Y không nghĩ tới, Ngụy Hòa Triều cũng không nghĩ tới.
Một kẻ ngốc, một người câm điếc, một người vốn dùng mạng quỷ xui xẻo để đến chịu tội thay, khi hắn mở miệng nói chuyện, hôm nay cũng có thể lật lại thế cục một phen.
Chung Kỳ Vân bị đưa tới một chỗ nghỉ chân chờ thẩm vấn. Hai quan binh mặt không chút thay đổi canh giữ hắn, hai quan binh rất nghiêm túc, không có lãnh đạo cấp trên ở đây, cũng chưa từng nói chuyện phiếm một câu.
Chung Kỳ Vân có chút hoài nghi Tạ Vấn Uyên này có phải xuất thân quân nhân hay không, làm sao có thể bố trí được một Hình bộ giống như quân doanh thế này.
Hắn ở nơi này mặc dù công đường ở phía sau, nhưng vẫn là có chút khoảng cách. Mơ hồ có thể nghe được trong công đường có thanh âm truyền đến, nhưng cũng nghe không rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ là thỉnh thoảng thanh âm kia sục sôi một chút, thỉnh thoảng lại ồn ào lên, không rõ trạng thái.
Chung Kỳ Vân không còn cách nào, liền không đi nghe ngóng nữa, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, ngẫm lại lời thoại chút nữa sẽ nói.
Hôm nay là Đại Lý Tự Khanh công thẩm, là do Đại Lý Tự Khanh tự mình chủ thẩm, dưới tấm biển "Chấp pháp ngang hàng" ở chỗ cao nhất đại đường, Tạ Vấn Uyên một thân triều phục màu đen, tóc được vấn lên cao, thần sắc nhàn nhạt nhìn không ra hỉ nộ.
Đứng trong công đường, là Tư Mã tòng quân của phủ Thục Châu, hôm nay tuyên đọc tội trách và phạm án của Chu Hữu Linh, Vu Văn Quảng.
Người này có tài ăn nói lợi hại, lúc kể ra vụ án âm thanh và tình cảm phong phú, chỉ nghe miệng lưỡi gã ta lưu loát, thao thao bất tuyệt miêu tả Chu Hữu Linh sinh ra ác ý như thế nào, phạm tội như thế nào, lại đưa hai nữ tử Ngô gia vào chỗ chết như thế nào.
“...... Lúc tìm thấy hai nữ nhi Ngô gia, thân thể hai nàng đều bị ném vào nơi hoang vắng của núi Thanh Hà, quần áo rách rưới, sớm đã đứt đoạn sinh tức, còn có...... " Tư Mã tòng quân phủ Thục Châu dường như không đành lòng, dừng một chút, mới tiếp tục nói:" Còn bị chó hoang trong núi đứng bên cạnh gặm nhấm, đã không còn nguyên vẹn!”
Lời này vừa ra cả sảnh đường thổn thức, bách tính ngoài đường tức giận hô: "Chu Hữu Linh đền mạng đi.”
Lệnh Hồ Tình ngoài đường nghe nói hôm nay bạn tốt công thẩm Chu Hữu Linh kia, hắn ta liền mặc thường phục đi tới nha môn Đại Lý Tự góp vui.
Tùy tùng bên cạnh nghe từ đầu đến cuối, cũng nghe đến mức đấm ngực dậm chân, cực kỳ tức giận: "Chu Hữu Linh thật sự là đáng chết! Hai nữ hài tử tốt như thế, vậy mà phải chết thảm…”
Lệnh Hồ Tình nghe vậy gật đầu nói: "Đúng vậy. Chẳng qua tên Tư Mã tòng quân này nói đến gợn sóng phập phồng, thật đúng là lợi hại hơn so với thuyết thư tiên sinh ở Thanh Thủy các ngày hôm trước.”
Dân chúng canh giữ ở chỗ này tâm tình đều bị kích động lên, thật đúng là có bản lĩnh thuyết thư. Thế nhưng nơi này dù sao cũng là công đường, đối với tính tình của Tạ Vấn Uyên, Lệnh Hồ Tình ít nhiều vẫn là hiểu rõ đôi chút, người này cũng không thích xảo ngôn làm kích động lòng người như vậy, càng miễn bàn ở nơi trang nghiêm như công đường... Lệnh Hồ Tình mơ hồ cũng hiểu vì sao Tạ Vấn Uyên lại để người này nói án.