“Nói như thế là sao? Trốn ra?”
“Không phải là bởi vì đứa con trai độc nhất của Chu gia kia? Tân nhậm Hình bộ Thượng thư Tạ Vấn Uyên hành động mưa rền gió cuốn, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã điều tra đám người phủ Thục Châu. Đoạn thời gian đó trong kinh người người sợ hãi, tiểu hài tử cũng không dám ra khỏi cửa.”
“Làm quan tra án, liên quan gì đến dân chúng?”
“Ai, bách tính sợ chứ. Bởi vì lúc ấy có người thừa loạn gϊếŧ người muốn giá họa cho Hình bộ Thượng thư.”
Việc này, Chung Kỳ Vân chưa từng nghe nói.
“Ra mặt luôn bị người ta nhớ thương.”
“Ai muốn giá họa Hình bộ Thượng thư vậy?" Chung Kỳ Vân đột nhiên lên tiếng: "Hình bộ thượng thư đến tột cùng là vị quan nào? Thượng thư...... Đây không phải là quan lớn sao?”
“Cái này Chung lão đệ lại có điều không biết, Hình bộ Thượng thư mặc dù cao, nhưng cũng chỉ là Thượng thư của một Hình bộ mà thôi. Triều ta Thượng thư tỉnh trực thuộc Lại, Hộ, Lễ, Binh, Hình, Công lục bộ. Trưởng quan của bộ gọi là Thượng thư, chức quan chính tam phẩm, phó trưởng quan là Thị lang, chức quan tòng tam phẩm, mà Thượng thư tỉnh thống lĩnh lục bộ đại nhân gọi là Thượng thư lệnh, quan chức chính nhị phẩm.
Người nói chuyện là Hà Mẫn Thanh, trước kia còn là một tú tài, sau này bởi vì cuộc sống không quá êm đẹp nên đi theo Lục Hoảng theo nghề thương nhân. Một lần chính là mười năm, mặc dù không còn làm tú tài nhưng thân phận tú tài công còn bày ở nơi đó, mọi người cảm thấy chơi vui, nên vẫn như trước gọi hắn ta là Hà tú tài.
"Hà ca đối với những thứ này vẫn là hiểu rõ hơn, vậy Thừa tướng lại là cái chức quan gì, cảm giác hình như rất lớn phải không?"
Hà Mẫn Thanh cười nói: "Thừa tướng là chức quan nhất phẩm, phò trợ Hoàng thượng thống lĩnh ba tỉnh sáu bộ. Sao có thể không lớn? Tuy nói triều ta không chỉ có một quan nhất phẩm, nhưng ngoại trừ Thừa tướng có thực quyền, còn lại như thái sư, thái phó đều chỉ là hư danh, chỉ có danh tiếng mà thôi, những người này tuy rằng vị giai không thấp hơn Thừa tướng, nhưng không có thực quyền đó chính là vô lúc, khí thế đều thấp hơn rất nhiều. Cho nên lúc ta đọc sách, cũng có đồng học mỉm cười nói: Thà làm thứ sử ngũ phẩm, cũng không làm nhất phẩm thái phó.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha." Lời này dẫn tới tiếng cười vang.
Mặt mày Hà Mẫn Thanh mang theo nụ cười, đợi mọi người cười ầm ĩ xong lại tiếp tục nói: "Nhưng mà hiện nay Thượng thư tỉnh Thượng thư lệnh trong triều đều đang trống. Xem tình huống này, chỉ sợ không tới vài năm, vị Tạ đại nhân kia đã có thể leo lên vị trí này.”
Chung Kỳ Vân nghi hoặc nói: "Ta nghe nói muốn thăng chức trong quan trường cực kỳ chú ý thứ tự trước sau phải không? Y vừa mới trở thành Hình bộ Thượng thư tam phẩm nhanh như vậy đã có thể trở thành Thượng thư lệnh rồi sao?”
“Ai, Chung lão đệ này kiến thức thiển cận quá." Người nói là Lục Hoảng: "Ngươi không biết bậc cha chú Tạ đại nhân này là ai sao?”
“Là ai?" Chung Kỳ Vân khẳng định không biết. Lúc ấy hỏi Tạ Vấn Uyên tuổi tác, Tạ Vấn Uyên cũng không muốn nói cho hắn, làm sao có thể nói chuyện trong nhà với hắn được.
“Tạ Vấn Uyên là trưởng tử của Tạ đại tướng quân đương triều! Tạ đại tướng quân là tướng quân nhất đẳng, tay cầm binh quyền đó!”
Chung Kỳ Vân nghe vậy trực tiếp sửng sốt, không được giá trị vũ lực của Tạ Vấn Uyên lại cao như vậy, nửa ngày mới người ta xuất thân từ nhà binh! Hắn thật sự là trong lúc không biết đã ăn phải thiệt thòi lớn!
Phụ thân Tạ Vấn Uyên tay nắm binh quyền, mà hiện tại Tạ Vấn Uyên lại là quan văn...... Tạ gia này là văn binh ăn sạch sao? Chung Kỳ Vân cẩn thận cân nhắc, càng cảm thấy dọa người, một tay nắm thực quyền trong triều, một cái tay cầm binh quyền, vừa nhìn chính là trận thế muốn tạo phản!
Làm sao Hoàng đế cho phép? Không gây phiền toái cho Tạ Vấn Uyên cũng thôi đi, vậy mà còn đề bạt Tạ Vấn Uyên làm Thượng thư lệnh?
Chết tiệt, chi bằng trực tiếp đem Giang Sơn tặng cho y là được.
"Nhưng mà ta nghe nói, Tạ Vấn Uyên này cùng người trong nhà cũng không thân thiết. Phụ thân y muốn y làm tướng quân, y lại đi thi khoa cử, làm quan văn... Nghe nói, mặc dù y ở Kinh Triệu nhưng lại không đến phủ Tướng quân, cũng không biết trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra việc gì..."
Hà tú tài còn chưa nói xong đã nghe được một cái giọng nam đột nhiên chen vào trong lời nói, tức giận mắng: "Là ai cho các ngươi gan chó ở chỗ này nói này nói nọ?"
"Tạ đại nhân cùng phủ Tướng quân có như thế nào, cùng các ngươi có quan hệ gì chứ? Ai cho các ngươi sau lưng tùy tiện phỏng đoán!"
Người nói chuyện ước chừng hai mươi tuổi, xem ra vừa mới đến tuổi cập quan, Chung Kỳ Vân thấy thế đang muốn mở miệng, Lục Hoảng liền kéo hắn lắc đầu: "Hồ gia thiếu gia.”
Hồ gia, phú thương lớn nhất Tô Hàng.