Hắn nghe nói người này 16 tuổi đã là Trạng Nguyên, hơn nữa là bởi vì Đại Vĩ triều đối với khoa cử có hạn chế tuổi.
Cho nên y mới trở thành Trạng Nguyên ở tuổi này.
Nếu không có lẽ còn sớm hơn...
Mà bây giờ cùng lắm cũng mới hai mươi mấy đã đi tới vị trí này, hùng tài đại lược, có một không hai. Đối mặt với một đối thủ như vậy, hắn có thể có vài phần thắng nhưng một đối thủ chỉ số thông minh EQ đều cao, bối cảnh còn rất vững chắc, hắn lấy cái gì đấu với người ta?
Hắn còn giãy giụa liều chết có lẽ sẽ càng thêm khó coi, còn không có tôn nghiêm.
Nhưng hắn vẫn muốn sống, cho nên hắn mới cố ý thăm dò Tạ Vấn Uyên, thăm dò điểm mấu chốt của Tạ Vấn Uyên, thăm dò lương tâm Tạ Vấn Uyên có tồn tại hay không, chỉ cần Tạ Vấn Uyên có một chút do dự, hắn sẽ có một đường sống.
Nhưng người này thật con mẹ nó lý trí mà! Thật con mẹ nó ác mà!
Kết quả là cũng không nói thật với hắn một câu!
Chung Kỳ Vân đấm ngực dậm chân.
Tâm trạng tốt đẹp của Chung Kỳ Vân lại bắt đầu sụp đổ.
Bây giờ hắn hoài nghi hắn đến đây một chuyến, có lẽ chính là vì nổi bật cho việc Tạ đại nhân có bao nhiêu quả cảm tỉnh táo, sau đó làm một cái pháo hôi, chết trong dòng sông lịch sử.
Tuy rằng hắn không biết đại triều này đến tột cùng là tình huống gì.
Nam nhân bị Chung Kỳ Vân gắt gao đè ép nghe Chung Kỳ Vân nói vậy, thanh âm cao một chút: "Ngươi muốn kéo Tạ đại nhân chịu chết cùng ngươi?”
Chung Kỳ Vân nhìn gã ta, cười nói: "Nếu không thì sao? Y muốn mạng ta, ta còn có thể ngồi yên chờ y tới lấy hay sao?”
Đầu óc Chung Kỳ Vân rất loạn, nói chuyện cũng bắt đầu loạn: "A đúng rồi, ta mà là một nữ nhân, nói không chừng y còn có thể tới thú ta. Nói thật, thực ra Tạ đại nhân của các ngươi rất thú vị, y..."
Chỉ là Chung Kỳ Vân còn chưa nói xong, đã cảm thấy sau gáy đau nhức, trước khi ngất đi còn không thấy rõ là ai đánh lén hắn.
Tạ Vấn Uyên đứng ở phía sau Chung Kỳ Vân, trước khi miệng người này mở chốt nói ra lời kinh người gì đó, đã khiến người ta hôn mê bất tỉnh.
Nhìn Cố Thủ Nghĩa đứng lên, Tạ Vấn Uyên nói: "Ngươi nói nhảm với hắn nhiều như vậy làm gì?”
“Không...... Đại nhân." Cố Thủ Nghĩa cười khổ nói: "Ta chưa từng nghĩ hắn đúng là biết chút võ nghệ.”
Tạ Vấn Uyên nhìn thấy một vệt máu nhàn nhạt trên cổ Cố Thủ Nghĩa: "Ngươi về băng bó cổ trước đi. Lát nữa ta bảo Chương Hồng mang thi thể tử tù kia đến, ngươi liền mang hắn lên xe ngựa, suốt đêm đưa ra khỏi thành.”
“Đại nhân…” Cố Thủ Nghĩa nhìn Chung Kỳ Vân ngã trên mặt đất, có chút do dự: "Thật sự không gϊếŧ hắn?"
Tạ Vấn Uyên rũ mi nhìn Chung Kỳ Vân đang hôn mê, thản nhiên nói: "Không cần.”
Dứt lời không hề liếc mắt nhìn Chung Kỳ Vân một cái, xoay người rời đi.
“Nếu sau này hắn phản bội....”
“Sau hôm nay, thiên hạ không còn Trần Hướng, ai còn tin lời hắn nói.”
Mặc dù Cố Thủ Nghĩa cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng......
Tạ Vấn Uyên biết Cố Thủ Nghĩa lo lắng, chỉ nói: "Nếu có một ngày như vậy, ta tự tay gϊếŧ hắn là được.”
Cố Thủ Nghĩa gật đầu, thở dài: "Dù sao hắn cũng chỉ là một người vô tội bị liên lụy..."
"Người đưa cơm đâu?"
“Đã chết rồi.”
“Được rồi." Tạ Vấn Uyên đáp: "Ngày mai ngươi biết phải làm như thế nào rồi chứ?”
Cố Thủ Nghĩa nghe vậy thân thể có chút run rẩy, hắn hít sâu một hơi, nói: "Chu Hữu Linh cũng đã tìm được, đang bị giam giữ để đem về quy án rồi, tối nay là có thể về kinh.”
Tạ Vấn Uyên gật đầu, không nói gì nữa, chỉ là trước khi chuẩn bị rời khỏi đại lao Hình bộ, lại ngừng bước, nói: "Nếu thức ăn kia hắn không ăn, ngươi đem thuốc kia đút vào trong miệng hắn, để cho hắn ngủ thêm hai ngày."
“Vâng!”
Ngày mười lăm tháng tám năm Trọng Hồng thứ hai mươi mốt, Trung thu.
Lúc quan thương ở trong cung cùng chúc mừng ngày hội, tân nhậm Hình bộ Thượng thư đột nhiên nhận được cấp báo của thủ hạ, suốt đêm chạy tới đại lao Hình bộ.
Ngày hôm sau Đại Lý Tự ở thành Kinh Triệu thông cáo, tên khất cái Trần Hướng vô tội liên lụy trong vụ án của Chu Hữu Linh bị người có mưu đồ bí mật hại chết, thậm chí lúc chết còn thương tích đầy mình.
Thánh thượng đương triều tức giận, yêu cầu tra rõ án này, Hình bộ Thượng thư thỉnh chỉ hàng tội, Thánh thượng chưa đồng ý. Chỉ vì người có mưu đồ bí mật không biết từ nơi nào có được một khối mật lệnh của đại lao Hình bộ, thật sự là độc nhất vô nhị.
Hình bộ thượng Thư nhận lệnh điều tra chuyện mật lệnh kia.
“Nói chứ Hoàng đế này cũng không dễ làm ha, thay đổi phong tục chỉnh sửa luật lệ, trị quốc, lo lắng cho đời sau, đủ chuyện như vậy không phải là gian nan vạn hiểm? Ngài ấy phải quyết đoán còn phải tùy thời đề phòng loạn thần tặc tử nguy hiểm các loại rồi còn họa loạn thế sự! Rồi phải cân nhắc lợi hại, chỉ cần sơ ý một chút lập tức có khả năng rơi vào vực sâu vạn trượng.”