"Ngươi chỉ biết phía trước là “Lưu Hán” tài lang, làm sao biết đứng phía sau không phải mãnh hổ?"
Ông ấy làm sao có thể yên tâm, làm sao có thể để Tạ Vấn Uyên tiếp tục như vậy?
Vương công công nhất thời không nói gì.
Phong Trưng Đế nhìn cành lá héo tàn ngoài cửa sổ, nói: "Trẫm không hiểu được rốt cuộc hắn muốn cái gì.”
Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác......
Tạ Vấn Uyên rời cung, chờ Chương Hồng ngoài cung đánh xe ngựa tới đây: "Đại nhân, bây giờ hồi phủ sao?”
Tạ Vấn Uyên lên xe ngựa, lắc đầu nói: "Đi đại lao Hình bộ.”
Đại lao Hình bộ.
Lúc Tạ Vấn Uyên đến, Chung Kỳ Vân vừa mới bị nhốt vào trong phòng giam, xua quan binh đi theo ra.
Tạ Vấn Uyên thấy thời gian không còn sớm, cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp nói với Chung Kỳ Vân: "Kế tiếp, ta sẽ rời khỏi Kinh Triệu một thời gian. Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thức ăn Chương Hồng tự mình đưa tới, còn lại ngươi đều không thể đυ.ng vào, không thể ăn.”
Chung Kỳ Vân xem TV nhiều như vậy, làm sao không biết ý tứ trong lời này?
"Có người muốn mạng của ta?"
Tạ Vấn Uyên gật đầu nói: "Bởi những lời ngươi nói trên công đường, người muốn ngươi chết rất nhiều.”
Cái gì mà cáo trạng một đám người của phủ Thục Châu, huyện Cẩm Xuyên. Cái gì mà không biết vì sao khách của Chu gia đông như trẩy hội, bách quan đều thích đến đây. Mắc dù những lời này chưa từng đề cập tới Ngụy Hòa Triều, nhưng từng câu từng câu đều là Ngụy Hòa Triều.
Tạ Vấn Uyên nghĩ, Chung Kỳ Vân này, có lẽ sẽ không bỏ qua cho những quan viên giày vò hắn mấy ngày trước, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới lá gan Chung Kỳ Vân lại lớn như vậy, dám nói đến nước này.
"Chiếu theo những lời ngươi nói, những người đưa cơm lúc ta ở chỗ này cũng không thể cam đoan là người tốt, ăn một bữa cơm đều là nguy hiểm, làm sao có thể bảo đảm được an toàn của ta? Nói không chừng người nào ngụy trang gọi ta ra ngoài để thẩm vấn, sau đó một đao lập tức gϊếŧ chết tôi."
“Không ai có thể trà trộn vào đại lao Hình bộ nhưng nói không chừng đồ ăn sẽ bị người ta động tay động chân.”
“Tạ đại nhân có thể cam đoan mỗi người ở nơi này đều không có vấn đề? Nói không chừng có một hai người bị người ta mua chuộc, chỉ chờ lúc này hành động.”
Tạ Vấn Uyên nhìn Chung Kỳ Vân, nói: "Ngươi có thể yên tâm. Về chuyện này, nếu ngươi mất mạng ở đây, ta cũng không thoát khỏi liên quan. Trong khoảng thời gian này ta sẽ an bài thủ hạ âm thầm giám thị. Ngoại trừ ta sẽ không còn ai có thể thẩm vấn ngươi nữa.”
Chung Kỳ Vân chép miệng: "Nếu Tạ đại nhân đã nói như vậy, ta còn có thể như thế nào? Chung quy là phải nghe ngài nói.”
Tạ Vấn Uyên nở nụ cười: "Thật ra lúc này ngươi rất bình tĩnh.”
Thấy Tạ Vấn Uyên nở nụ cười, Chung Kỳ Vân híp híp mắt, nói: "Nếu không còn có thể như thế nào? Bây giờ cũng không có khả năng ta được thả ra ngoài, chẳng qua..."