuống bên dưới.

Một bàn tay vươn ra nắm cổ áo túm hắn trở lại, Tiểu Xuân ngầng mặt lên nhìn, mới biết người ta là ai.

[Thất sư huynh!] Tiểu Xuân lè nhè hô lên [Nửa đêm nửa hôm ngài nhảy lên nóc nhà người ta làm chi vậy, muốn dọa chết người hay sao?]

Tiểu Thất đặt Tiểu Xuân ngồi xuống yên ổn, mới phe phẩy quạt, ngồi xổm xuống bên cạnh hắn bày ra kiểu cười đểu đểu [Ai mà biết được nhà ngươi khi không đần thối mặt, người ta ở đây cả chén trà rồi, mỗi ngươi chưa nhìn thấy thôi!]

Một đám hắc y nhân trong hoa viên hai mắt sáng rực rỡ, cũng đang nhìn chăm chăm Tiểu Thất.

Tiểu Xuân hướng xuống dưới giải thích mấy tiếng [Không việc gì! Thất sư đệ nhà giáo chủ!]

Tiểu Xuân nói thế xong, đám người mới tản ra, ai lo việc nấy.

[Ai ~] Tiểu Xuân quay lại nhìn Tiểu Thất một cái, thấy trên mặt lại là miếng da mới, nếu không phải giọng vẫn như hồi trước, răng khểnh vẫn đủ để cười duyên, thật là không nhận ra.

Tiểu Xuân bỏ qua phần trầm trọng nặng nề trong bụng, nhoẻn miệng cười nói [Bữa nay sư huynh hóa trang thư sinh thật là tuấn tú quá, có điều Yên Ba lâu nay không còn như xưa, chỉ còn là quán trà, không có mỹ nhân hầu hạ, ăn vận đi nữa cũng không tác dụng gì!] Sư huynh này của hắn yêu thích mỹ sắc, hắn nhớ rất rõ.

Tiểu Thất khép quạt xoạch một tiếng, gõ đầu Tiểu Xuân [Tiểu hỗn đản lắm chuyện, sư huynh ngươi tới đây để tìm ngươi!]

[Gì?] Quạt của ngài nhưng mà là làm bằng sắt, Tiểu Xuân bị gõ như đánh chuông, đầu kêu lên ông ông.

[Phía nam phát sinh dịch bệnh, khả năng là sẽ lan tràn lên phía bắc, sư huynh ngươi mệnh khổ, phải đi theo mấy tên gì mà bát đại môn phái xuống phía nam tấn công ma giáo ở Yến Đãng sơn, nhớ đến y thuật của sư đệ ngươi từng được sư phụ khen ngợi, cho nên đến xin chút quý giá phòng thân.] Tiểu Thất khoanh tay nói, vẻ mặt bất đắc dĩ.

[Được thôi.] Nghe ra có người có ý khen tài anh, muốn xin thuốc quý, Tiểu Xuân hớn hở cười toe toét, đồng ý ngay tức khắc [Ba ngày sau đến lấy, tiểu đệ làm nhiều một chút.]

Tiểu Xuân nghĩ nghĩ lại nói [Hồi mà bát đại môn phái gây chuyện vẫn chưa xong hả?]

Tiểu Thất chặc lưỡi, gật đầu [Cũng không biết thằng ôn nào tòi ra vụ giáo chủ ma giáo tẩu hỏa nhập ma sinh tử chưa rõ, ta vốn cho là chỉ cần mang thân phận phó minh chủ quay về báo cáo xong là hết chuyện, ai ngờ lại ra chuyện này, thành ra còn phải chạy đến Yến Đãng sơn tìm chết. Ôn dịch nha, nghe nói là hoành hành hết mấy thành trấn rồi, chuyến này là dữ nhiều lành ít.]

[Có sư đệ ở đây ông anh làm sao phải chết!] Tiểu Xuân dùng sức dộng lưng Tiểu Thất, cười nói.

[Đúng thế đúng thế!] Tiểu Thất nói [Ai chẳng biết ngươi là thần y.]

Tiểu Xuân dừng một chút, lại nói [Có điều tình hình của đại sư huynh lúc này thật không quá lạc quan, ta chế dược cho hắn, hắn một viên cũng không dùng, triệu chứng tẩu hỏa nhập ma gân mạch nghịch chuyển tổn hại ngày càng nặng. Chỉ e sẽ không kịp khôi phục trước khi các người vây công ma giáo, mà nếu như ma giáo thực sự bị công phá, nhất định sẽ thua rất thảm.]

[Ma giáo tan cũng tốt.] Tiểu bảy ngồi xổm phất quạt, vẻ mặt không chút quan tâm, nói:

[Sau khi Đại sư huynh mất tích, những người còn sống trong Ô y bát tiên đều đi tìm hắn, thủ lĩnh đã không có, bên dưới đều hỗn loạn, các môn phái liên tục khıêυ khí©h, bọn họ liên tiếp phản kích, thành ra thời gian này người chết nhiều gấp đôi, trại hòm làm ăn phát đạt. Cái mặt ngươi nhăn như vậy, sư huynh chắc chắn là chữa không được. Ô y giáo không có ai chủ trì đại cục, tan cũng tốt, cũng không phải ta nói chơi, ngươi chưa thấy chỗ đó, yêu ma quỷ quái nhiều cực kỳ. Nếu toàn bộ đều sổ l*иg thì loạn là cái chắc, lúc đó đến cả chỗ ngủ yên cũng đừng mong tìm thấy.]

Tiểu Xuân dừng một chút, lại hỏi [Cơ mà người ta vây đánh Yến Đãng sơn, sư huynh ngươi mắc gì cũng chạy đi góp vui?]

Tiểu Thất hừ hừ mấy tiếng [Ai rửng mỡ mà chạy đi vây núi với họ, ta chẳng qua mang tiếng ngồi ghế phó võ lâm minh chủ không đi không được, coi như là cho đủ đội hình, loanh quanh ngắm cảnh một hồi thì lượn thôi, chứ có điên mới nhào vào đánh thật. Cũng không phải không biết nhân cách đại sư huynh nhà này thế nào, hắn mà biết sư huynh đệ đồng môn bênh người ngoài, còn không chặt đầu ta ta làm con ngươi luôn.]

Tiểu Xuân cười cười, chỉ về phía gian phòng đầu dãy, nói [Đại sư huynh ở trong đó, có đi nhìn hay không?]

Tiểu Thất khép quạt nói [Không đi! Đồ điên tẩu hỏa nhập ma có gì mà đẹp.]

[Ta hạ dược, hắn đại khái đang ngủ.] Tiểu Xuân nghĩ, thất sư huynh trong lòng đại khái còn có khúc mắc, mặc dù trên mặt là đạm mạc là thản nhiên không chút để ý, thế nhưng đều là từ trong cung ra, hai người ở Thần tiên cốc cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, mà ra đến bên ngoài tình hình cũng không khác biệt.

Tiểu Thất vẫn là lắc đầu [Hai ngày sau ta tới tìm ngươi lấy dược, sắp phải chạy một lèo đến Yến Đãng sơn, mấy bữa nay tranh thủ về ôm bốn cô ngàng ở nhà cho sướиɠ thân.]

Dứt lời, Tiểu Thất tung người nhảy xuống vườn hoa, phạch một tiếng xóe quạt, nghênh ngang bước đi, ngửi ngửi hoa tươi, ngắm nghía bốn phía, cuối cùng thong dong dừng lại trước cửa phòng Lan Khánh.

Tiểu Xuân nhìn theo chăm chú, cuối cùng thì Tiểu Thất vẫn bước vào.

Dù sao cũng từ một lò ra, sư huynh ra chuyện lớn thế này, quan tâm là nên làm. Thất sư huynh này của hắn bụng dạ còn mềm yếu chán.

Chẳng ngờ chỉ sau một lúc, trong phòng đột nhiên vang lên loảng xoảng ầm ầm, tiếng của đất về với cát của bình sứ chậu hoa của này nọ sắp quy về một mối.

Tiểu Xuân cả kinh, đứng bật dậy.

Lúc này thất sư huynh nhà hắn đỏ bừng mặt cuống cuồng chạy ra khỏi phòng, búc tóc bung ra bù xù, quần áo trên người bị xé nát bét, chỗ cần lộ đều lộ cả ra, da thịt tuy nhẵn nhưng lại có những vết hồng hồng rất khả nghi.

[Triệu Tiểu Xuân!] Tiểu Thất hét ầm lên, rung cả phòng.

Tiểu Xuân xấu hổ mà cười gượng [Đại sư huynh bị dính xuân tâm động, iem quên.]

Tiếu thất vốn là muốn hắn giải thích xin lỗi, mà nghe xong giải thích ngược lại còn tức muốn hộc máu, ức chế rống to về phía nóc nhà [Tên tiểu tử hỗn đản nhà người cư nhiên dùng da^ʍ dược, da^ʍ dược thì thôi, còn vô lương tâm kêu ta đi xem hắn!] Thực là ép người ta tức điên.

[Đã bảo quên mà lại ~] Tiểu Xuân nói thầm.

Thất sư huynh trên môi thì vừa đỏ vừa sưng, người thì quần áo rách nát, quần mất đâu không thấy, lại còn điểm đỏ lấm tấm. Cẩn thận soi xong, Tiểu Xuân nhịn không được cười thành tiếng [Xem bộ dạng sư huynh này, chẳng lẽ bị đại sư huynh xâm phạm? Thần tiên cốc chúng ta có mấy sư huynh đệ thủ túc tình thâm có yêu thì có hỗ trợ, Đại sư huynh nhất thời xúc động không hiểu chuyện, thất sư huynh giúp một tay cũng không phải chuyện gì to tát! Đàn ông với nhau, mất mát gì đâu! Huống chi đại sư huynh còn là mỹ nhân nức tiếng, thất sư huynh không phải cũng thích diêm dúa hay sao?]

Đột nhiên một cây quạt sắt phá không bay thẳng lên nóc, đánh vào trán Tiểu Xuân, khiến hắn rú lên thảm thiết rồi lăn lông lốc từ trên xuống.

[Cái đcm, cái thói vui sướиɠ khi người gặp họa!] Tiểu Thất hung tợn mắng [Hỗn tiểu tử!]

Trước kia ở trong cốc còn chưa ấn tượng bát sư đệ này thế nào, nay mới tiếp xúc qua vài lần, thật tình là sâu sắc phát khóc, đã thấu hiểu vì sao mà đi đến đâu nhắc đến tên nó giang hồ đều nghiến răng kèn kẹt, hận không thể lột da rút xương ngay vậy.

※※※

Hai ngày thẩn thơ trôi qua, Tiểu Xuân vùi đầu trong dược phòng nghiên cứu phương thuốc chế thảo dược, không thăm Lan Khánh, cũng không thăm cả Vân Khuynh. Thỉnh thoảng Vân Khuynh có đi ngang qua cửa sổ, dừng lại nhìn chăm chăm hắn hồi lâu, mà tới khi hắn thôi mơ màng định thần lại, Vân Khuynh đã đi mất.

Được cái là Vân Khuynh cũng làm theo lời hắn, không xung đột với Lan Khánh, bất quá mỗi lần hai người này thấy nhau là liền hóa thành rết thấy gà, cứ phải giằng co một lúc lâu, trợn trừng nhìn nhau thắm thiết đến khi nào một trong hai kẻ đầu hàng bỏ đi trước, cục diện mới hóa giải.

Từ ngày thứ nhất sang ngày thứ hai, thời gian nhìn nhau đấu mắt dần dần giảm xuống, làm Tiểu Xuân bắt đầu có cảm giác không ổn, chỉ sợ cứ để hai người này tiếp tục nhìn nhau thêm thời gian nữa, có khi là hoa lửa bắn ra, thật lại sinh ra ái muội.

Ngày thứ ba, Tiểu Thất hẳn phải đến lấy dược thế nhưng không xuất hiện, mà phái bốn vị cô nương đến.

Tiểu Xuân vừa thấy bốn tiểu mỹ nhân dịu dàng thướt tha xuất hiện, con bà nó, mắt đã trợn ngược.

Thất sư huynh này tính tình cũng tương tự như hắn, vì sao có thể số hưởng ôm trái ôm phải từng kia mỹ nhân như hoa như ngọc, còn hắn phải đối mặt với hai mớ bòng bong Lan Khánh Vân Khuynh.

Nhìn lên chẳng bằng ai, thật sự là tức chết!

Đang lúc Tiểu Xuân nhìn bốn mỹ nhân nước miếng chảy dài, có một bóng đen đã đứng ở cửa sổ nhìn ngó được một hồi, cúi xuống nhìn băng vải ở cổ tay, lại ngước lên nhìn hắn. Tiểu Xuân chỉ lo giải thích dược tính cho bốn cô nương, không để ý tới hắn, bóng đen liền phẫn nộ quay ngoắt chạy đi.

Chả mấy chốc lại có bóng trắng xuất hiện, người nọ đứng ở cửa lặng yên nhìn hắn, Tiểu Xuân cứng đờ, lập tức cuống cuồng nhét đồ hết vào trong bao bố, kêu mấy cô nương kia khiêng đi, rồi sau đó chạy tới trước bóng người đang làm mặt xấu.

[Làm sao, làm sao vậy?] Tiểu Xuân lo lắng hỏi.

Vân Khuynh rên khẽ một tiếng, Tiểu Xuân căng thẳng thót tim, sau mới nghe Vân Khuynh thấp giọng nói [Đau đầu.]

Tiểu Xuân lập tức lấy bình thuốc trong ngực ra, châm trà rót nước rất ra dáng bất lực sợ vợ, hầu hạ Vân Khuynh.

Bốn cô nương ôm dược, nhìn về phía Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh vài lần, châu đầu ghé tai cười nhẹ, mới đi.

Tiểu Xuân nghiên đầu nhìn ra phía sau Vân Khuynh, tò mò không biết mấy mỹ nhân bàn tán cái gì. Có điều chỉ thấy được những bóng hình duyên dáng dẹo qua dẹo lại như rắn nước, mông đánh trái rồi đánh phải, lắc hắn rung cả thần hồn.

[Triệu Tiểu Xuân!] Vân Khuynh quát khẽ.

[Có!] Tiểu Xuân lập tức hoàn hồn, đứng nghiêm nhìn thẳng.

[Ta rốt cuộc tới khi nào mới có thể khôi phục trí nhớ?] Vân Khuynh hỏi.

[Y dà...... Ta đang sắc thuốc...... Đại khái chắc có lẽ là dùng liên tục nửa tháng sau sẽ có hiệu quả.] Tiểu Xuân nói.

Ngày đó hắn khá nặng tay với bản thân, vừa xả đằng mồm vừa xả đằng dưới tiết độc điên cuồng, hành xác vài ngày xong khôi phục ký ức, thế nhưng Vân Khuynh đẹp như thế, như tiên giáng trần, hắn làm sao dám để cho hình ảnh Vân Khuynh kết hợp với những hành động mất mỹ cảm kia...... Chỉ mới nghĩ đến thôi, Tiểu Xuân đã cảm thấy đáng sợ......

Vân Khuynh có chút bực bội, nhiều ngày này hắn không thấy Tiểu Xuân cũng phiền, thấy Tiểu Xuân cũng phiền, sau đó lại có Lan Khánh cứ lởn vởn xung quanh hắn, lởn vởn đến nỗi tâm phiền ý loạn. Lại thêm chân khí trong cơ thể lúc nóng lúc lạnh đánh sâu vào kinh mạch nội phủ, cho dù dùng thuốc của Tiểu Xuân xong không cảm thấy đau đớn, lại vẫn không tránh khỏi bồn chồn ngồi đứng không yên.

Vì để trừ bỏ đi loại cảm giác khó chịu này, hắn ra sức nghĩ lại chuyện cũ, không ngờ vì quá mức gượng ép, thuốc giảm đau cũng không chữa được, làm cho đầu đau âm ỉ mỗi ngày.

[Một viên dược hiệu không đủ, ngươi về sau mỗi ngày đưa ta hai viên.] Vân Khuynh ấn thái dương nói.

[Không được.] Tiểu Xuân lập tức chối [Dược luôn có ba phần độc, dùng quá sẽ hỏng gan hại thận, không tốt cho thân thể.]

[Ngươi lúc trước dùng một lần bao nhiêu?] Vân Khuynh hỏi.

[Y dà...... Một lần ba viên...... Bất quá trường hợp của ta là đặc thù, không giống ngươi đâu. Ngươi đừng có cố nghĩ ngợi chuyện cũ, bằng không độc cổ sẽ càng phản ứng đè ép ngược lại, chỉ làm ngươi càng thêm đau đầu kịch liệt mà thôi.]

[Nhưng ta làm sao có thể không nghĩ, mỗi lần chỉ cần thấy ngươi, liền cảm thấy phiền trong bụng.] Vân Khuynh cơ hồ là rống lên. Cảm thấy phiền, cảm thấy bức, suốt ngày suốt đêm trong đầu chỉ có đứa trẻ loi choi này, nghĩ đến vì sao tâm lý chỉ toàn là hắn, nghĩ đến nỗi bản thân chịu không nổi.

Tiểu Xuân bị Vân Khuynh hát nhẹ vào mặt như vậy, ngẩn người, có chút chua sót, bật cười.

Hắn kéo Vân Khuynh vào dược phòng, để Vân Khuynh ngồi xuống ghế dài, sau bản thân cũng nhảy lên bàn ngồi, thấp giọng nói [Ta giúp ngươi ấn ấn sẽ đỡ hơn, ngươi đừng phiền lòng, cũng đừng nổi nóng.]

Tiểu Xuân mặt đối mặt Vân Khuynh, hai tay áp vào hai bên trán Vân Khuynh, dùng sức vừa đủ day day theo vòng, vuốt ve giùm mấy huyệt vị đang căng thẳng của Vân Khuynh. Thấy Vân Khuynh mở to hai mắt nhìn chằm chằm mình, hắn bật cười nói [Nhắm mắt lại đi, không để ngươi khó chịu đâu.]

Vân Khuynh chậm rãi nhắm lại hai mắt, dưới tác động nhẹ nhàng từ tay Tiểu Xuân, hàng mi dài hơi run lên.

Tiểu Xuân thả mái tóc đen nhánh mềm mượt như tơ của Vân Khuynh xuống, ngón tay luồn vào trong, chậm rãi xoa bóp.

Vân Khuynh cơ hồ chôn mặt vào lòng Tiểu Xuân, hít vào hương thơm thảo dược thoang thoảng, cảm giác có thứ gì đó rục rịch, làm cho một bộ phận đặc thù trên thân thể hắn dần dần có xu hướng trở nên nóng rực.

Ngón tay bàn tay Tiểu Xuân mang cho hắn cảm giác vừa tê vừa thoải mái, hắn rêи ɾỉ trong họng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn mang theo sướиɠ khoái nhẹ nhàng.

[Tiểu Thường ngươi đang làm gì?]

Giọng vàng của Lan Khánh đột nhiên vang lên, tay Tiểu Xuân hơi run lên, rụt khỏi tóc Vân Khuynh cực kỳ nhanh gọn.

Vân Khuynh mở mắt ra, bất mãn Tiểu Xuân, hắn định than phiền Tiểu Xuân vì sao không tiếp tục, đã thấy Tiểu Xuân quay đầu nhìn chăm chú Lan Khánh, trong ánh mắt sớm đã không có mình. Tâm tư đột nhiên trống rỗng, loại cảm giác khó tả kia lại dâng lên.

[Không làm gì cả.] Tiểu Xuân nhìn sang Lan Khánh, thế nhưng định thần lại, thì thiếu chút nữa bị Lan Khánh hù chết.

Lan Khánh kéo trong tay con lợn rừng còn to hơn hắn, toàn thân đẫm máu, sau đó môi đỏ khẽ nhếch, lộ ra nụ cười toe toét đỏ lòm, nhìn chằm chằm Tiểu Xuân.

[Các ngươi ôm nhau.] Lan Khánh nói [Ta nhìn thấy rồi!]

Cười một cái, da đầu Tiểu Xuân cũng run lên, hắn vội vàng nói [Ngươi hoa mắt thì có, làm gì có ôm nhau!]

Nghe Tiểu Xuân nói như vậy, Vân Khuynh cảm thấy tâm tình mình càng tệ. Hắn muốn với tay kéo Tiểu Xuân, đã thấy Tiểu Xuân âm thầm dùng bàn tay nhỏ nhắn xua hắn, hắn hiểu được, chính là muốn đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Vân Khuynh cảm thấy tức, lại không biết mình tức cái gì, tức một hồi không gây ra tác dụng thực tiễn nào, bèn đưa tay nhéo cái tay trắng tròn kia một cái, làm Tiểu Xuân rít sâu một hơi mới vừa lòng.

[Ngươi kiếm con heo bự như vậy ở đâu ra?] Tiểu Xuân buồn bực.

Mấy ngày nay Lan Khánh mỗi lần chạy ra ngoài sẽ xách về một vật gì đó cho hắn, ban đầu còn là bồ câu nhà người ta, chim nhà người ta gà nhà người ta, về sau lại vượt bậc lên hươu nai hổ báo, hôm nay đã là con heo to thế này, cứ tiếp diễn nữa, mấy bữa nữa nếu có nhìn thấy con gấu đen nhe nanh trợn vuốt, hắn cũng không kinh ngạc.

[Lâm trường.] Lan Khánh chỉ chỉ.

[Lâm trường hoàng gia?] Tiểu Xuân bật cười. Trong lúc hắn vùi đầu chế dược không để ý đại sư huynh, đại sư huynh thật cũng có thể tự mình vui lấy, tự tìm lấy vui.

Lan Khánh ngưng cười, liếc qua Vân Khuynh đang ngồi phía sau Tiểu Xuân, rồi ném con heo vào trong dược phòng, không biết là vô tình hay cố ý, lại ném ngay vào nồi thuốc Tiểu Xuân hầm cả ngày nay, nhất thời vỡ nát cả nồi thuốc bắn tung tóe, bỏng vào con heo chưa chết hẳn làm nó tỉnh lại, rên nốt hai tiếng thê lương rồi mới gục.

[Thuốc của ta a a ~] Tiểu Xuân gào lên còn thê lương hơn heo to, công sức long đong cả ngày hôm nay coi như hết.

Lan Khánh không nói hai lời lập tức tót lên bổ cho heo thêm hai phát, sau đó nhìn vòng qua Tiểu Xuân, len lén liếc Vân Khuynh, hơi hơi nhăn nhó nói [Nà, Bạch Bạch, cho ngươi cái này, ta no rồi.]

Xong, Lan Khánh cứ thế đứng trước mặt Vân Khuynh chờ đợi đáp lại, Vân Khuynh ngay từ lúc Lan Khánh tiếp cận, thần hồn đã chao đảo, hô hấp dồn dập, cảm giác mặt mình tựa hồ nóng lên.

Không muốn cho kẻ ăn mặc như quạ đen này quanh quẩn trước mắt, lại càng không muốn tâm tư của mình bị bất kỳ ảnh hưởng nào, cho đến khi Vân Khuynh nhận ra, tự hắn đã trở tay đẩy mai hoa châm vào kẽ ngón tay, sắp sửa bắn ra.

Mà đối phương đồng thời cũng cảm nhận được địch ý từ hắn, tóc gáy dựng thẳng lên, con ngươi tỏa sáng lòe lòe nhìn thẳng.

Vân Khuynh đột nhiên khựng lại.

Là giọng nói của ai vang vọng trong đầu, thầm thì dai dẳng, không chịu tán đi. [Ta đáp ứng ngươi, không thương tổn hắn. Không thương tổn ngươi, cũng không thương tổn hắn, xem hắn như ngươi, mặc dù hắn chĩa kiếm hướng ta, ta cũng sẽ không đánh trả.] Trước mắt tối sầm, choáng váng tràn lên, không có đau đớn xuyên tâm, lại khiến hắn vô cùng khó chịu.

Hắn biết, người đang nói kia, là chính bản thân hắn.

Hắn hứa hẹn về ai, cho ai hứa hẹn? Lời thề nào quan trọng đến nỗi cho dù mất đi trí nhớ vẫn không thể quên, ăn sâu vào cốt nhục.

Không tổn thương ai, cùng ai?

Không nhớ được nhiều hơn nữa, chỉ một chút này thôi đã làm hắn cơ hồ không thở nổi, Vân Khuynh cứng rắn ép mình thu hồi ám khí, người đứng đối diện cũng theo đó mà trong nháy mắt, diệt sạch sát ý.

Mà cho dù sát ý tán đi, người kia lại vẫn chờ hắn đáp lại. Cực kỳ hưng phấn.

Vân Khuynh cắn răng, biết bản thân nếu không đáp, người này chắc chắn sẽ tiếp tục đợi bao lâu cũng được, khó khăn lắm mới ép bản thân phun ra hai chữ [Cám ơn!] Lại phát hiện Tiểu Xuân đang ôm cái nồi vỡ tự kỷ giật mình quay đầu lại, chăm chăm nhìn hắn.

Lan Khánh được Vân Khuynh nói lời cảm tạ, liền vứt bỏ sạch sẽ bầu không khí rắc rối mới rồi, che mặt thẹn thùng chạy đi mất.

Tiểu Xuân chớp chớp mắt, đột nhiên dùng giọng điệu bi thương ai oán tủi phận cho mình [Đã biết để cho hai người các ngươi ở cùng nhau sớm muộn gì rơm cũng sẽ bén. Hắn cư nhiên tốt với ngươi như vậy, còn tặng cả heo cho ngươi, mà ngươi chẳng những không chém không gϊếŧ hắn, còn nói cảm ơn, quả nhiên, quả nhiên là sẽ có cảm tình!]

[......] Nghe được lời ấy, Vân Khuynh lạnh mặt nhìn Tiểu Xuân [Ta chỉ muốn cho hắn đi sớm một chút.]

Tiểu Xuân bị Vân Khuynh làm mặt lạnh, tim lại nhói đau. [Không cần phải nói, ta hiểu được. Đúng vậy, hết thảy đều do đồng mệnh cổ, nó đích xác sẽ gây cho ngươi cảm giác yêu mến hắn, ta làm sao có thể trách ngươi.]

[Triệu Tiểu Xuân......]

[Thấy ghét......] Tiểu Xuân gằn một tiếng. Chỉ như vậy thôi cũng đã nổi cơn ghen, hắn cảm thấy bản thân biến thành một tên đố phu, dấm chua trào lên như nước sông cuồn cuộn không dứt, lan tràn thành lụt dìm chết hắn.

[Triệu Tiểu Xuân, ngươi nói lại lần nữa xem giữa ta và ngươi là loại quan hệ gì.] Vân Khuynh mở miệng.

Vân Khuynh nhất thời hiểu được liên hệ giữa hắn với người này không hề đơn thuần. Lời thề hắn nhớ lại được, không được tổn thương ai với ai, sau khi tỉnh lại bên mình chỉ có hai kẻ không rời, ý nghĩa gì trong đó, không cần nói cũng biết.

Tiểu Xuân cứng họng một lúc, khóe miệng giật giật, cuối cùng nói [Bằng hữu mà thôi......]

[Bằng hữu?] Vân Khuynh híp mắt, căn bản là không thèm tin. Không chỉ bởi vì nếu như là bằng hữu, hắn tuyệt không có kiểu hứa hẹn như vậy, mà còn là vẻ mặt Tiểu Xuân ngay lúc này, là mồ hôi lạnh ròng ròng ra vẻ rất chột dạ.

Tiểu Xuân lại còn làm cứng mà nói [Là bằng hữu sinh tử tương hứa, cắt máu ăn thề kia mà...... Cho nên hai chúng ta vô cùng thân thiết...... Đến nỗi Lan Khánh cũng phải ghen tị......] Càng nói, Tiểu Xuân càng hạ giọng nhỏ dần.