Chương 33: Tò mò

Không đúng, Tạ đại nhân vốn dĩ không có thái độ này! Chẳng lẽ là đến Kinh Triệu, đến địa bàn của y nên vị đại nhân này mới không sợ Trần Ách nhi đột tử sao?

Tạ Vấn Uyên đã nói như vậy, cho dù ba Giải Sai không rõ vị đại nhân này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, bọn họ không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nhặt một cành cây để Trần Ách Nhi cắn, ít nhất để cho hắn không đến mức cắn đứt đầu lưỡi.

Người khác không rõ tính cách của Tạ Vấn Uyên, nhưng là đồng môn của Tạ Vấn Uyên nhiều năm như vậy Lệnh Hồ Tình cũng biết, mặc dù không thể nào nhìn thấu người này, nhưng tốt xấu gì cũng biết Tạ Vấn Uyên cho dù đối với ai đều là thái độ khách khí nhưng xa lánh, lại nói tiếp Lệnh Hồ Tình chưa bao giờ thấy y thích ai, cũng không thấy y chán ghét ai, Bọn họ quen biết hơn mười năm, lại càng chưa từng nghe qua Tạ Vấn Uyên nói qua loại lời nói "hắn chết cũng rất tốt" này.

Lúc nãy đến.

Không chú ý tới người bị giam trong xe tù nhưng hiện tại Lệnh Hồ Tình cũng có chút tò mò.

Tử tù này rốt cuộc là phạm vào chuyện ác gì mà có thể khiến Tạ Vấn Uyên căm thù đến tận xương tuỷ như vậy?!

Lệnh Hồ Tình nhìn qua.

“Người này là......”

Tạ Vấn Uyên quay đầu, không nhìn Chung Kỳ Vân nữa, nói: "Chu Hữu Linh, con trai độc nhất của Chu gia Cẩm Xuyên.”

Tạ Vấn Uyên vừa nói như vậy, Lệnh Hồ Tình lập tức đã biết. Mặc dù hắn ta ở Đông Nam xa xôi, nhưng cháu trai của đương triều Thừa tướng phu nhân phạm vào án mạng, việc này hắn ta vẫn có nghe qua.

“Hắn chính là thê chất Ngụy thừa tướng?”

Tạ Vấn Uyên gật đầu, không giải thích quá nhiều, chuyện người trên xe này không phải là Chu Hữu Linh thật, y không có khả năng nói cho Lệnh Hồ Tình biết.

Lệnh Hồ Tình vốn là một người đa tình thương tiếc nữ nhân, biết người này làm ra loại chuyện xấu kia, cũng không nhìn được. Hắn ta híp mắt, có chút chán ghét nói: "Đúng là loại vô liêm sỉ không cần thiết phải tồn tại.”

Tạ Vấn Uyên nghe vậy cười cười: "Lời này, ta đã nghe không ít nữ tử nói với ngươi.”

Lệnh Hồ Tình lắc quạt giấy, nở nụ cười: "Cái này không giống."

Nói tới đây không nói nữa, chỉ lắc đầu nói: "Nhưng mà, Ngụy thừa......”

Tạ Vấn Uyên nghe vậy, cắt đứt lời Lệnh Hồ Tình: "Mặt trời sắp lặn, cửa thành sắp đóng lại, chúng ta vào thành sớm một chút đi.”

Lệnh Hồ Tình dừng một chút: "Cũng đúng.”

Lệnh Hồ Tình về phủ Lại bộ Thượng thư. Tạ Vấn Uyên áp giải tội phạm trước hết phải đưa Chung Kỳ Vân đến đại lao Hình bộ. Chờ vào thành, hai người đành cáo từ rẽ hai hướng khác nhau mà đi.

Thành Kinh Triệu đến tột cùng rộng lớn tráng lệ cỡ nào, Chung Kỳ Vân căn bản không thấy rõ, cũng không có cơ hội nhìn, bởi vì dựa theo quy định giam giữ vì mặt mũi nên xe tù chở phạm nhân, không thể tiến vào nội thành, không nói đường người đi, thậm chí ngay cả súc vật hắn cũng không thể đi qua, chỉ có thể đi dọc theo tường thành ngoài cùng đưa tới đại lao Hình bộ phía tây.