Mọi người đều nói Chu Hữu Linh lớn lên có một bộ da tốt, Trần Ách nhi giống hắn tự nhiên cũng lớn lên cũng không tồi, chỉ là Chung Kỳ Vân vẫn luôn xõa tóc, che khuất cặp mắt đã không tĩnh lặng kia của hắn.
Tắm rửa thay đồ xong xuôi, Chung Kỳ Vân mang theo xích chân, bị bốn người áp giải đi bộ đến công đường Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự nằm ở phía nam thành, ở trong nội thành. Lúc này đây cuối cùng Chung Kỳ Vân cũng có thể ngắm nhìn đôi chút phồn hoa tuyệt mỹ của thành Kinh Triệu này, nhưng hắn lại hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức.
Sống hay chết, hoàn toàn dựa vào ngày hôm nay.
Mở công đường thẩm tra xử lý, nhất định dân chúng trong thành sẽ lũ lượt kéo tới.
Thời gian đường thẩm còn chưa tới, bên ngoài cánh cửa công đường cao cao của Đại Lý Tự đã đầy bá tánh đứng xem náo nhiệt.
“Đây chính là tên sát nhân phát rồ kia? Nhìn...... cũng không giống loại người phạm pháp gϊếŧ hại mạng người.”
"Ài, trên đời này có rất nhiều chuyện, làm sao có thể bằng một đôi mắt là có thể thấy rõ?"
Một vị thư sinh bộ dáng rung đùi đắc ý: "Nhưng thường thường đều là “Nói một đằng làm một nẻo”, có người nhìn y quan chu chính, miệng đầy lời nhân nghĩa đạo đức, nhưng làm lại là chuyện nam trộm nữ xướng, lòng người giấu ở trong bụng, chỉ dựa vào đôi mắt thường này làm sao thấy rõ cho được?"
“Đúng vậy đúng vậy, biết người biết mặt khó biết lòng, bộ dạng cho dù tốt, tâm tư bất chính bất thuần, thế nào cũng là kẻ xấu.”
"Ôi, ta nghe họ hàng xa trong nhà ở Thục Châu họ nói, tên Chu Hữu Linh này rất xấu xa, ỷ vào gia thế hiển hách khi nam bá nữ khắp nơi, mới hơn hai mươi tuổi, đã cưới mười mấy thϊếp thất, thật sự là..."
"Ta nghe nói hai nữ nhi Ngô gia kia sinh ra xinh đẹp như hoa, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bà mối cứ phải là phá cửa nhà Ngô tú tài, chỉ là trong nhà Ngô tú tài thương tiếc hai nữ nhi bảo bối này, nên muốn tiếp tục ở nhà một năm, đợi mười bảy giờ lập tức hứa với người ta. Haiz... Nào biết được gặp tên Chu Hữu Linh mặt người dạ thú trời đất không dung này! Nếu không phải tại Chu Hữu Linh này, có lẽ là hai tiểu nữ kia đều hứa hôn với người tốt, trải qua cuộc sống yên vui! Ôi --"
Người này vừa nói, mọi người đến hóng chuyện dễ bị những lời nói như vậy cảm nhiễm, vốn chỉ là dừng chân tham gia náo nhiệt, lúc này vừa nghe xong đều như có chút cùng chung mối thù.
“Đồ chó má!”
“Chu gia sao lại sinh ra một tên vô liêm sỉ như vậy chứ! Đây là phí thanh xuân bao nhiêu nữ tử a!”
"Đúng vậy, vẫn là do vị Ngô tú tài kia không chịu bỏ qua náo loạn đến nước này chúng ta mới biết được việc này. Đằng sau còn có biết bao nhiêu nữ tử nhà lành bị cái này chó má kia khi nhục, sau đó lại dùng thế lực Chu gia áp bức đành phải nén giận!"
“Phi!”