Đến tột cùng Tạ Vẫn Uyên đã làm cái gì, khiến cho dân chúng người ta thống hận Chu Hữu Linh như vậy?
Chung Kỳ Vân không biết, lỗ tai hắn có chút đau, ngẩng đầu nhìn lên công đường, liền thấy Tạ Vấn Uyên ngồi ở trên cùng, mặc một thân triều phục nhìn uy nghiêm vô cùng.
Chung Kỳ Vân thầm thở dài trong lòng một tiếng.
Thật sự là diện mạo người kia quá tốt, mặc loại quần áo đại chúng này cũng có vẻ phong lưu phóng khoáng, khí chất nổi bật.
Chỉ là không đợi hắn suy nghĩ nhiều, Tạ Vấn Uyên hạ tay trái đang cầm bút lông người, nhíu mày mở miệng nói: "Người dưới công đường, vì sao không quỳ? Đây là đang coi thường công đường sao?”
Chung Kỳ Vân ngẩn ra, quỳ? Quỳ với ai? Tạ Vấn Uyên? Không đời nào!
Chung Kỳ Vân nhìn quanh bốn phương, giả vờ không nghe thấy.
Vu Văn Quảng của phủ Thục Châu vội vàng nói: "Các vị đại nhân có điều không biết, lúc người này bị giam giữ trong địa lao phủ Thục Châu, bởi vì phạm tội ác, ngay cả phạm nhân cũng ghét. Có một ngày đám người đó đánh hắn trong đêm, không biết là đánh nơi nào, lại trở nên si ngốc không biết nói chuyện”.
Vu Văn Quảng tiến lên một bước giải thích: "Trong hồ sơ vụ án giao phó ngày hôm trước, có một phần lời chứng khám bệnh của Khương đại phu phủ Thục Châu.”
“Việc này lúc ta ở Thục Châu đã nghe nói." Tạ Vấn Uyên cũng đáp lời: "Trên đường vào kinh nửa tháng này, quả thật hắn ta chưa bao giờ nói chuyện.”
“Tạ đại nhân, phạm nhân Chu Hữu Linh si ngốc không nghe hiểu tiếng người, vừa rồi không quỳ thì có thể hiểu được. Nhưng bất luận là si hay ngốc, vào công đường này nhất định phải tuân thủ quy củ công đường, cần quỳ.”
Tạ Vấn Uyên chỉ nhìn Chung Kỳ Vân dưới công đường, không tỏ ý kiến gì, trong mắt dường như mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Chung Kỳ Vân thấy thế, làm sao còn không hiểu ý của vị Tạ đại nhân này? Người ta là đang ở chỗ này chờ hắn quỳ xuống nhận lỗi, trách không được mấy ngày nay hắn miệng lưỡi phun mấy lời đê tiện người này cũng không tức giận, nguyên lai đã sớm dự liệu được có chuyện như này!
Ai da, thất sách thất sách.
Chung Kỳ Vân lắc đầu, quên đi, coi như nhập gia tùy tục.
Hơn nữa người hiện đại mà, đều là kẻ co được dãn được, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ tổ tông cùng vợ nhà mình.
Dưới gồi của Chung Kỳ Vân hắn cũng không có gì vàng bạc gì, tuy rằng hắn mới chỉ quỳ với cha mẹ, nhưng quỳ thêm vị Tạ đại nhân này cũng không có gì ghê gớm.
Nếu đã đến một bước này, Chung Kỳ Vân cũng không che giấu nữa, đem mái tóc lộn xộn vuốt về phía sau, lộ ra cả khuôn mặt.
Làm sao còn thấy được một bộ dáng si ngốc nữa?
Chung Kỳ Vân nhìn Tư Mã Thục Châu tòng quân phía trước mặt bên phải, mở miệng nói: "Vị đại nhân này nói cũng không đúng lắm, Chu Hữu Linh có điên đến choáng váng hay không ta không biết, cũng không thể nào biết được, nhưng ít nhất ta đối với tình huống trí lực của mình vẫn rất rõ ràng.”
Sau đó Chung Kỳ Vân mắt thấy Tư Mã Thục Châu tòng quân kia kinh ngạc quay đầu lại.