Chương 8

Buổi sáng tinh mơ Xuân Bá giật mình vì tiếng la hét của mọi người ở trước cửa cổng, ông lồm cồm ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt rồi mặc đồ bước ra ngoài. Người dân đứng xì xào bàn tán to nhỏ, thấy Xuân Bá bước ra thì ai nấy đều hung dữ nói.

"Này trưởng làng, tại sao Thẩm Vân lại chết?"

"Đúng đó, sao bà ta lại chết? Hôm qua thấy bả còn khỏe mạnh mà!"

"Trong chuyện này có gì đó đáng nghi ngờ, rốt cuộc thì nữ quỷ đó bị pháp sư Du Hải gϊếŧ chết chưa?"

"Có phải con trai của ông bị con quỷ đó chọn không? Sao không gả cho con quỷ đó đi!"

"Tất cả là tại ông không tổ chức đám cưới ma cho con trai của ông với con quỷ đó, bây giờ làng ta lại có thêm một người chết rồi! Không biết tiếp theo ai sẽ chết nữa đây!"

"Ông nên cho dân làng một lời giải thích rõ ràng đi!"

"Đúng đó, đúng đó cho một lời giải thích đi!"

"Chuyện này càng ngày càng hệ trọng rồi đó!"

"..."

Trưởng làng Xuân Bá bị ngộp thở trước những lời chất vấn của dân làng, ông im lặng một hồi rồi bắt đầu ho nhẹ.

"Khụ khụ...e hèm, mọi người bình tĩnh lại chút!"

"Sao mà bình tĩnh được, chuyện trọng đại đó liên quan đến mạng sống dân làng. Ông nói bĩnh tĩnh là có thể bình tĩnh liền sao?"

"Đúng đó, ông mau cho lời giải thích đi!"

Người dân trong làng bắt đầu phẫn nộ la hét um sùm, trưởng làng Xuân Bá bối rối, ông trấn an mọi người lại.

"Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói coi, làm gì mà ồn ào vậy, đây là chuyện hệ trọng nên tôi phải suy nghĩ để giải quyết. Mọi người làm ồn như vậy thì cũng đâu có giải quyết được gì, đúng không?"

An Liên tức giận quát lên:

"Cách giải quyết gì ông mau nói coi!"

Mọi người cũng hô hào:

"Đúng đó, cách gì mau nói đi!"

Trưởng làng Xuân Bá giọng trầm xuống, khuôn mặt buồn bả nói.

"Tối nay tôi sẽ tổ chức đám cưới ma cho thằng con trai của tôi với nữ quỷ đó, để cho dân làng mình được yên ổn!"



An Liên gật đầu:

"Vậy thì được! Tối nay tôi và mọi người sẽ đi theo ông giám sát, lần trước ông đã đưa con trai bỏ trốn một lần rồi. Lần này đừng hòng qua mặt chúng tôi nữa!"

Dân làng nghe An Liên nói cũng có lý ai cũng gật đầu:

"Đúng đó, đúng đó, vậy tối nay chuẩn bị các lễ vật đám cưới đi! Chúng tôi sẽ theo sau giám sát!"

Trưởng làng Xuân Bá buồn rầu tiếp tục nói:

"Được rồi, mọi người mau giải tán ai về nhà nấy đi! Cái xác của Thẩm Vân tôi sẽ kêu mấy thanh niên lực lưỡng trong làng khiêng bả đi chôn cất sau ngọn núi, giờ không còn gì đáng lo ngại nữa nên mọi người đừng có tụm ba tụm bảy lại bàn tán nữa mau về nhà đi!"

Dân làng từ từ tản ra đi về chỉ có mình bà An Liên vẫn còn đang đứng nhìn, trưởng làng Xuân Bá thấy vậy liền hỏi.

"An Liên bà còn đứng đây làm gì? Sao không về nhà đi!"

An Liên đứng nhìn ông đầy nghi hoặc:

"Trước khi pháp sư Du Hải kêu mọi người rời đi, tôi có nghe thấy pháp sư đưa con dao phép cho Xuân Hạc nhà ông đúng không?"

Trưởng làng Xuân Bá gật đầu:

"Ừ đúng rồi, có gì không bà?"

An Liên thở dài:

"Mọi hy vọng đều trăm sự nhờ vào Xuân Hạc nhà ông hết đấy, giờ chỉ còn mình nó mới có thể cứu vớt được cái làng Hành Sơn này thôi!"

Trưởng làng Xuân Bá buồn rầu:

"Pháp sư Du Hải cao cường như vậy còn không đấu lại con quỷ đó, huống gì thằng con nhà tôi nó chỉ là một thường dân mà thôi. Nó sao mà đấu lại con quỷ kia được chứ, con dao đó chỉ là chút hy vọng cuối cùng cho cái làng này thôi. Chứ đừng hy vọng gì vào thằng con trai của tôi nữa, đêm nay không rõ sự tình sống chết của nó ra sao. Tôi cũng lo lắng lắm, haizz bậc làm cha mẹ ai lại không lo cho con cái của mình chứ!"

An Liên an ủi:

"Tôi hiểu nỗi buồn của người làm cha mẹ, con trai tôi cũng sắp 22 rồi nên tôi rất lo lắng cho nó. Nên tôi mới đặt hết niềm tin vào con trai của ông, mong Xuân Hạc có thể gϊếŧ chết thành công con quỷ đó để trả lại sự bình yên cho cái làng này!"

Xuân Bá nhìn bà giật mình:

"Con trai bà cũng sắp 22 tuổi à..."

An Liên gật đầu nặng trĩu:

"Đúng vậy! Tôi rất sợ sau con trai của ông thì sẽ đến lượt con trai của tôi!"



Trưởng làng Xuân Bá lắc đầu ngao ngán:

"Chịu thôi, đành chấp nhận vậy! Tôi cũng hết cách rồi! Thôi bà về nhà đi, tôi phải chuẩn bị lễ vật đám cưới ma cho thằng con tôi tối nay nữa!"

An Liên gật đầu lủi thủi ra về, bước đi của bà ta khá mệt mỏi chắc bà ta đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này. Con trai bà ta tên An Long cũng sắp bước qua tuổi 20, nhà bà ta chỉ có một đứa con trai duy nhất nối dõi tông đường. Nên bà ta lo lắng lắm, sợ mất đứa con trai này lắm, nên bà ta mới lo lắng bất an đến như vậy. Khiến cho tinh thần của trưởng làng Xuân Bá ngày một nặng nề hơn, dân làng đặt tin tưởng vào ông nhưng ông chưa hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Chưa thể bảo vệ tốt cho dân làng khiến cho dân làng gặp nhiều nguy hiểm, yêu ma lộng hành khắp nơi. Đây là vấn đề sầu não nhất của ông, tối nay con trai ông có mệnh hệ gì ông thề sẽ không tha cho con quỷ đó. Sống chết gì cũng phải mời cho bằng được pháp sư trừ tà cao tay ấn để xử lý con quỷ đó, tối hôm nay ông đánh bài liều để con trai mình kết hôn với nữ quỷ để xem Xuân Hạc có dám dùng dao phép đâm chết con quỷ đó không.

Mặc dù có hơi mạo hiểm một chút, nhưng vì dân làng quá đông đảo, bắt con trai ông phải kết hôn với nữ quỷ. Nên ông đành thắt lưng buộc bụng cố nén nước mắt để chiều theo ý dân làng, bắt con trai ông phải kết hôn với nữ quỷ để làm nguôi giận tinh thần dân làng.

Tối hôm đó lễ vật chuẩn bị đầy đủ, mọi người dân trong làng xúm nhau chạy ra xem. Ai nấy đều muốn thấy tận mắt làm lễ đám cưới ma của Xuân Hạc, tránh tình trạng cậu bỏ trốn giống như lúc trước. Đúng 12 giờ đêm, mọi người đều tập trung ở sân miếu, người đốt l*иg đèn đỏ hoa chúc, người đốt nến tân hôn. Người rải hoa cưới khắp sân, người thì dẫn tân lang đi bái cha mẹ, rồi thổi kèn đánh trống tưng bừng. Nhưng nghe nhạc rất sầu não thê lương, không có vui vẻ như một đám cưới thật sự.

Lễ vật được dâng lên trên bàn thờ cúng của nữ quỷ, tân lang bái xong thì được đưa vào phòng tân hôn và ngồi ở đó đợi. Những người dân trong làng chứng kiến xong thì cũng đã hài lòng, ai nấy đều kéo nhau đi về nhà vì ở đây nhìn ớn lạnh quá. Chỉ còn có trưởng làng Xuân Bá ở lại vì quá lo lắng cho con, An Liên thấy vậy vội kéo ông đi về.

"Về thôi Xuân Bá, ông còn đứng ở đây bao lâu nữa!"

Xuân Bá nuốt nước mắt vào trong:

"Haizz, Xuân Hạc nhà tôi thật đáng thương!"

An Liên vỗ vai an ủi:

"Mau về thôi, ở lại đây lâu không tốt đâu! Tôi tin rằng Xuân Hạc sẽ làm được thôi!"

Xuân Bá nghe bà ta nói vậy thì trong lòng dù biết trước kết quả không thành, nhưng trong lòng vẫn dịu đi một chút. Ông gật đầu đi về cùng với An Liên.

"Chúng ta về nhà thôi! Chúc con may mắn nhé Xuân Hạc!"

Hai người đi về cùng nhau, vừa đi vừa khóc, vừa lo lắng, nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi thì không thể quay đầu được nữa. Về phía Xuân Hạc đang ngồi trong phòng tân hôn, cậu ngồi ngắm nhìn khung cảnh lạnh lẽo mà trong lòng sợ hãi. Cho dù cái phòng này được trang trí giống y chang cái phòng tân hôn của hai vợ chồng, nhưng Xuân Hạc vẫn không khỏi ớn lạnh từng cơn.

Vì cậu đang ở trong ngôi miếu của nữ quỷ đó, những trận gió buốt cứ thi nhau ập đến qua ô cửa sổ.

Kẽo kẹt

Cánh cửa sổ cứ kêu kẽo kẹt nghe mà sợ hãi, gió lạnh cứ thổi vào trong phòng, ngọn nến đang lung lay trước gió như muốn dập tắt. Ánh nến mờ ảo phủ khắp căn phòng, Xuân Hạc vừa sợ vừa buồn ngủ, hôm qua cậu đã mất ngủ suốt đêm nên bây giờ cậu thực sự rất buồn ngủ. Chỉ muốn nằm xuống giường và chợp mắt thôi, chuyện ma quỷ gì cũng không thể ngăn cơn buồn ngủ được.

Xuân Hạc vừa nằm xuống giường nằm ngủ một giấc thì bỗng nhiên cánh cửa chính được mở ra.

Kẽo kẹt

Tiếng bước chân nhẹ như không của Yến Loan bước vào căn phòng tân hôn, cô ngồi xuống giường vuốt ve mái tóc của cậu đang ngủ say trên giường. Cô mỉm cười hạnh phúc.

"Nguyên Khoa, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau rồi!"