🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau khi thầy thuốc kiểm tra xong xuôi, để lại đơn thuốc rồi sang nhà họ Tạ để nhận tiền xem bệnh, An Nhiên nhìn theo bóng mẹ Tạ Hương và thầy thuốc rời đi mà âm thầm thở dài, cho dù cú ngã này giúp cô nhìn thấy được ký ức trước kia của bé Na thì nó cũng làm trầm trọng thêm gánh nặng trong nhà, tiền xem bệnh lại phải nợ nhà Tạ Hương, nói là lại vì vốn dĩ tiền cơm ăn vài tháng gần đây của nhà này cũng là mượn của nhà Tạ Hương, hai nhà cùng nhau ăn khoai chờ ngày mùa gặt đã mấy ngày rồi. Từ bây giờ cô phải bắt đầu suy nghĩ một đứa bé 6 tuổi có thể làm gì để kiếm tiền đây, dù cổ đại hiện đại khác biệt cũng mong kiến thức của cô có thể có chỗ hữu dụng.
Công việc cũ của cô là tác giả truyện chữ, ngoài đa số truyện hiện đại là sở trường thì đôi lúc An Nhiên cũng có viết truyện cổ đại hay xuyên không để đọc giả không bị nhàm chán, người ta hay nói nghề diễn viên mỗi thứ đều phải biết một ít để nhập vai vào mọi loại nhân vật, nghề viết cũng giống vậy, để vẽ ra thế giới mà đọc giả cảm nhận được thì cá nhân tác giả cũng phải trao dồi mọi mặt kiến thức để làm tác phẩm thêm phần sống động. Viết truyện mấy năm qua An Nhiên không dám nói mình mọi thứ tinh thông nhưng kiến thức sinh tồn hoang vu hay nông nghiệp cổ đại cô đều có đôi chút, nhưng trước tiên phải ăn no rồi mới tính tiếp được.
An Nhiên chầm chậm bước xuống giường, đầu cô vẫn còn hơi đau nhưng không nghiêm trọng lắm. Dưới bếp có tiếng lộp bộp rồi xoàng xoạt, chắc là chị Tạ Hương quay lại, đến lúc nhìn tới bếp mới phát hiện không phải là Tạ Hương, là bé An hai tay nhỏ xíu gầy như que củi đang gom hốt lại đống rác trước đó Tạ Hương đang quét chưa gom, cây chổi cao gấp đôi An, lại là chổi chà nên nặng trịch, bé An phải gồng mặt đỏ bừng mới kéo được cây chổi quét qua quét lại căn bếp. An Nhiên thấy vậy vội chạy đến mặc kệ đầu vẫn đang quấn vải, gật lấy cây chổi vừa quét vừa nhỏ giọng trách “Em nhỏ xíu người như vậy bị cây chổi đè trúng bị thương thì làm sao, không sợ đau hả, để đó chị quét là được.” Nói xong cô cũng vừa quét xong, để cây chổi nằm xuống đất, cô mới cầm một chút thôi đã thấy nặng không biết nhóc con này làm sao mà quét được. An Nhiên nhìn kỹ lại thằng bé, ốm nhom, đen nhẻm, có điều ngũ quan hài hòa tinh xảo, dù sao cả cha và mẹ hai chị em đều không xấu, thằng bé này nuôi trắng trắng tròn tròn chắc chắc sẽ rất xinh đẹp đáng yêu. Hai tay bé An hơi hằn đỏ do lúc nãy dùng sức quét nhà, đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô, An Nhiên cảm thấy tim mình cũng sắp tan chảy rồi, ở thế giới kia cô cũng có em trai nhưng trưởng thành đã lâu cô cũng quên mất bộ dạng lúc nhỏ của nó, bây giờ lại có một cục đáng yêu em trai này để cô lần nữa cưng chiều thật là tốt. “Chị ơi, chị còn đau không?” “Chị không đau nữa rồi, em nhớ lời chị dặn chưa, cho tới lúc em cao hơn cây chổi này thì em không được quét nhà biết chưa.” “Nhưng chị cũng có cao hơn đâu.” . An Nhiên có chút không biết trả lời làm sao, lúc nãy cô cũng chỉ xấp xỉ cây chổi thôi. “Chị lớn hơn, em nghe chị là được” “Dạ” An ngoan ngoãn đáp lời. Tiếng bụng cả hai vang lên cùng lúc, giờ cô mới nhớ được lý do mình xuống bếp, nhìn nồi khoai hơi cháy chút ở trên bếp chưa vơi đi củ nào Anh Nhiên nhỏ nhẹ “Sao em đói mà không ăn khoai đi” “Chị nói đồ trên bếp em không được đυ.ng vào lúc cái này còn màu đỏ, sẽ nóng ” bé An vừa chỉ vào than trong bếp vừa nói. An Nhiên nhìn theo, than vẫn còn hồng vậy chắc là cô ngất đi cũng không lâu lắm, bây giờ chắc cũng vừa qua giữa trưa. Tạ Hương lúc rời đi đã nói với cô cùng em ăn trưa chị còn việc ngoài ruộng rau chiều mới lại sang nhà được, tình nghĩa hai nhà làm cô thật sự cảm động, từ những gì cô thấy được sáng đến bây giờ cũng như lúc nãy biết được từ trong ký ức của Na, nhà họ Tạ luôn cố gắng trong khả năng cho phép chăm sóc hai chị em, nhà họ có ăn sẽ không để hai chị em chịu đói, cô quyết tâm tới lúc nhà mình tốt hơn sẽ từng bước từng bước trả ơn nhà họ Tạ.
An Nhiên cầm lấy miếng vải vụn bên bếp lò, cẩn thận nhấc chiếc nồi nấu khoai xuống đặt trên rế dưới đất, nồi khoai còn ấm, mùi hương khoai luộc xộc vào mũi hai đứa, An Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình vì một nồi khoai mà chải nước miếng vì thèm. An Nhiên dắt tay An đi rửa tay, cô cẩn thận xoa xoa đôi tay bé nhỏ, kì cọ sạch bụi bẩn trong kẽ tay, vừa xoa vừa dặn “Sau này em phải nhớ rửa tay trước khi ăn, như vậy mới không bị đau bụng, nhớ chưa?” Bé An chăm chú nhìn cô tỉ mẩn rửa đôi tay đen nhẻm của mình trở nên sạch sẽ, ngoan ngoãn đáp “ Dạ em nhớ rồi”.
Rửa tay xong hai chị em dắt tay nhau vào lại trong bếp, khoai đã nguội bớt, từng củ khoai thơm ngào ngạt hơi nứt vỏ lộ ra màu vàng cam hấp dẫn, trong nồi có 5 củ to bằng hai nắm tay An Nhiên, cô cầm một củ lên thổi thổi vài cái rồi cẩn thận lột lớp vỏ tím thẫm bên ngoài, lột đến giữa củ thì dừng rồi đưa cho bé An ngồi bên cạnh “Cẩn thận chút còn hơi nóng, thổi thổi rồi ăn từ từ thôi.” “Dạ.” .Bé An nhận lấy rồi chu môi thổi phù phù sau đó cẩn thận nhe hàm răng sữa cắn một ngụm. Thấy bé An đã ăn được vài ngụm An Nhiên mới lột cho mình một củ khoai khác. Hai chị em ăn no rồi trong nồi vẫn còn hai củ khoai lang, An Nhiên lại để nồi lên bếp lò giờ chỉ còn âm ấm, để như vậy buổi chiều lại có thể ăn khoai ấm, sẽ không bị quá nguội.
*.*.*.*
[Người xưa hay nói “Bán anh em xa mua láng giềng gần”, hàng xóm tử tế cũng là một loại may mắn]
Cây chổi chà