“Nếu ngươi làm bị thương một sợi tóc của hắn, Tả Ý sơn trang nhất định sẽ khiến Thanh Minh các từ nay về sau biến mất khỏi giang hồ.”
Nghe đến câu này, trái tim trong ngực Hàn Hàn nảy lên một cái, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Ở cùng một chỗ với Mục Tương nhiều năm như vậy, Hàn Hàn chưa từng thấy qua hắn lộ ra vẻ mặt giận dữ chỉ chực gϊếŧ người như vậy.
Nhưng nhìn thấy biểu tình như vậy của hắn, vì cái gì trái tim của mình lại như trống đánh, đập loạn không thôi...
Vì cái gì khi nhìn thấy ánh mắt của Liễu Trường Nguyệt đối với Hàn Hàn, chính mình liền không nén nổi phẫn nộ.
Biết rõ đối phương chỉ muốn dùng Hàn Hàn để khiến mình kích động mà ra tay, biết rõ đây chẳng qua chỉ là cái bẫy của đối phương,
thế nhưng bản thân vẫn năm lần bảy lượt bị chọc giận.
Hắn thích Hàn Hàn.
Chính là ngoại trừ loại tình cảm này ra, mỗi khi thấy ánh mắt Hàn Hàn nhìn người khác,
trái tim hắn lại bắt đầu có chút cảm giác mất bình tĩnh không cách nào khống chế được...