Vị khách mà y đang chờ đã đến.
Khóe miệng nhếch lên, Tạ Vấn Uyên lên tiếng: "Yên lặng ở đây chờ huynh đài đã lâu.”
Trong thành Kinh Triệu, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Sở Kỳ Y từng khen ngợi thanh âm của Tạ Vấn Uyên "Như nước chảy trong vực sâu, âm thanh réo rắt dễ nghe, làm cho nữ tử cam nguyện sa vào, lại không hiểu sao cũng làm cho người ta sợ hãi".
Mà hiện giờ thanh âm dễ nghe này, trong đêm yên tĩnh lại phiêu phiêu đãng đãng rơi vào trong tai Chung Kỳ Vân, nghe không ra ý tốt đẹp, chỉ cảm thấy giống như một lá bùa đòi mạng.
"Ta bỏ trốn... hóa ra ngươi đã sớm phát hiện rồi?" Nói xong, Chung Kỳ Vân cũng không dừng động tác trên tay, nhanh chóng đem dây thừng buộc ngựa cởi ra.
Hắn vốn không có ý định đi xa, chỉ đi đến bìa rừng, lưu lại không ít dấu chân, sau đó lại từ một chỗ khác cẩn thận từng li từng tí vòng trở về, ẩn nấp trong bụi cỏ.
Chạy trốn đâu thể chỉ dựa vào hai chân, hắn cần một con ngựa.
Chung Kỳ Vân đã sớm tính toán xong, chờ mấy người này phát hiện hắn chạy trốn đuổi theo, hắn lại nhảy ra lấy một con ngựa đi.
Tuy rằng hắn đoán có khả năng sẽ bị lộ tẩy nhưng làm sao cũng không nghĩ được người này lại cố ý ở lại đây chờ hắn?
Tạ Vấn Uyên nghe tiếng quay đầu lại, nương theo ánh trăng cùng ánh lửa lập lòe, có chút ngạc nhiên nhìn người trước mắt: "Ngươi không chỉ không phải kẻ ngốc mà cũng không phải người câm luôn?"
Nói xong y tỉ mỉ đánh giá người trước mắt một lượt, từng bước một đi về phía người đang chuẩn bị cưỡi ngựa chạy trốn: "Nếu ta sớm biết ngươi giả ngây giả dại, ngươi thật sự cho rằng bây giờ còn có thể chạy thoát?"
Chung Kỳ Vân nở một nụ cười: "Chẳng lẽ vừa rồi ngươi cố ý thả ta đi? Sau đó......”
Chung Kỳ Vân nhìn về hướng năm người kia vừa chạy đi, nói: "Mấy người kia kỳ thật còn chưa đi, giờ phút này đang trốn ở trong bụi cỏ tùy thời mà động?"
Tạ Vấn Uyên nhướng mày, không trả lời.
Chung Kỳ Vân thấy bộ dáng thành thạo của người trước mắt, lại so sánh với mình giờ phút này giống như thằng hề nhảy nhót bị người khác trêu chọc một trận, lại càng tức giận.
Chỉ là trên mặt hắn không biểu hiện ra, nói: "Tạ đại nhân đây là trên đường nhàm chán, muốn tìm chuyện vui vẻ sao?"
Không đợi Tạ Vấn Uyên nói chuyện, Chung Kỳ Vân tự mình gật gật đầu: "Có thể làm cho đại nhân vui vẻ, ta tự nhiên là rất vui lòng. Đại nhân có thể thuận tay thả cho một người qua đường vô tội như ta một con đường sống không?"
Tạ đại nhân này nếu tâm tư sâu như vậy, rõ ràng đã sớm biết hắn làm bộ, còn diễn một vở kịch như thế, cũng không biết rốt cuộc có tính toán gì? Tuy rằng trong miệng hắn nói vị Tạ đại nhân này nhàm chán trêu đùa hắn tìm vui nhưng Chung Kỳ Vân nghĩ như thế nào cũng không thấy nguyên do thật sự là như vậy.
Lại nói, vừa rồi vị Tạ đại nhân này đối với việc hắn không phải là kẻ câm điếc có chút ngạc nhiên, khẳng định đã sớm biết hắn không phải là Chu Hữu Linh kia, mà là người chịu tội thay - Trần Ách nhi...... Vậy Tạ đại nhân này để mấy tên Giải Sai kia tránh đi......