Chương 21: KO

Chung Kỳ Vân không đoán ra người này đang suy nghĩ cái gì, đơn giản cũng không suy đoán nữa, người như vậy mặc kệ là tốt hay xấu, chung quy lại hắn đều không thể trêu vào.

Không thể trêu vào, vậy cũng chỉ có thể trốn.

Nghĩ tới đây, Chung Kỳ Vân lại nói: "Tạ đại nhân ngài đại nhân đại lượng, biết ta chỉ là một kẻ chịu tội thay, dứt khoát thả ta đi đi. Ta nhất định sẽ không quên ân tình này của ngài. Nếu đại nhân, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng sẽ báo đáp ngài.”

Xiềng sắt trên tay còn không chưa được cởi ra. Ngày đó, lúc rơi khỏi xe tù, mặc dù hắn bị ngã khá mạnh,nhưng vận khí tốt chỉ bị chút ít ngoại thương ngoài da, nhìn thì có chút đáng sợ nhưng cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa mấy ngày nay làm bộ như không thể đi lại, lại nghỉ ngơi thật tốt...

Trong những ngày này, hắn phát hiện ra, Tạ đại nhân trước mặt này không thích vận động, luôn thích ngồi trong xe ngựa đọc sách, vóc dáng tuy rằng cao gầy, nhưng làm một quan văn cổ đại, giá trị vũ lực hẳn là tương đối thấp.

Chung Kỳ Vân từng học qua cận chiến. Trước khi xuyên không, gia cảnh của hắn cũng coi như là tương đối giàu có, từ nhỏ cha mẹ hắn cũng để cho hắn học mấy thứ này.

Chung Kỳ Vân hơi híp mắt.

Tuy nói hiện tại cái thân thể này còn tương đối gầy yếu, nhưng thu thập thư sinh trước mắt này, hẳn là vẫn còn dư dả.

Nghĩ như vậy, sóng mắt Chung Kỳ Vân khẽ động, bỗng nhiên cười nói: "Tạ đại nhân, ta có một chuyện muốn hỏi ngươi.”

Tạ Vấn Uyên bên kia không biết người này chuẩn bị làm gì, sắc mặt không thay đổi: "Chuyện gì?”

Lời còn chưa dứt, người trước mắt lại đột nhiên bước nhanh, vọt về phía hắn, sau một khắc, xiềng sắt buộc tay kia liền biến thành vũ khí sắc bén, gắt gao quấn lấy cổ hắn.

Động tác lưu loát liền mạch, gió cuốn mây trôi không chút sơ hở.

Chung Kỳ Vân đứng sau Tạ Vấn Uyên, nắm chặt xiềng sắt lên tiếng: "Tạ đại nhân, không biết mạng của ngài và mạng của ta cái nào đáng giá hơn?"

Bị xích sắt siết chặt cổ, thân thể Tạ Vấn Uyên không thể không hơi ngửa ra sau: "Ngươi muốn dùng ta để đổi mạng ngươi?"

Chung Kỳ Vân gật đầu: "Đúng vậy.”

“Ngươi cho rằng chỉ cần như vậy là có thể trốn?”

“Không thể trốn cũng có thể kéo thêm ngươi làm đệm lưng không phải sao?” Chung Kỳ Vân nghĩ rất thoáng: "Với tình huống hiện tại của ta, cho dù có một phần vạn cơ hội sống, ta cũng không thể bỏ qua.”

Tạ Vấn Uyên khẽ cười ra tiếng: "Chỉ sợ, sẽ trái với mong muốn của ngươi.”

“Cái gì?”

Chung Kỳ Vân cho rằng trong đó còn có cạm bẫy, đang muốn túm người trước mặt chạy về phía ngựa, lại bỗng nhiên cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Lúc hoàn hồn lại, hắn vậy mà đã ngã chổng vó xuống đất.

Cổ đã bị vị Tạ đại nhân trói gà không chặt kia bóp chặt.

Chung Kỳ Vân:???

Chung Kỳ Vân có chút hoài nghi nhân sinh.

Đánh nhau, đã bao lâu rồi hắn chưa bại dưới tay kẻ khác? Huống chi là kiểu một chiêu liền KO (*) này.

(*) KO: nốc ao, ở đây có thể hiểu là chỉ với một chiêu đã bị đánh bại.