Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lần Xuyên Không Xui Xẻo Nhất

Chương 60: Cháy

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Được rồi..." Lục Hoảng giơ tay ngăn lời Chúc Quân, nói: "Chung lão đệ là nhân tài, tướng mạo cũng xuất chúng, tương lai nhất định làm chuyện lớn. Ta kết giao hợp tác với hắn là tốt rồi. Thuê hắn, ngược lại hạn chế đường đi của Chung lão đệ.”

Lục Hoảng nói xong liếc nhìn Chung Kỳ Vân: "Huống chi, Chung lão đệ hẳn là cũng không muốn đúng không?”

Chung Kỳ Vân đúng là không muốn, Lục Hoảng thoạt nhìn sang sảng dứt khoát, nhưng "Thập thương cửu gian", Lục Hoảng có thể tốt chỗ nào chứ? Tuyền Châu chỉ có một mảnh đất như vậy, trong thời đại kinh tế không bành trướng phát triển như hiện đại này, giá trị có thể tạo ra cũng chỉ nhiều hơn một chút, có ai có thể cho phép một người tới nơi này chia một chén canh, chia một miếng bánh ngọt chứ?

Chung Kỳ Vân nghĩ, Lục Hoảng hẳn là đang thử hắn.

Chung Kỳ Vân cười cười, dường như có chút vui sướиɠ mà nói: "Nói gì vậy, mặc dù ta sinh ở Tuyền Châu nhưng nhiều năm chưa từng trở về. Bây giờ cũng không có việc, đang rầu rĩ hồi hương không biết phải làm gì đây! Đi theo Lục lão ca buôn bán, ta đương nhiên là nguyện ý, Lục lão ca là nhân vật cỡ nào, chỉ sợ Lục ca ghét bỏ tiểu tử ta không biết nặng nhẹ, làm việc không tốt thôi!"

Lục Hoảng híp mắt, tâm tình càng tốt hơn chút: "Haizz, Chung lão đệ khiêm tốn rồi. Bây giờ chúng ta cũng không tiện nói những thứ này, nhưng đến lúc quay về Tuyền Châu, nếu có việc ta có thể giúp được thì cứ việc nói!"

“Vậy ta cảm ơn Lục ca trước!”

Chung Kỳ Vân nhìn về phía cuối ngõ, nói: "Chẳng qua không biết những người đó có lai lịch gì, tới tìm Hà ca gây sự ý đồ rõ ràng. Cũng không biết có phải lúc ở trà phường Hà ca làm Hồ thiếu gia mất mặt mũi, trước mặt mọi người hắn ta không tiện phát tác, nên mới tới đánh lén..."

Chúc Quân lắc đầu: "Tuy rằng ta tiếp xúc với Hồ gia thiếu gia không nhiều lắm, nhưng nghe đồn hắn ta cũng không phải là người một kẻ như vậy. Nếu lúc ấy buông tha chúng ta, hắn ta hẳn là sẽ không làm chuyện bỉ ổi như vậy đâu."

Chung Kỳ Vân không quen Hồ Ninh Đà, cũng không tiện phát biểu ý kiến gì, chỉ gật đầu.

“Đúng rồi cũng không biết tú tài đắc tội với ai." Lục Hoảng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười: "Ta nghĩ hẳn là không có chuyện gì lớn, không cần lo lắng, nhiều năm như vậy hắn gặp phải loại chuyện này cũng không ít.”

Chúc Quân nghe vậy giống như giật mình, lắc đầu nở nụ cười.

Chung Kỳ Vân nghe xong lời này không rõ nguyên do, rồi lại không hỏi nhiều, cũng không có hứng thú biết nhiều chuyện riêng của người khác như vậy, hắn lại nói: "Nếu Lục ca đã nói không có chuyện gì, vậy hẳn là không có vấn đề gì. Ta thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi đi.”

Vừa rồi mặc dù năm người đến gây sự bị đánh chạy, nhưng khó tránh khỏi không cam lòng lại tìm trở về tìm người giúp. Vừa rồi ba người bọn họ coi như là vận khí tốt, không có chịu thiệt thòi lớn, nhưng ai biết sau này có thể sinh ra chuyện khác hay không? Trải qua một phen vừa rồi, hiện tại ba người bọn họ sức cùng lực kiệt, cũng không có biện pháp ứng phó nữa.

“Ừ, về sớm là tốt rồi, ngày mai để Hà tú tài xử lý rõ ràng nợ nần của mình, đừng liên lụy đến mấy người vô tội chúng ta nữa.”

Khách điếm khá gần nơi này, mấy người đi qua hẻm nhỏ tiến vào một đường cái khác, lại đi chừng trăm mét là tới.

Tối nay Chung Kỳ Vân đánh người đến mềm tay, thật sự không có tinh lực giày vò cái khác, cơm tối cũng chưa ăn đã về phòng ngủ trước.

Sáng sớm hôm sau, Chung Kỳ Vân bò dậy rửa mặt sạch sẽ, trời mới tờ mờ sáng, vốn tưởng rằng lúc này còn chưa có ai dậy, nhưng cửa phòng vừa mở, vừa vặn gặp Hà Mẫn Thanh ở sát vách.

Nhìn dáng vẻ chắc cũng chuẩn bị ra ngoài.

"Hà ca dậy sớm như vậy?" Tối qua Chung Kỳ Vân ngủ say như chết, cũng không biết người cách vách trở về lúc nào: "Chuẩn bị đi đâu hả?"

"Đi xem ngựa và xe gỗ."

“Sao vậy? Còn muốn lấy thêm ít tơ lụa nữa về hả?”

Hà Mẫn Thanh có chút bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Haizz... Đâu có, chỗ tôi đỗ xe ngựa chẳng biết tại sao lại cháy, xe đều bị đốt bảy tám phần, ngựa cũng chết cháy năm con."

“Cháy sao?” Nhớ tới chuyện đêm qua, Chung Kỳ Vân nhíu mày, chuyện của Hà Mẫn Thanh hắn không rõ ràng lắm, trận hỏa hoạn này không biết là ngoài ý muốn hay là có người cố ý gây nên.

Hai người đi ra khỏi khách điếm, trên đường hắn chỉ có thể đem chuyện đêm qua nói cho Hà Mẫn Thanh, thấy Hà Mẫn Thanh tính toán trong lòng, hắn mới hỏi: "Vậy lô hàng ngươi mua mấy ngày trước thì sao?"

“Những hàng hóa đó còn may chưa chất lê xe nên không bị hao tổn gì.” Hà Mẫn Thanh nói nhìn Chung Kỳ Vân: "Chung huynh đệ cũng chuẩn bị đi xem xe ngựa sao?”

Chung Kỳ Vân gật đầu, lại lắc đầu: "Ta muốn đi xem thuyền.”

"Thuyền?” Hà Mẫn Thanh nghe vậy nhíu mày: “Ngươi muốn vận chuyển bằng đường thủy?”

“Ừ, bây giờ ta cũng không có bao nhiêu ngân lượng, một chiếc xe một con ngựa trên dưới cũng phải tiêu đến mười lượng.”
« Chương TrướcChương Tiếp »