Chương 1

Ting tang ting tang

Nghe tiếng chuông xin hãy thắp đèn

Đèn l*иg của ai màu trắng...

Người ấy sẽ được chọn làm chồng...

Ting tang ting tang

12 giờ đêm hãy đến miếu hoang

Tổ chức buổi lễ đám cưới với Yến Loan

Nếu mà bỏ trốn, cả làng sẽ gặp tai họa...

Mau mau thắp đèn,

Ting tang ting tang...

Đó là những câu nói được truyền miệng từ thế hệ bao đời nay của dân làng Hành Sơn, một ngôi làng nằm ở phía bắc của dãy núi Hành Sơn nên có tên là làng Hành Sơn. Một ngôi làng hẻo lánh và thưa thớt ít người sinh sống, ở nơi đây lúc trước là một ngôi làng yên bình, nhưng rồi ngôi làng đã gặp một biến cố lớn làm thay đổi quan niệm và tín ngưỡng của người dân nơi đây.

Chuyện bắt đầu từ 100 năm về trước, có một tiểu thư nhà giàu yêu một thư sinh đọc sách. Nhưng do gia đình cấm cản không cho hai người họ đến với nhau, phụ thân của Yến Loan đã âm thầm cho người đi gϊếŧ chết tân lang của Yến Loan trước ngày diễn ra hôn sự của bọn họ.

"Nguyên Khoa xin chàng đừng rời bỏ ta, chàng mau tỉnh dậy, không phải chàng nói yêu ta muốn thành thân với ta hay sao? Hức hức, Nguyên Khoa xin chàng hãy tỉnh dậy, ngày mai là ngày thành thân của chúng ta rồi. Tại sao chàng lại bỏ ta mà đi như vậy chứ, ta không thể sống mà thiếu chàng được!"

Yến Loan lay lay cánh tay của Nguyên Khoa, thân xác chàng bất động, lạnh ngắt, trên bụng chàng toàn là máu. Nhìn vết thương giống như bị chém vào vùng bụng, chảy máu nhiều mà chết. Nàng khóc thảm thiết bên cạnh thân xác của chàng, đôi mắt xinh đẹp đẫm lệ, giọt nước mắt không ngừng rơi xuống khuôn mặt kiều diễm của nàng.

Ngày mai là ngày thành thân hạnh phúc của bọn họ, thế nhưng chưa kịp tận hưởng niềm vui ấy thì nàng phải chứng kiến cảnh người mình yêu đã xa rời trần thế. Yến Loan đau khổ khóc lóc bên thân xác lạnh lẽo của chàng, ngọn nến mờ mờ ảo ảo trong phòng không thể nào phác họa hết những đau thương mà hiện giờ nàng đang chịu đựng.

Yến Loan không thể nào chấp nhận cái chết của tân lang, người ta thường nói ngày thành thân sẽ thắp l*иg đèn đỏ để đem lại may mắn. Nàng quyết định thắp l*иg đèn đỏ để chờ chàng sống lại cùng nàng thành đôi uyên ương. Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy chàng tỉnh dậy, xác của chàng càng ngày càng thối rửa và phân hủy. Nhìn thân xác chàng càng ngày càng tàn lụi chỉ còn bộ xương trắng, nàng khóc 7 ngày 7 đêm không ăn không ngủ bộ dạng tiều tụy. Khiến nàng kiệt sức và chết, l*иg đèn nàng thắp từ màu đỏ đã chuyển thành màu trắng, cứ hằng đêm vào ngày trăng tròn mỗi tháng nàng đều hiện về và thắp đèn đi tìm tân lang của mình.

Nếu l*иg đèn nhà ai mà bị chuyển sang màu trắng thì chính là người được nàng chọn, 12 giờ đêm ngày mai phải ra ngôi mộ của nàng để tổ chức đám cưới ma. Vì quá sợ hãi linh hồn của nàng nên dân làng đã lập thành một ngôi miếu để thờ nàng, nhưng những người con trai được nàng chọn đều nằm trong độ tuổi 22 tuổi. Và những người được nàng chọn đều không thể sống được quá 7 ngày, 7 ngày sau chàng trai đó sẽ chết rất thảm khốc. Có người mới 3 ngày đã chết, 2 ngày đã trở nên khùng khùng điên điên, khiến cho dân làng sợ hãi.

Trở về hiện tại 100 năm sau...



Ting tang ting tang

Nghe tiếng chuông xin hãy thắp đèn

Đèn l*иg của ai màu trắng...

Người ấy sẽ được chọn làm chồng...

Ting tang ting tang

12 giờ đêm hãy đến miếu hoang

Tổ chức buổi lễ đám cưới với Yến Loan

Nếu mà bỏ trốn, cả làng sẽ gặp tai họa...

Mau mau thắp đèn,

Ting tang ting tang...

Hôm nay là ngày rằm trăng tròn, ngôi làng phía bắc dãy núi Hành Sơn đang lo lắng bồn chồn không yên, ai ai cũng đều thấp thỏm lo sợ không biết đêm nay con trai nhà ai sẽ được nữ quỷ đó chọn. Dân làng ai cũng xì xào bàn tán không thôi, trưởng làng Xuân Bá thấy vậy liền trấn an mọi người.

"Mọi người đừng quá lo lắng, mau vào trong nhà đi! Trời tối lạnh lẽo ra ngoài coi chừng bệnh cảm, đừng có đứng ở đây tụ tập nữa. Nhà ai người nấy về hết đi!"

Mọi người nghe trưởng làng nói xong thì cũng tản ra hết, Hứa Dư là một thương nhân vừa mới bị mất con trai vào tháng trước. Con trai của ông ta chính là người được nữ quỷ chọn, cũng bị bắt đám cưới ma ở ngôi miếu đó. Chưa tới ba ngày đã nghe mùi xác chết, con trai Hứa Dư đã chết tức tưởi trong bộ dạng kinh hãi và thê thảm. Bởi vậy ông ta rất đau khổ và tức giận khi đứa con trai duy nhất của ông bị quỷ gϊếŧ chết, Hứa Dư không vào nhà mà đứng đó chỉ tay vào mặt trưởng làng Xuân Bá.

"Ông thực sự không quan tâm đến tình hình an nguy của dân làng hay sao? Nữ quỷ đó đã hãm hại biết bao nhiêu người dân vô tội, ông chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ hay sao hả trưởng làng? Đã bao nhiêu năm trôi qua, thay bao nhiêu trưởng làng rồi vẫn vô dụng như vậy! Sao không mời thầy trừ tà đến gϊếŧ chết con quỷ đó đi, dân làng thì ngày ngày sống trong lo sợ!"

Trưởng làng Xuân Bá khẽ ho khan vài tiếng:

"E hèm, bình tĩnh đi anh Hứa Dư! Tôi biết là anh đã gặp một cú sốc rất lớn của con trai mình, nhưng nữ quỷ đó quá mạnh tôi có thể làm gì đây? Anh nói xem vì sao mấy năm qua đều thay trưởng làng, vậy những trưởng làng khác đi đâu? Họ sao đủ sức để đấu với nữ quỷ này chứ, họ đã chết rồi, tôi xin nhấn mạnh họ đã chết rồi! Vì vậy anh đừng quá kích động, từ từ tôi sẽ nghĩ cách giúp dân làng của chúng ta!"

Hứa Dư tức giận liếc xéo trưởng làng Xuân Bá:



"Ông đừng quên đứa con trai của ông năm nay vừa tròn 22 tuổi đó, nếu ông không giải quyết chuyện này kịp thời. Tôi e là tính mạng con trai của ông không được an toàn đâu, ông nên suy nghĩ cẩn thận một chút! Tôi về nhà đây, đêm nay không biết nữ quỷ đó sẽ tìm chàng trai nào đây!"

Hứa Dư nói xong hút một điếu thuốc phì phèo rồi bỏ đi về nhà, trưởng làng Xuân Bá nghe Hứa Dư nói xong thì cũng có chút giật mình.

"Con mình đã tròn 22 tuổi rồi sao? Mấy năm nay bận rộn chuyện dân làng mà không để ý, mình phải mau chóng quay về nhà mới được!"

Trưởng làng Xuân Bá vừa về đến nhà thì ông chỉ kịp ú ớ lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất, ông lẩm bẩm trong miệng, mắt ông trợn trắng lên.

"Không...không...không thể nào...không thể nào!"

L*иg đèn treo trước cửa nhà ông đã biến thành màu trắng, tim ông như co thắt lại, mồ hôi trên trán bắt đầu rơi. Ông không thể tin được con trai út của ông là người được nữ quỷ chọn, trưởng làng Xuân Bá như chôn chân tại chỗ.

"Tại sao...tại sao...lại như vậy?"

Vừa đúng lúc con trai của ông ra mở cửa cổng, cậu ta nhìn thấy l*иg đèn ngoài cửa nhà mình đã chuyển sang màu trắng. Cậu hốt hoảng hét lên.

"Khônggggg...."

Trưởng làng Xuân Bá đứng dậy đến bên cạnh con trai rồi bật khóc.

"Ba xin lỗi con...là lỗi của ba..."

Con trai trưởng làng tên là Xuân Hạc, cậu ôm chầm lấy ông khóc nức nở.

"Huhuhu, con không muốn đâu, con không muốn đâu!"

Xuân Bá vuốt tóc Xuân Hạc rồi nói:

"Ba sẽ không để con phải chịu khổ đâu, ba sẽ không tổ chức đám cưới ma cho con với nữ quỷ đó! Ngày mai con hãy trốn đi, ba sẽ mua vé xe cho con đi về nhà ông nội!"

Xuân Hạc rơm rớm nước mắt:

"Ba làm như vậy liệu có ổn không? Nếu như nữ quỷ đó tức giận thì tai họa sẽ ập đến làng của chúng ta đó!"

Trưởng làng Xuân Bá vừa lo vừa sợ, hai tay đan vào nhau không ngừng run rẫy. Ông biết nếu như đưa con trai mình đi trốn thì dân làng sẽ gặp tai họa, nhưng vì quá thương con không muốn mất đứa con trai yêu quý mà ông phải đấu tranh tâm lý dữ dội.