*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thông thường đi được hai ngày, Vân Khuynh sẽ tìm một gian khách điếm sạch sẽ để nghỉ ngơi, thuận tiện lo công vụ.
Tiểu Xuân thì lo mò tới mò lui với cái bao y phục nghe nói là của mình trước lúc mất trí nhớ, rốt cuộc mò ra một quyển dược độc kinh, háo hức ngồi coi. Chỉ là một quyển sách cũ nát đóng chỉ mục, bìa sách ố vàng còn có mấy trang rời hẳn ra, thế nhưng những phần rời ra đó đã được dùng hồ dán lại cẩn thận, xem ra chính hắn trước đây hẳn là rất trân trọng quyển sách này.
Trong sách viết chữ rất nhỏ, chi chít tụ thành một đống, Tiểu Xuân nheo mắt chăm chú đọc.
Vân Khuynh vừa bước vào, thấy hắn đang rất nghiêm túc, ngừng một chút lại bước ra ngoài, sau đó ở tiểu thính bên ngoài truyền đến tiếng nghị sự, có lẽ đang chiêu họp thị vệ thân cận để bàn mưu sách.
Tiểu Xuân cũng không quản mấy đó, chỉ cắm đầu vào nhìn sách là đủ.
Nói cũng kỳ quái, bài vở trong dược độc kinh hắn có thể nói là lần đầu tiên đọc thấy, lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc, tên thuốc lóe qua não, lập tức hình dáng của mấy thứ sơn thảo dược này cũng mờ mờ hiện lên, có điều mỗi lần cố sức nghĩ cho kỹ, đầu lại đau buốt.
Càng là như vậy, Tiểu Xuân càng là nghiến răng cố gắng nghĩ.
Bên ngoài tiểu thính truyền đến tiếng nói của Vân Khuynh, ánh trăng ngoài cửa số thấp thoáng lẫn với ánh nến, rơi trên mặt đất, chiếc bóng loang loang lổ lổ theo gió mà lay động, nhìn ra mặt trăng bán nguyệt ngoài trời, tình cảnh giao dung, đột nhiên, nhớ đến cái gì đó.
[Nguyệt bán loan… nguyệt bán loan… nguyệt bán loan…] trong miệng hắn lẩm nhẩm, nhưng lại không rõ Nguyệt bán loan là cái gì.
Đột nhiên, trong óc oanh một tiếng nghe thấy âm thanh vang vọng lại [Nguyệt bán loan… trăng tròn phát tác… ta đem tâm khiếu huyết dung nhập trong thân thể ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn cùng ngươi một chỗ, vĩnh viễn vĩnh viễn không rời xa ngươi. Đến chết không quên.]
Trên trán đổ mồ hôi giàn giụa, ướt đẫm tóc mai. Hơi thở Tiểu Xuân đột nhiên lộn xộn, đau đớn như thủy triều dâng lên.
Đến chết không quên…
Hắn lẩm nhẩm, lời này do ai nói?
Đến chết không quên…
Thế nhưng hắn quên hết rồi…
Quên hết rồi…
Đau đớn bùng phát, nước mắt hắn cũng vì cơn tập kích đột ngột này mà rớt ra.
[Má ơi!] Tiểu Xuân sụt sịt mũi lau nước mắt, kéo chăn thu mình chặt chẽ bên trong.
Sao lại đau đến mức này! Hắn không tự chủ được phát run lên, lại quyết không chịu thua liều mạng nhớ lại những mảng ký ức rời rạc thoáng qua trong đầu.
Nhưng là càng dùng sức hồi tưởng lại những mảng ký ức đã qua kia, càng dùng sức nhớ lại những thứ không thể quên đi kia, thì càng không thể khống chế rơi vào trong đau đớn tận cùng.
[Thối… thối tha sâu bọ…] hắn hiểu được chuyện này nhất định có liên quan đến cổ trong người.
Tiểu Xuân cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rơi từ trên vách núi xuống, càng không thể vô duyên vô cớ mất ký ức, rớt xuống đã kỳ quái, bên cạnh còn có một tên Ô Y giáo rơi cùng để bồi táng, lại thêm những luồn chân khí kỳ quái khẳng định là từ ngoài xâm nhập vào mới có thể liên tục xung đột với chân khí trong cơ thể.
Hơn nữa lúc này cơn đau đầu tựa như bị lưu tinh chùy lang nha bổng (*) đập cho tối tăm mặt mũi vậy, dưa theo trực giác của hắn, đương nhiên không thể chỉ đơn giản là do đập đầu mả xảy ra sự cố.
Như Vân Khuynh sở liệu, nhất định là có kẻ giở trò quỷ trên người hắn, mà người đó, nhất định có liên quan đến Lan đại giáo chủ danh chấn giang hồ càn quét các đại môn phái khiến người đời nghe tiếng mà kinh hồn táng đảm.
Tiểu Xuân mồ hôi chảy ròng ròng, cười một tiếng, chống đỡ không lại cơn đau đớn, quấn chăn càng thêm chặt, lăn qua lăn lại trên giường. Vô luận thế nào, hắn chính là nghĩ đến, một con sâu đánh thắng một con người, cái chuyện hoang đường này nhất định không thể phát sinh trên người hắn.
Âm thanh ở ngoài tiểu thính dừng lại, bước chân của Vân Khuynh có vẻ gấp gáp, dừng lại ngồi xuống bên giường.
Tiểu Xuân vội vàng dừng lại tất cả mọi tư lự nãy giờ, ló đầu khỏi chăn. Nhìn gương mặt Vân Khuynh vừa nghi hoặc vừa lo lắng, lập tức mau miệng cướp lời trước khi Vân Khuynh kịp mở miệng [Ta không sao, nghĩ chút chuyện mà thôi.]
[Nghĩ chuyện lăn lộn thành như vậy?] Vân Khuynh cau mày, hiển nhiên không đặt niềm tin vào lời người ta nói.
[Đầu có hơi đau chút thôi.] Tiểu Xuân cười cười.
Vân Khuynh đưa tay lau mồ hôi trên trán Tiểu Xuân, có chút luống cuống. Nghĩ ngợi một hồi liền vơ lấy bao y phục của Tiểu Xuân tìm kiếm, lấy thuốc ra rót nước cho hắn uống [Vạn linh đan có thể sẽ làm đỡ đau, đừng nghĩ nữa, mau ngủ đi.]
Tiểu Xuân được Vân Khuynh chăm sóc như vậy, trong lòng rất ấm áp. Kỳ thật trước khi gặp Vân Khuynh, chuyện mất trí nhớ này đối với hắn mà nói vốn chẳng có gì đáng làm to, nhớ không được quá khứ, hắn vẫn là hắn, lông bông phất phơ, có cái gì là chuyện xưa chuyện cũ.
Thế nhưng sau đó gặp Vân Khuynh, lại không thể như vậy rồi.
Con người này ở trong tâm hắn mắt hắn tựa như bén rễ thật sâu, lúc tỉnh lúc ngủ lúc nằm mộng, đều thấy người này.
Thấy Vân Khuynh vì bản thân mà cau mày, hắn không vui vẻ; thấy Vân Khuynh vì bản thân mà cầm kiếm đâm vào lòng bàn tay mình, hắn chịu không được.
Hắn chỉ muốn người này sống thật tốt, hướng hắn tươi cười.
Hắn chỉ muốn người này sống thật tốt, luôn ở cạnh hắn.
[Ngày mai, ở lại thêm một ngày được không?] Tiểu Xuân cười tươi như hoa hỏi Vân Khuynh.
Vân Khuynh suy nghĩ một chút, tựa như đang cân nhắc chuyện gì, sau đó mới nói [Ừ, muốn ở thì ở.]
[Mặc dù ta nhớ không ra chuyện trước kia, nhưng sách này đọc thử cũng không thấy xa lạ. Ta xem trong sách có mấy vị thuốc, điều chế cũng khá đơn giản, có lẽ có thể dùng để giải cổ độc trên người ta thử xem.] Tiểu Xuân nói [Ngươi nói dược nhân là bách độc bất xâm, một chút tiểu độc tiểu dược tuyệt đối không thương tổn được ta, thế nhưng con sâu độc này thì không chắc. Ta nhất định sẽ nghĩ ra cách, không độc chết nó cũng độc cho nó tê tái, không thể khiến nó tiếp tục tác quái, làm Vân Khuynh nhà ta phải lo lắng nữa.]
Tiểu Xuân lúc nói chuyện thì hàng mi cong lên, miệng cười rộ, con ngươi đen như mực giống như có ánh sao lấp lánh, cười đến mức khiến người khác như tắm mình trong gió xuân. Bàn tay Vân Khuynh vuốt ve lên gương mặt mà hắn yêu thương này, chậm rãi gật đầu.
Hắn yêu thích bộ dạng Tiểu Xuân nói chuyện với hắn vừa cười tươi như thế này, yêu thích cái cụm ‘Vân Khuynh nhà ta’ trong miệng Tiểu Xuân.
Hắn không biết Tiểu Xuân có nhớ hay không, trước đây câu nói vẫn đặt ngay cửa miệng chính là ‘Vân Khuynh nhà ta’.
Bốn chữ, mỗi khi Tiểu Xuân nói ra với người khác, Vân Khuynh luôn cảm thấy trong lòng mỹ mãn, giống như có thứ gì đó muốn tràn ra đến nơi. Ngọt ngào.
Bốn chữ, nói lên bản thân có được vị trí trong lòng Tiểu Xuân, nói lên Tiểu Xuân có đặt hắn trong lòng.
Hắn có vị trí, cho nên, những thứ bên ngoài, cũng đã mất đi ảnh hưởng, không còn khiến hắn phải để tâm bao nhiêu.
Ngày hôm sau ngủ đến mức cả người ướt mồ hôi, Tiểu Xuân cảm thấy thân thể mình có dấu hiệu không tốt.
Cầm lấy vạn linh đan nghe đồn trúng cái gì trị cái đó, tán nhiệt giải độc giảm đau vạn thứ linh, uống xuống, liền cứ thế quần áo lôi thôi đi chân đất, bước vào trong tiểu thính.
Tự mình rót chén trà uống, thở ra một hơi, thở xong mới nhận ra trong sảnh có hai hàng người đang đứng, ngồi ở bàn là Vân Khuynh, khuôn mặt vốn lạnh lẽo như khối băng, nhìn thấy hắn bước ra, băng sương trên mặt liền chậm rãi tan mất.
[Ngươi bận à?] Tiểu Xuân gãi gãi đầu, có chút xấu hổ đã quấy rầy Vân Khuynh. Hắn mới nãy còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, cho nên mới ra đây cắt ngang chính sự của người khác.
Kỳ thật Tiểu Xuân không biết Vân Khuynh có thân phận thế nào, cũng không có ý hỏi. Chỉ biết hắn tuyệt đối không tầm thường, cũng giống như Hàn Hàn ở Hàn Sơn phái suốt ngày bị quay đến sứt đầu mẻ trán, lắm thủ hạ lắm chuyện cần giải quyết.
Vân Khuynh gật đầu, thấy Tiểu Xuân mới dậy vạt áo mở toang lộ ra l*иg ngực toàn thân ướt đẫm, hai mày lại nhăn tít.
[Nóng quá!] Tiểu Xuân dùng tay quạt quạt, ừng ực tu hết mấy chén trà, lại đủng đỉnh trở về cạnh giường.
Hắn chậm rãi mặc quần áo vào, thắt cái nút dây lưng, sẵn sàng nhuyễn nhận phòng thân.
Tiếp đó lấy ra mấy tấm ngân phiếu cả chẵn trăm lượng cả lẻ tẻ mấy đồng với mấy cái bình thuốc đủ màu mới lục lọi hôm qua, buộc qua mái tóc lộn xộn, tinh thần cao ngút, hùng hùng hổ hổ chuẩn bị lao ra ngoài.
[Khoan đã!] Vân Khuynh mới gọi, Tiểu Xuân đã hiểu được hắn định nói gì.
Tiểu Xuân cầm lấy tấm nhân bì diện cụ lúc trước mới bị Vân Khuynh xé xuống, quơ quơ nói [Ta mang nhân bì diện cụ ra ngoài mua chút dược tài, đi chút lại về nhanh thôi. Ngươi chính sự quan trọng, không cần bận tâm ta. Trước khi trời tối ta về.]
Ai cũng nghe ra được cái giọng của Tiểu Xuân lúc đó chả có chút nào giống như đi mua dược phẩm, mà y như mới được thả dây ở cổ.
[Đừng chạy quá xa, chút nữa ta liền đi tìm ngươi.] Vân Khuynh dừng lại, thấy Tiểu Xuân bộ dạng rất cao hứng, đành nén xuống mấy lời đang định nói. Người này bản tính ưa náo nhiệt, nhốt quá cũng không tốt.
Tiểu Xuân ậm ừ một tiếng, cũng không biết có nghe được không, người đã biến đi ngoài cửa. Vân Khuynh cảm giác có chút trống trải, tiện tay ra hiệu, cho mấy tên thị vệ được an bài bảo vệ bên cạnh Tiểu Xuân đi theo.
Sau đó dời tinh thần trở lại việc công đang bàn, cả tháng nay không để ý đến triều chính, chừa lại Kính vương Đông Phương Tề Vũ ở trong triều không ai quản, hô phong hoán vũ vô cùng khoái nhạc.
Đế vị ba năm nay được Đông Phương La Khỉ càng ngồi càng vững, bắt đầu dồn dập giở trò. Lại thêm ma giáo giáo chủ Lan Khánh gần đây mai danh ẩn tích, không biết lại đang tính toán chuyện gì, tất cả khiến hắn không có được mấy khi nhàn rỗi.
Chờ cho tiếng bước chân của Tiểu Xuân xa dần, Vân Khuynh trầm ngâm nói [Diệp Thừa còn nói những gì?]
[Bẩm chủ nhân, Diệp thủ phụ có ý muốn đem kỳ nữ(*) kết ‘Tần Tấn chi hảo’ với chủ nhân, cũng muốn thuộc hạ báo cho chủ nhân biết Diệp gia hắn một lòng muốn phò trợ chủ nhân thành đại nghiệp…]
(*) kỳ nữ: gái nhà ổng
Tần tấn chi hảo: ông lấy con tôi tôi lấy con ông
Vân Khuynh lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu nghe ra đầy mùi chán ghét.
Trước mắt là đại thành vừa phồn hoa vừa náo nhiệt, Tiểu Xuân vừa bước chân khỏi khách điếm, đã bị tiếng người ầm ĩ ngoài đường cùng với tình cảnh chen vai thích cánh làm xao động.
[Người nhiều quá!] Trời xanh trong vắt vạn lý không mây, là lúc thích hợp nhất để đi dạo mát, Tiểu Xuân nhe răng cười suốt, co cẳng chạy trên đường cái, nhòm nhòm chỗ này ngó ngó chỗ kia, gặp cái gì vừa ý là nhét vào miệng, thấy cái gì thú vị là mua một đống, trước ngực đã bị nhét đồ phồng lên như cái trống.
Phát hiện phía sau có mấy người đang sống chết bám theo, Tiểu Xuân dùng sức quay đầu nhíu mày, mấy người kia không nghĩ đến sẽ bị phát hiện, cũng nhanh chóng bay biến mất hút vô ảnh vô tung, tới khi hắn mua xong mấy bao hạt thông đường bỏ miệng ăn ngon lành lại liếc thấy mấy cái bóng trắng trắng.
[Tại sao có thể không yên tâm về ta như vậy?] Tiểu Xuân lầm bầm. Sau lại nghĩ đến có thể Vân Khuynh phái người theo cũng là sợ hắn có chuyện, bản thân hắn không phải mất tích cũng là rớt vực, có người nào mà yên tâm cho nổi!
Nghĩ xong, cũng đè nén không vui trong lòng, coi như không thấy những người đó, tiếp tục lê la hàng quán.
Tung tăng nhảy nhót, nhìn thấy một cái miếu hương khói rất thịnh. Lại thấy nhiều người đang vái lạy, trong lòng khẽ nhộn nhạo, cũng xông vào thắp hương.
Hắn lầm rầm khấn [Bồ Tát phù hộ ta cả đời này bình bình an an, Vân Khuynh cũng bình bình an an, đại hỗn trướng vĩnh viễn gϊếŧ không được ta, cũng động không đến được một cọng tóc gáy của Vân Khuynh. Nếu ác nhân hắn muốn ra tay, Bồ Tát hãy sớm tru hắn, để ông trời thu hắn, không cho hắn tiếp tục làm ác!]
Cô nương bên cạnh cười trộm nói [Tiểu muội muội, chỗ này là miếu Nguyệt lão cầu nhân duyên nha! Nên cầu Nguyệt lão cho ngươi một nhân duyên tốt mới đúng, cái chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, Nguyệt lão đâu có quản.]
[Di?] Tiểu Xuân bị mấy bà chị quỳ thành hàng ở hai bên nhìn nhìn ngó ngó, nóng mặt, vội vã đứng dậy khỏi đệm cói, chạy tót đi lấy một cái ‘Bùa bình an’ buộc dây đỏ bỏ vào ngực, ném mấy viên bạc vụn làm tiền cúng, rồi cuống quýt bỏ chạy.
Quay đầu nhìn lại, mới phát hiện tấm biển khói sương lượn lờ, ba chữ thật to ‘Nguyệt lão miếu’.
[Mất mặt quá sức!] Tiểu Xuân vuốt mồ hôi, mới vừa ngủ dậy đầu óc còn chưa thanh tỉnh, mới chạy đi bái Nguyệt lão với cả đám cô nương nhà người ta.
Lại sờ sờ mặt mình, hồi nãy bị gọi là tiểu muội muội, mới nhớ ra mình đang đeo cái mặt nữ nhân, lát nữa phải tìm hỏi xem có mặt nam nhân không, hắn cũng không có cái sở thích giả nữ, chỉ tiện lấy ra dùng, thế nhưng nếu không đổi, cứ bị các cô nương gọi muội muội, như vậy sẽ rất xót xa cho tấm thân nam nhi.
Vừa đi vừa chơi, hắn cũng không quen thuộc chỗ này, hỏi thăm mãi mới mua được mấy thứ trừ sâu như đá vôi, hùng hoàng, minh phàn, còn đi chợ đen tìm mua mấy thứ độc vật bị chính quyền cấm mua bán, tới khi trời sắp tối, mới ngồi xuống quán cóc ven đường gọi đậu hũ nhét bụng, xả hơi một chút.
Nghĩ đến mấy thị vệ đi theo hắn cả ngày có lẽ cũng phải mệt, định gọi lại uống bát nước mát giải khát, trời muốn tối rồi, còn bay qua bay lại phiêu phiêu như vậy thật dọa người, thế nhưng vừa nhìn lên còn chưa kịp cất tiếng, đã im miệng.
Trước mặt không biết từ lúc nào xuất hiện một đứa bé, cùng lắm chỉ hai ba tuổi, mặc quần áo lụa màu đen, hai búi tóc hai bên, hai bàn tay bé bé tròn tròn trắng trắng lộ ra ngoài.
Tiểu oa nhi giọng còn sặc mùi sữa vươn tay về phía Tiểu Xuân, nhõng nhẽo gọi [Tỷ tỷ, ôm!]
Tiểu Xuân ngây ra đó, còn chưa kịp phản ứng vô thức đã ôm đứa nhỏ vào lòng. Lại ngẩn ngơ, mới nghĩ đến đứa nhỏ này là con cái nhà ai, thế nào lại yên tâm để nó chạy một mình, chẳng lẽ là lạc mẹ?
Nhưng là mới nghĩ vậy thôi, lại có một thứ mùi thoảng qua mũi, Tiểu Xuân hắt xì một tiếng.
Hắn nhìn chằm chằm đứa nhỏ hồi lâu, đứa nhỏ cũng chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn hắn hồi lâu.
Sau đó Tiểu Xuân cười [Ta là ca ca, không phải tỷ tỷ.]
[Tỷ tỷ.] Đứa nhỏ dựa vào ngực Tiểu Xuân, cảm thấy l*иg ngực hắn cộm lên cấn phát đau, tò mò kéo vạt áo hắn rúc đầu vào nhìn, hít hít ngửi ngửi tới lui cả buổi.
[Ai, đứa nhỏ này tò mò quá vậy, đừng có để nghẹt trong đó đấy.] Tiểu Xuân vội vàng kéo nó ra.
Đút cho đứa nhỏ mấy miếng đậu hũ, thấy trời tối vẫn không có ai đến đón, lại hỏi [Oa nhi, người nhà đâu rồi? Không có ai đi cùng sao?]
Đứa nhỏ lắc đầu.
[Nhà nhóc ở đâu?] Tiểu Xuân đặt mấy viên bạc vun lên bàn, ôm đứa nhỏ đứng dậy.
Đứa nhỏ đầu tiên là chỉ xuống phía nam, sau đó nghiêng đầu ngẫm nghĩ, lại chỉ lên phía bắc, lại bắt đầu nghĩ ngợi, nhìn Tiểu Xuân, lại í ới gọi [Tỷ tỷ.]
[Rồi rồi rồi, đã biết ngươi không nhớ được đâu mà, chúng ta từ từ tìm vậy.] Tiểu Xuân kéo kéo dây lưng bị tụt xuống vì mới rồi bỏ quá nhiều đồ đạc vào trong áo, hỏi tiếp [Nhóc mới nãy đi từ đằng nào tới?]
Xem đứa nhỏ ngơ ngác này ra vẻ chả biết tý gì chỉ biết gọi tỷ tỷ đòi người ta bế, đã biết chắc chắn là quên béng nhà ở đằng nào. Tiểu Xuân đành phải dò từng bức từng bước, có lẽ sẽ tìm được thôi, nếu không, muộn chút nữa, chắc chắn cũng phải có người tìm.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy đủng đỉnh. Nhiệt khí trong phế phủ bốc lên, mặc dù đã dùng vạn linh đan lại thêm nội lực áp chế luồng chân khí chạy loạn này, cũng vẫn không tránh khỏi cả người ướt mồ hôi. Mà đứa nhỏ này cũng kỳ quái, anh lớn hôi mù như vậy, nó cũng chả kiêng nể gì, cứ mãi rúc đầu vào trong ngực người ta.
Tiểu Xuân bị nó chọc phát ngứa ngáy, bật cười mấy tiếng, vội lôi nó ra vỗ mấy cái vào mông, bắt nó ngoan ngoãn không được làm loạn. Đứa nhỏ vặn vẹo một hồi, rốt cuộc cũng chịu im xuống.
Hai người cứ đi cứ đi, sau một hồi kỳ công suy nghĩ của trẻ thơ, đi đến trước một căn nhà trên đường lớn.
Tòa nhà này nhìn vào khí khái trang nghiêm, mà kỳ lạ ở chỗ hai cánh cửa son không người canh gác cũng không khép lại, giống như chủ nhân trong nhà đang chờ ai đến bái phỏng vậy, lối vào rộng mở.
Tiểu Xuân ôm đứa nhỏ cứ như vậy bước vào, tới khi vào đến đại sảnh.
Đại sảnh âm u truyền đến tiếng đàn róc rách, như nước xiết như sóng cuồng, ba đào đôi tuyết âm thầm cuộn trào mãnh liệt.
Tiểu Xuân cảm thấy tiếng đàn có phần quen tai, mang theo một loại ý vị đặc thù, tang thương cùng vũ mị trong đẹp đẽ vượt qua hết mọi phong trần, mơ hồ phảng phất như đã qua mấy đêm nằm mộng mà tưởng nhớ lại, có ai đó đã từng khoan thai đàn bên tai hắn, đưa hắn vào mộng.
Trong đầu hiện lên một cảnh tượng, một chiếc giường nhỏ, một cây cổ cầm.
Mảnh gỗ cũ kỹ mang theo chút vết tích của năm tháng, đã mòn vẹt đến mức nhìn không ra nét chạm trổ ban đầu, thế nhưng tiếng nhạc phát ra vẫn đủ xao động nhân tâm.
Có lẽ thật sự là hảo cầm, hoặc càng có lẽ là do người đàn, khiến người đưa hồn vào mê mộng.
Người chơi đàn là một thiếu niên dung mạo như thiên tiên băng điêu ngọc trác, mà người nằm mãi trên giường bệnh lại là chính hắn, mới hơn mười tuổi.
Tiểu Xuân thấy bản thân hắn nhìn thiếu niên kia, đưa tay níu vạt áo hắn không chịu buông, sau đó thiếu niên dùng sức kéo tay Tiểu Xuân ra đặt lại vào trong chăn, nói [Còn trợn mắt không chịu ngủ, muốn chết hả?]
Ngữ khí lạnh lùng, thế nhưng cũng không phải không có chút nào quan tâm.
[Đại sư huynh… chờ ta khỏe lại… dạy ta đánh đàn được không…] Tiểu Xuân nghe thấy chính mình hỏi như vậy.
Thiếu nhiên chợt nở nụ cười, kiều nhan như hoa, ba phần tà khí bảy phần vũ mị, đẹp đến mức chẳng giống một nam nhân, thế nhưng hàng thật giá thật lại vẫn là một nam tử.
Thiếu niên nói [Ngươi sống được, ta liền dạy ngươi.]
Hoảng hoảng hốt hốt, Tiểu Xuân lại nhớ đến chút việc, thế nhưng trong óc lại lên cơn đau nhức khủng khϊếp. Ngay lúc này, vị trí trên vai trái trở nên nóng rực, nhiệt độ tựa như muốn nấu chảy xương cốt khiến hắn phải rêи ɾỉ.
Đứng không vững, cả người khụy xuống đất, mồ hôi từng giọt không ngừng nhỏ xuống nền đá đen quang khả giám nhân.
[Bát gia!] Trước mặt hắn xuất hiện một nữ tử, hắc y la quần, tao nhã đạm dung, thanh cao thoát tục, nhìn vào đã biết không phải nhân gia bình thường.
Nữ tử cúi người chào Tiểu Xuân, sau đó ôm lấy đứa nhỏ trong tay hắn bế lên, đứa nhỏ gọi [Tỷ tỷ], ngoan ngoãn để cho nữ tử bế lên, hai người lui sang một bên.
Tiếng đàn biến đổi, đau khổ triền miên ai oán thê lương, trong đó có bao nhiêu lưu luyến không thể nói hết.
Cơn đau trong đầu Tiểu Xuân đến lúc này cũng không còn đơn giản chỉ giống như lang nha bổng lưu tinh chùy nện vào, mà giống như cả thân mình bị túm lên ném xuống liên tục, ngã đến mức quay cuồng đầu váng mắt hoa muốn nói cũng không mở miệng được nên lời.
Hắn chỉ muốn hét to lên bảo tiếng đàn đừng tiếp tục nữa, bản thân sắp bị hành hạ đến chết rồi.
Mấy lần cố gắng, rốt cuộc nghiến răng làm liều, bật người đứng thẳng dậy.
Từ khi nghe thấy tiếng đàn này, tâm lý như thể bị thứ gì đó tác động, vô cùng lộn xộn.
Hắn cước bộ bất ổn rời rạc, điên điên đảo đảo hướng vào trong.
Vốn muốn nhìn xem người đánh đàn là ai, không nghĩ đến tay vừa vén bức rèm che, đã đầu nặng chân nhẹ cắm thẳng mặt xuống chiếc đàn.
Tiếng đàn dừng lại tức khắc, hắn không như dự liệu bị đập sưng vù, ngược lại rơi vào trong cái ôm ấp thơm nức.
Thanh âm lười nhác tê dại lòng người chậm rãi cất lên, nhẹ nhàng mang theo chút tiếu ý [Vĩnh viễn đều lỗ mãng như vậy.]
Tiểu Xuân ngước mắt nhìn nam tử thân mặc áo trong lụa đen, dung mạo xinh đẹp kinh người. Hắn há miệng, nước miếng chảy ngay xuống.
Người này gương mặt tựa như mẫu đơn nở rộ, ánh mắt lãnh liệt lại có chút tà khí, cười lên tư dung tuyệt thế khiến người mất hồn, giơ tay nhấc chân lại lãnh diễm đến cực điểm. Chỉ liếc mắt mà thôi, vẻ phong tình lay động nói không thành lời, đoạt nhân thần hồn.
Trên mặt hơi hơi ngứa, Tiểu Xuân ổn định lại hồn vía, liền nhìn thấy một bên cổ tay như ngọc, mà năm ngón tay trắng ngần đang nhẹ nhàng lướt trên mặt hắn. Tê dại, nhộn nhạo vào trong tâm.
Hai mắt hắn vẫn nhìn thẳng, trợn trừng như chuông đồng, nhìn hắc y nam tử vô cùng phong hoa trước mắt, tâm lý phập phồng không dứt.
Dấu vết màu đỏ thẫm trên vai trái do cổ chui vào người lưu lại liên tục thiêu đốt, càng lúc càng cường liệt, hắn tựa như sắp chịu không nổi.
Lại nhìn tiếp vào người này, l*иg ngực hắn lại thình thịch thình thịch không ngừng, mặt cũng nóng hết cả lên, đỏ đến mức ngay chính hắn còn cảm thấy nóng.
Trên trán hắn thấm đầy mồ hôi, khe khẽ run rẩy.
Thầm nghĩ chuyện này rốt cuộc là thế nào, sao lại giống như tiểu cô nương lần đầu tiên hẹn hò tình lang, vừa thẹn lại vừa vui, vừa mong ngóng lại vừa e sợ; càng giống đại cô nương gặp kiệu hoa lần đầu, vừa lo lại vừa khϊếp, vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Nam tử tràn ra một nụ cười kinh tâm động phách, tựa như dụ dỗ người lành, nhìn Tiểu Xuân, Tiểu Xuân bị nhìn như vậy, nhất thời não đại ong ong, hồn bay tuốt lên tận chín tầng mây, kéo cũng không về.
[Tiểu Xuân, sao lại nhìn đại sư huynh như vậy?] Giọng nói tô từ của nam tử ôn nhu nói, ngón tay cũng từ trên mặt trượt xuống cổ, gãi nhẹ cổ áo của Tiểu Xuân, mơn trớn hầu kết.
(da^ʍ dê =))
[Đại… đại sư huynh? Ngươi là đại sư huynh của ta?] Đại sư huynh của hắn chẳng phải chính là ma giáo giáo chủ Lan Khánh, Tiểu Xuân làu bàu một tiếng ngậm xuống trong bụng cả đống thóa mạ, thật tình còn miệng khô lưỡi đắng cơ đấy! Người này sao có thể yêu nghiệt đến mức như vậy a? Để hắn chạm vào một chút, Tiểu Xuân đã muốn đứng không vững, chân mềm nhũn ra.
[Nghe nói ngươi mất ký ức? Ân?] Lan Khánh hỏi.
Một tiếng “Ân” kia, phải gọi là phong tình vạn chủng, triền miên uyển chuyển, khiến con người ta lâm vào tâm mê thần hoặc, triển chuyển tiêu hồn. Lúc này, Tiểu Xuân ngoại trừ gật đầu ra, cũng chẳng còn nói được từ nào nên hồn.
[Nếu như đã trở lại, thì theo sư huynh quay về Yến Đãng sơn thôi!] Lan Khánh nói.
Tiểu Xuân trước tiên là mờ mịt gật đầu, sau lại cuống quýt lắc đầu.
[Làm sao, không muốn trở về?] Lan Khánh hỏi.
[Còn có một người đang chờ ta!] Tiểu Xuân níu được một tia thanh tỉnh, vô cùng vất vả mới hồi phục thần chí dứt ra khỏi gương mặt mê hoặc của Lan Khánh.
[Ngươi a, thế nào vẫn còn ngốc như vậy.] Lan Khánh cười khẽ, cúi đầu chậm rãi ghé mặt sát vào Tiểu Xuân, cho tới khi hơi thở hai người gần như giao nhau, hai miệng cũng gần như mi nhau mới dừng lại.
Lan Khánh nhẹ giọng nói [Tên gia hỏa Đông Phương kia đối với ngươi căn bản không có ý tốt, ngươi nghe mấy lời của hắn, tình nguyện theo hắn chứ không muốn cùng sư huynh. Tử tiểu tử không có lương tâm, mất công sư huynh tốt với ngươi như vậy, cố ý bỏ hết toàn bộ giáo vụ đi tìm ngươi, ngươi lại cứ như vậy báo đáp tâm ý của sư huynh?]
[Sao?] Tiểu Xuân ngu tại chỗ.
...
(*) Lưu tinh chùy và lang nha bổng